Trò Chơi Ái Tình

Lan đóng cửa phòng rồi cũng theo chồng ngồi xuống ghế so-pha. Cô nhìn Việt từ đầu tới chân, vẫn là người đàn ông đó, vẫn là chồng cô nhưng giờ đây trên cơ thể đó nồng nặc mùi rượu, mùi nước hoa phụ nữ, đầu tóc, quần áo có phần hơi sộc sệch, nếu để ý kỹ còn có thể thấy được dấu son môi trên má Việt. Lan đắng chát khi nhớ lại lời con trai “phòng VIP đó là nơi mấy ông sếp rượu chè gái gú chứ công việc gì”, có lẽ đúng như những gì mọi người nói.

“Haizz…”

Lan thở dài mệt mỏi, cô không muốn nghĩ về vấn đề của vợ chồng cô nữa, có lẽ sau một thời gian khoảng 2-3 tháng thì cô sẽ có quyết định về mối quan hệ giữa hai người, là bước tiếp hay dừng lại. Tầm này thì Lan cũng không lo về Long nữa, con trai cô cũng đã đến tuổi trưởng thành rồi, nó sẽ hiểu được chuyện của bố mẹ nó. Còn về việc Long muốn theo bố hay mẹ thì nó là tùy vào lựa chọn của Long, cô sẽ không ép nó.

Nhìn đứa con trai đang cắm đầu vào điện thoại, Việt nói:

-Thế nào con trai, buổi đi chơi hôm nay vui chứ?

Long nhìn ông bố mình rồi nhìn sang mẹ, Lan thầm lắc đầu. Hắn hiểu ý của mẹ rồi quay ra nói với bố:

-Dạ “vui” ạ.

-Bố cũng rất vui, vậy lần tới bố sẽ mang cả nhà đi chơi tiếp nha.

Nghe vậy Long nói thầm chỉ đủ hắn nghe thấy:

-Mong là không có lần sau, hừ.

-Con nói gì vậy Long?

Việt hỏi.

-Dạ, không có gì, con nói là con rất mong chờ chuyến đi chơi lần sau của chúng ta.

Đúng lúc này, bên ngoài sân khấu vang lên giọng của MC:

-Vậy là chúng ta đã cùng nhau trải qua những giây phút ngọt ngào, say đắm của những ca khúc trong đêm nhạc hôm nay. Tôi xin tuyên bố, đêm nhạc chính thức kết thúc.

-Phù, vậy là chuyến đi chơi của chúng ta đã kết thúc, hai mẹ con ra cửa nhà hát trước đi nha, bố đi lấy xe.

Nói rồi Việt bước ra khỏi cửa.

Lan như nhớ ra gì đó, cô định gọi với theo Việt thì hắn đã đi khuất, Lan nhăn nhó nói với Long:

-Nhưng mà mẹ đâu nhớ đường….

Long cũng hết nói nổi mẹ mình, hắn nói:

-Cái đấy mẹ không phải lo, con biết đường, mau ra khỏi cái chốn này thôi, chỉ cần nghĩ tới sẽ phải ở đây thêm giây phút nào khiến con thêm chán ghét nơi này thêm.

Rồi không để Lan nói gì, hắn cầm tay mẹ kéo ra khỏi căn phòng tiến ra cửa nhà hát.

Lúc này, phía ngoài nhà hát Giấc mơ.

“Ọt..ọt…otttttttttttt”

-A, đói quá, đang đâu lại đi thủ dâm làm gì không biết, đúng là ngu mà, giờ thì đã rách nay lại còn nát… a….đói chết mất.

Là anh Xù, sau quãng đường chạy chối chết khỏi tên đàn ông trong con hẻm kia thì hắn đã tọa lạc tại cổng của nhà hát Giấc mơ. Nhưng chào đón hắn nào đâu phải tiền mà là cơn đói hành hạ. Giờ anh Xù đã bắt đầu cảm thấy chóng mặt, mắt hắn hoa lên do phải vận động mạnh trong thời gian ngắn. Nếu không được tiếp dinh dưỡng kịp thời thì hắn có thể sẽ gục ở đây mất.

-Két….két….két…….

Đúng lúc này, cánh cửa khổng lồ của nhà hát cuối cùng cũng mở ra báo hiệu đêm nhạc bên trong đã kết thúc. Khách khứa bên trong sẽ ra về hết, đó chính là cơ hội kiếm ăn lớn nhất của mấy người ăn mày túc trực ở ngoài cửa từ lâu. Dù đang đói sml nhưng anh Xù vẫn ngước ánh mắt sáng quắc về hướng cánh cửa nhà hát, nơi miếng ăn của hắn đang hiện hữu nơi đó.

Hơn một phút trôi qua và đã có người bắt đầu bước ra khỏi nhà hát, tất cả đều là những người có tiền, quyền trong thành phố này. Người thì comple, cà vạt bóng loáng, người thì váy áo, đầm dạ hội lung linh, tất cả hòa trộn với nhau tạo thành một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ. Nhưng trên đời không gì là hoàn mỹ, và cái thiếu sót của bức tranh tráng lệ này chính là những đốm đen của vài người ăn mày đang lao tới những người giàu có để xin ăn. Họ quỳ xuống, van xin, lạy lục để những người kia có thể thương xót mà bố thí cho họ vài đồng mua gì đó lót bụng. Một vài tên giàu có sẽ dơ chân lên xua đuổi những người ăn mày nhưng họ sẽ lại bám víu lấy nên đa số đều sẽ mở ví của mình mà cho những người ăn mày tiền.

Đấy là những người ăn mày bình thường thì họ sẽ hành động như thế, anh Xù thì khác, hắn ta tìm cho mình một vị trí ngồi đẹp nhất rồi chễm trệ ngồi xuống rồi đặt cái mũ rách của mình xuống trước mặt. Quan niệm của hắn là dù làm ăn mày cũng phải làm ăn mày có văn hóa, không thể nào mà cứ lao vào tranh nhau như lũ thiêu thân thế kia được. Chính vì cái tính này của anh Xù mà thường xuyên hắn không kiếm được gì bỏ bụng, đã nhiều người khuyên anh Xù nhưng hắn kiên quyết không bỏ. Kết quả như chúng ta được thấy chính là anh Xù đang đói xanh mắt.

Đã 5 phút từ khi cửa mở, người từ bên trong đi ra đã bắt đầu thưa thớt, số người ăn mày cũng ít dần đi do có người đã xin được tiền nên đã bỏ đi. Chỉ còn lại lác đác một vài người ăn mày chưa xin được vẫn đang bám trụ lại chờ những người đi ra cuối cùng và hi vọng họ sẽ thương xót mình. Trong đó tất nhiên có anh Xù. Anh Xù lúc này gần như đã lịm đi, hắn không còn nhìn rõ trước mắt mình có gì nữa. Cuối cùng, khi mà hơi sức cuối cùng cạn kiệt, anh Xù gục xuống đất bất tỉnh. Trước khi mất ý thức, bên tai hắn văng vẳng tiếng một người phụ nữ:

-Có người ngất xỉu, ai đó cứu anh ta với………..

Người phụ nữ đó chính là Lan, cô cùng với con trai đang trên đường ra cổng đợi Việt thì gặp ngay cảnh một người ăn mày lăn ra bất tỉnh. Với bản tính thiện lương, ngay lập tức Lan hô hoán người cứu giúp nhưng đáp trả cô là những cái nhìn thờ ơ đối với tên ăn mày. Với những tên nhà giàu thì coi đó là chuyện hiển nhiên, mấy tên bẩn thỉu này nên biến mất hết đi cho xã hội trong sạch. Còn với những người ăn mày, chết một người là mất đi một đối thủ xin ăn với họ, chẳng tội gì mà phải cứu giúp kẻ địch của mình cả.

Nhìn những người xung quanh lạnh nhạt nhìn tên ăn mày nằm bất tỉnh dưới đất, Lan quýnh lên, cô thúc dục Long:

-Con mau làm gì để cứu anh ta đi, không sẽ có án mạng đó.

-Hừ, kệ hắn ta đi mẹ, chuyện này đâu có liên quan gì tới chúng ta mà phải mất công cứu hắn.

-Nếu không làm gì thì người ăn mày kia sẽ chết mất, coi như con nghe mẹ lần này đi có được không?

Dù Lan có nói thế nào đi nữa thì Long vẫn thờ ơ, hắn còn bước nhanh ra khỏi chỗ đó tránh cho cơ thể bị ám mùi hôi hám của tên ăn mày.

Thấy con trai cũng lạnh nhạt như bao người khác, Lan càng lo lắng cho tên ăn mày. Bỏ ra vài giây suy nghĩ, Lan quyết định chạy tới một cửa hàng tiện lợi gần đó mua một chai nước lọc cùng với một chai sữa tươi. Cô không hề ngần ngại mùi hôi mà tiến tới sau lưng nâng đầu tên ăn mày dậy rồi đưa miệng chai nước lọc tới môi hắn rồi đổ. Tên ăn mày cảm nhận được có dòng nước được đưa vào miệng mình thì ngay lập tức nuốt lấy nuốt để. Thấy tên ăn mày chưa có dấu hiệu gì sẽ tỉnh lại, Lan vừa dùng tay vỗ nhẹ vào má vừa ra sức gọi hắn dậy:

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26Next page
Back to top button