Hoàng Hoa và Tuấn thay đồ,nàng dựa vào anh trên ghế đá ngoài vườn,cả hai ngắm những đóa hồng hoa vàng rực rỡ.
-Hoàng Hoa ơi,nếu ngày đó ba em không mắc nợ…..
Hoàng Hoa lấy một ngón tay đặt lên môi chồng rồi nói:
-Anh còn nhớ là quen em khi nào không?
-Nhớ chứ,ngay từ lúc bước vào giảng đường là anh đã để ý em,rồi làm cái đuôi của em….
Tuấn lẩm nhẩm bài hát mà anh và nàng đều yêu thích, cũng là anh chép vào cuốn vở tặng nàng:
Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ
Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ
Ôm nghiêng tập vở, tóc dài tà áo vờn bay……
Em tan trường về, mưa bay mờ mờ
Anh trao vội vàng, chùm hoa mới nở
Ép vào cuối vở muôn thuở còn thương, còn thương….
Hoàng Hoa ngả đầu vào ngực anh,thì thầm:
-Đây là lần cuối cùng em nghe anh hát,anh Tuấn à…
Tuấn hoảng hốt:
-Hoàng Hoa ơi,em hãy quên đêm qua đi,không phải lỗi của em…. tụi mình hãy coi như một cơn ác mộng thôi.
Hoàng Hoa đứng dậy,nàng hôn vào má anh rồi bước đi,gió ban mai thổi tung mái tóc mây, Tuấn bàng hoàng, anh muốn kéo lấy tay nàng lại nhưng dường như Hoàng Hoa đã trở nên quá xa xôi.
Hoàng Hoa đã gần tới cổng, dường như nàng thoáng ngập ngừng, hai vai run run…
Xưa tan trường về, anh theo em về
Nay trên đường này đời như sóng nổi
Xóa bỏ vết người, chân người tìm nhau, tìm nhau…
Hoàng Hoa đứng lặng yên, tiếng hát vẫn từ đằng sau khe khẽ… mấy đóa hồng hoa run rẩy, lưu luyến…
Nàng từ từ xoay người lại. WTF?
Hết