– Con không hiểu lắm, ba nói rõ hơn đi ạ.
– Là thế này : ông Johnson mời ba và con đi Phú Quốc nghỉ mát với cô em họ của ông ấy. Ba nói con cần tập trung vào học hành vì con sắp thi cuối kì, vả lại năm sau con thi đại học nữa, nên không thể đi được. Ông Johnson nói tại sao không để con học trường quốc tế, vì tiếng Anh của con rất khá, mà không cần phải thi đại học nữa. Ông ấy biết một số trường có ngành du lịch chất lượng rất tốt, nên khuyên ba về hỏi ý kiến của con.
Nghe lời ba giải thích xong, tôi đã hiểu đầu đuôi mọi chuyện. Thì ra là ý của ông Johnson. Một chuyến du lịch Phú Quốc có ông Johnson đi cùng, liệu có đáng để tôi đánh đổi cả một kì thi không nhỉ ?
Tôi trả lời ba :
– Ba cho con thời gian để nghĩ nhé, tạm thời con chưa quyết định ngay được.
– Ừ, con cứ nghĩ đi, lúc nào quyết định thì nói cho ba sớm để ba báo với ông Johnson nhé !
– Vâng. Con đi tắm đây ạ.
Tôi nằm trong bồn nước ấm pha chút dầu thơm để xua tan mỏi mệt. Cơ thể tôi được thư giãn trong làn nước ấm vỗ về, nhưng tâm trí thì vẫn miên man suy nghĩ. Sau lần gặp ở quán bar hôm nọ, tôi không thôi nhớ đến giọng nói trầm ấm và nụ cười hút hồn của Robert. Nhưng hai thứ đó không phải là điều đã khiến tôi bấn loạn tâm trí suốt mấy ngày qua. Tôi đã bị mùi hương mạnh mẽ trên chiếc áo khoác mà Robert choàng cho tôi ở quán bar hôm nọ ám ảnh, và cả cảm giác như điện giật khi ông ta vô tình chạm vào cổ tôi. Tôi chưa từng trải qua chuyện gì chấn động như vậy. Có thứ gì giống như khao khát dâng lên trong lồng ngực, tôi tưởng tượng đến lúc bàn tay ông ta chạm hẳn vào da thịt tôi và ve vuốt, từng đợt rùng mình dần lan khắp thân thể. Tôi muốn lại gần ông ta hơn nữa, muốn dựa sát vào lòng Robert, để cho ông ta ôm tôi bằng cánh tay to khỏe, tôi sẽ tựa đầu vào lồng ngực Robert và mùi hương của ông ta vây quanh khiến tôi ngây ngất. Hơi thở của Robert sẽ nhẹ nhàng phả lên trán tôi, giống như khi còn bé tôi ngồi trong lòng ba mẹ vậy.
Thế rồi tâm trí tôi cũng quay trở về hiện thực. Tôi đang mơ tưởng điều gì thế này? Robert là bạn của ba tôi, ông ta đã 43 tuổi và đã li dị. Không một điểm nào ở Robert có thể mang lại hi vọng cho một mối quan hệ giữa tôi và ông ta. Trừ phi…
Phải, trừ phi Robert cũng thích tôi.
Tôi biết điều này có rất ít khả năng xảy ra. Người đàn ông thành đạt và lôi cuốn như Robert có biết bao phụ nữ vây quanh để ông ta lựa chọn, đâu đến lượt một đứa con gái nhạt nhẽo, một nữ sinh còn chưa đủ 16 tuổi như tôi. Ông ta chắc chắn không muốn dính vào những tin đồn và vấn đề pháp lý về mối quan hệ bất chính với trẻ vị thành niên, và lại còn là con gái của đối tác làm ăn.
Nghĩ đến đây, lòng tôi chùng xuống. Tôi thật sự bị Robert cuốn hút, tôi biết mình thích ông ta và sau này sẽ còn phải dằn vặt nhiều mỗi khi chúng tôi gặp nhau.
– Mr.Johnson –
Đã một tuần kể từ lần cuối tôi gặp Chi. Không được nhìn thấy Chi, không được nghe giọng nói tiếng Anh ngọt ngào của cô bé, lòng tôi bứt rứt không yên. Mà tôi lại chẳng nghĩ ra được cớ gì để có thể đàng hoàng tìm gặp Chi. Tôi ước gì mình có thể lao thẳng đến trường nơi Chi đang học, bắt cóc cô bé ném lên xe và mang đến một nơi kín đáo để hưởng thụ. Nhưng rốt cuộc, tất cả cũng chỉ là một giấc mộng xa vời. Hiện tại Chi còn chưa đủ 16 tuổi, tôi nhẩm tính các tội danh và khung hình phạt rồi lắc đầu. Có 10 cái mạng cũng không đủ cho hình phạt đó. Hơn nữa, khi tôi chết, Chúa sẽ trừng phạt tôi nơi cửa thiên đàng, các thiên thần sẽ lôi tôi đi và đẩy tôi rơi xuống lãnh địa của Satan nơi có những hình phạt còn khủng khiếp hơn trên trần thế.
Dù sao điều tôi cần lúc này vẫn là cái gật đầu của Chi về chuyến đi Phú Quốc. Nếu ông Đức Duy không thuyết phục được Chi, tôi sẽ phải nghĩ cách tự mình thuyết phục cô bé. Tôi đang nghĩ ngợi thì có cuộc gọi đến. Là của ông Duy. Tôi vội nghe máy :
– Tôi nghe đây, Đức Duy.
– Chào ông, Robert. Ông đang rảnh chứ ? Tôi muốn nói chuyện một lát, chuyện của con gái tôi ấy mà.
– Ồ, ông cứ nói đi. Tôi rất sẵn sàng nói chuyện cùng ông.
– Con bé Phương Chi đã đồng ý đi Phú Quốc rồi. Nhưng nó vẫn muốn tham dự kì thi quốc gia. Nó nói nếu không vào được trường đó thì nộp hồ sơ vào trường quốc tế cũng chưa muộn.
Tâm trí tôi nằm lại hết ở những từ « Chi » và « đồng ý », còn lại ông ta nói gì đằng sau tôi chẳng buồn nghe nữa. Tôi trả lời ngay :
– Tốt quá. Vậy tôi sẽ sắp xếp thời gian tổ chức chuyến đi. Có gì tôi sẽ báo cho ông sớm.
– Cảm ơn ông. Hẹn nói chuyện với ông khi khác nhé.
– Chào ông.
Tôi tắt điện thoại, trong lòng vô cùng phấn khích. Vậy là Chi sẽ đi Phú Quốc cùng chúng tôi. Tôi thầm cảm ơn quyết định của cô bé và lập tức gọi điện cho Megan, cô em họ quý báu của tôi, để bàn về chuyến du lịch dài ngày.
– Phương Chi –
Sau một đêm mất ngủ vì suy nghĩ, sáng dậy hai mắt tôi hiện lên hai quầng đen như con gấu trúc. Thật là xấu quá đi, tôi nhìn vào gương và thầm nghĩ. Hôm nay tôi không phải đi học, nhưng chẳng may lại vô tình gặp Robert ở đâu đó thì tôi sẽ mất mặt lắm. Nghĩ vậy, tôi chạy xuống tìm chị Vân, hỏi xin chị mấy lát khoai tây đắp lên mí mắt cho bớt thâm.
Lúc xuống nhà, ba tôi đang ngồi ăn sáng. Ba bảo tôi ngồi vào bàn ăn cùng ba. Ba chăm chú quan sát tôi, rồi hỏi :
– Đêm qua con mất ngủ à Chi ?
Tôi đáp :
– Vâng.
– Con suy nghĩ về đề nghị của ba sao ? Con đâu cần phải như vậy, để ban ngày lúc rảnh rỗi thì nghĩ cũng được. Thức đêm như thế không tốt cho sức khỏe đâu.
– Ba à, con không cần nghĩ thêm nữa. Con sẽ đi Phú Quốc.
Nét mặt ba tôi tươi tỉnh hẳn lên. Ba nói :
– Thật hả ? Vậy còn chuyện thi cử của con thì sao ?
– Con vẫn thi đại học. Nếu con đỗ thì tốt quá, mà nếu trượt thì con nộp hồ sơ vào trường quốc tế cũng chưa muộn mà ba. Với lại sang năm con mới thi, năm nay đi chơi cũng không sao cả.
– Được được, ba ủng hộ con. Để ba báo tin cho ông Johnson.
Dù sao thì việc tôi đi cùng ba sẽ có lợi. Robert sẽ rất hài lòng, độ thân thiết giữa ông ta và ba càng tăng lên sẽ có lợi cho việc làm ăn của ba. Còn tôi sẽ được gặp Robert cả ngày trong chuyến du lịch.
Chiều hôm sau lúc tan học, tôi đang chuẩn bị lấy xe về nhà thì ba gọi điện cho tôi. Ba nói ông Johnson đã đặt vé máy bay, thứ năm tuần sau sẽ bắt đầu đi Phú Quốc. Tôi nói chuyện với ba một lúc rồi lên xe đi về. Trên đường đi, tôi chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng: thứ sáu tuần sau là sinh nhật tôi. Nếu vậy thì tôi sẽ đón sinh nhật ở Phú Quốc chứ không được đi chơi cùng đám bạn thân nữa. Con bé Mai Linh sẽ buồn lắm đây. Nhưng không sao, tôi sẽ mua thật nhiều quà để đền cho nó, nó đời nào lại giận tôi được. Ở nhà, lúc đi tắm, tôi lại đứng soi gương thêm lần nữa. Không thể đi chơi cùng Robert trong bộ dạng thế này được! Tôi quyết định sẽ đi uốn tóc, sẽ chăm sóc da cẩn thận và mua thêm vài bộ đồ mới. Ít nhất tôi cũng phải làm cho ông ta có thiện cảm mỗi khi nhìn thấy mình.