– 43 tuổi. – Tôi nói.
– Trông ông trẻ hơn tuổi đó.
– Vậy lúc trước cô nghĩ tôi bao nhiêu tuổi?
– Cũng không khác biệt nhiều lắm đâu. Chỉ là tôi thấy ba tôi ở tuổi đó trông không được như ông.
Tôi coi đó như một lời khen. Có thể thấy ấn tượng về tôi trong mắt Chi không phải là một ông già như cách cô bé nhìn ba của mình. Tôi nảy ra ý định trêu chọc cô bé một chút. Từ từ tôi tiến đến sát bên cạnh Chi, hướng về phía tai cô bé, nói nhỏ:
– Con gái thường thấy cha mình già hơn tuổi, trong khi thấy bạn trai của mình trẻ hơn tuổi.
Tôi thích thú nhìn dáng vẻ cứng đờ người của cô bé. Gương mặt cô bé lúc này lại hồng lên thật quyến rũ. Tôi nói với Chi:
– Xin lỗi, tôi không có ý làm cho cô xấu hổ. Tôi chỉ đùa thôi.
– À… không sao đâu, tôi cũng không để ý đâu. – Chi đáp.
– Vậy cô có bạn trai chưa?
– Tôi chưa có bạn trai.
Tôi khá ngạc nhiên vì Chi là một cô gái đẹp, đáng lẽ phải có bạn trai từ lâu rồi.
– Cô xinh đẹp như vậy, tôi tưởng sẽ có nhiều người theo đuổi cô lắm.
– Thành thực với ông, tôi không thích đám nam sinh cùng tuổi. Bọn họ trông yếu ớt và nông nổi lắm.
– Vậy cô thích người như thế nào ?
– Tôi… tôi cũng không biết nữa.
Cô bé này thật thú vị. Tôi bật cười lớn. Mấy người trẻ quay lại, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai chúng tôi. Lát sau, cô Hương nhận một cuộc điện thoại, rồi vội vàng kéo Chi đi về, bỏ lại tôi ngồi tiếc nuối nhìn theo cặp mông của Chi đi xa dần. Chiếc áo khoác Chi trả lại tôi vẫn còn lưu lại hương thơm ngọt ngào, thanh khiết của cô bé khiến tôi mê mẩn.
Mấy hôm sau, tôi và Đức Duy ngồi bàn luận về một thương vụ sắp tới. Thực tình tôi không có nhiều lợi ích trong vụ này bằng ông Duy, nhưng nghĩ lại muốn có cơ hội gặp Chi thì phải thường xuyên qua lại với ba của cô bé nên tôi vẫn tham gia. Đến giờ ăn trưa, tôi mời ông Duy đến một nhà hàng của bạn tôi mới khai trương. Trong lúc dùng bữa, chúng tôi nói chuyện phiếm về thời tiết.
– Hôm nay nắng quá nhỉ? Thời tiết ở đây khắc nghiệt như vậy, sức khỏe của ông có ổn không ? – Đức Duy hỏi.
– Cảm ơn ông, tôi cũng không quá khó chịu, vì ít khi phải ra ngoài trời nắng.
– Vậy thì tốt rồi. À còn cô em họ mới sang chơi của ông thì sao ? Cô ấy vẫn khỏe mạnh chứ ?
– Con bé thì không chịu được. Nó muốn đi ra ngoài khám phá thành phố mà trời cứ nắng nóng như vậy khiến nó ở nhà buồn chán, than phiền với tôi suốt.
– Ông có thể bảo cô ấy đi nghỉ mát ở bãi biển, chờ đến mùa thu dịu mát thì quay lại đây cũng được.
Nghe ông Duy nói vậy, tôi bỗng nảy ra một ý tưởng.
– Không tồi. Tôi có vài căn biệt thự cho thuê ở Phú Quốc. Tôi sẽ sắp xếp một căn để đưa em họ tôi đi nghỉ mát. Nhân tiện, tôi muốn mời ông và con gái ông đi cùng.
Ông Duy nghĩ ngợi gì đó, rồi nói :
– Cảm ơn ông, tôi rất sẵn lòng đi nghỉ mát cùng gia đình ông. Có điều con bé Phương Chi nhà tôi sắp phải thi cuối kì, nó cần ôn luyện nhiều. Năm tới nó phải tham dự kì thi quốc gia nữa. Tôi e là nó không thể đi cùng chúng ta được.
Tôi ngẩn người. Do quá chú ý đến cơ thể Chi mà tôi quên không hỏi cô bé chuyện học hành. Tôi bèn hỏi Đức Duy :
– Kì thi quốc gia ở Việt Nam có phải là để vào đại học công lập không ?
– Phải. Con bé nói muốn học ngành quản trị du lịch, nó đã chọn một trường vừa sức rồi.
– Tôi có chút băn khoăn muốn hỏi ông. Ông có bao giờ nghĩ sẽ cho Chi học trường quốc tế không ? Tôi thấy tiếng Anh của Chi rất khá, có thể vào học trường quốc tế.
Ông Đức Duy nghĩ ngợi một hồi, rồi nói :
– Tôi cũng chỉ mong con bé được học trong ngôi trường nó yêu thích thôi. Trường cấp 3 là do tôi chọn cho nó, nhưng tôi nhận ra nó không thích ngôi trường ấy. Mỗi chiều về nhà, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của con bé là tôi thấy tội nó quá. Vậy mà cũng sắp sang năm cuối rồi. Giờ con bé thích học trường nào thì tôi để nó tự do lựa chọn chứ không bắt ép nữa.
– Ông cứ thử nói chuyện với Chi xem sao. Tôi biết ở Việt Nam có nhiều trường quốc tế đào tạo về du lịch rất tốt, lại có thể xét tuyển bằng bài kiểm tra riêng chứ không cần làm bài thi quốc gia nữa.
– Tôi sẽ cân nhắc gợi ý của ông.
Tôi rất hi vọng Chi sẽ đi Phú Quốc cùng chúng tôi. Ở đó, Chi sẽ ở chung nhà với tôi trong một tuần. Tôi sẽ được ngắm Chi trong bộ đồ tắm phô bày vẻ đẹp của thân hình Vệ Nữ, được nhìn Chi vui đùa giữa làn nước trong xanh, những giọt nước lấp lánh đọng trên da thịt của Chi là những viên kim cương đẹp nhất tôi thấy trên đời.
– Phương Chi –
Ngày hôm nay thời tiết oi bức đến không thở được. Tôi học ở trường chỉ có quạt trần chứ không có điều hòa, mồ hôi tuôn ra như tắm. Hôm nay tôi còn phải học hai ca ở trường, đến tận chiều mới được về nhà. Nắng trên đầu như muốn nướng chín dòng người đông như kiến đang đi lại trên đường. Tôi cố gắng lắm mới phóng xe về được đến nhà. Vào phòng khách, tôi thấy ba đang ngồi xem tin tức tài chính. Tôi cất tiếng chào ba :
– Con chào ba ạ. Hôm nay trời nóng quá, con đi xe trên đường mà muốn xỉu.
Ba nhìn tôi, dịu dàng nói :
– Khổ thân con gái của ba. Con ngồi ghế nghỉ chờ ráo mồ hôi rồi đi tắm cho mát. Vân ơi, cháu pha cho Chi cốc nước chanh nhé.
Tiếng chị Vân « Dạ ! » ngân dài vang lên từ trong bếp. Ba tôi tắt ti vi rồi nói với tôi :
– Ba hỏi này, con vẫn muốn thi vào trường đó sao ?
Tự dưng ba tôi lại hỏi chuyện đó nhỉ ? Không phải ba lại định bắt tôi vào trường ba chọn đấy chứ ? Tôi vội vàng gật đầu :
– Vâng, con thấy người ta bảo trường đó đào tạo ngành du lịch tốt lắm nên con muốn thi vào trường đó.
Thấy ba tôi trầm ngâm, tôi hỏi :
– Sao tự nhiên ba lại hỏi thế ạ ?
– À… ba đang tính cho con học một trường quốc tế nào đó, để con đỡ phải ôn luyện vất vả nữa. Con thấy thế nào ?
Vốn đã không thoải mái cả ngày hôm nay, giờ nghe ba nói như vậy, tôi không tránh khỏi bực bội.
– Ba ! Con tưởng ba nói sẽ cho con tự do chọn trường mà !
– Không, ba không bắt con phải học trường nào cả. Ba chỉ muốn gợi ý một hướng đi cho con thôi. Với lại…
Ba tôi đang nói, đột nhiên ngừng lời. Tôi ngồi im chờ ba nói tiếp.
– Với lại… con có muốn đi Phú Quốc với ba, với ông Johnson và người nhà ông ấy không ?
Ba chữ « ông Johnson » giống như một cơn gió mát lạnh thổi vào tai tôi. Tôi chợt thấy mình bớt căng thẳng, bình tĩnh suy nghĩ về điều ba vừa nói. Đi Phú Quốc ư ? Với ông Johnson ? Nhưng chuyện này thì liên quan tới việc tôi học trường nào nhỉ ?