Robert khẽ nhíu mày.
– Cô xinh đẹp như vậy, tôi tưởng sẽ có nhiều người theo đuổi cô lắm.
– Thành thực với ông, đám nam sinh cùng tuổi không thích kiểu người nhạt nhẽo như tôi, mà tôi cũng không thích bọn họ. Bọn họ trông yếu ớt và nông nổi lắm.
– Vậy cô thích người như thế nào ?
– Tôi… tôi cũng không biết nữa.
Robert cười lớn. Thấy thế, anh chàng tên Nick quay sang hỏi :
– Hai người nói chuyện gì mà vui thế ? Kể cho tôi nghe với nào.
Robert nói :
– Chi nói cô bé không thích bạn trai cùng lứa tuổi.
– Ồ, vậy người như tôi thì cô có thích không ? – Nick nháy mắt.
Chị Hương chen vào :
– Mày mà chịu hẹn hò với người như Nick thì chị xin tặng mày 1000 đô ngay khi biết tin !
Nick hất cằm :
– Cô đừng xem thường tôi. Mau chuẩn bị 1000 đô ngay đi, em gái cô sắp hẹn hò với tôi rồi đây này.
Chị Hương lườm anh ta một cái :
– Chắc anh mơ ngủ rồi. Khi nào tỉnh dậy nhớ đưa tôi 1000 đô nhé !
Tôi bèn xua tay :
– Em còn đang bận thi cử lắm, chẳng có tâm trí nào mà hẹn hò đâu.
Chỉ còn hai tháng nữa là thi cuối kì. Việc ôn luyện quả thực rất mệt mỏi, nhưng giờ còn có điều khiến tôi đau đầu hơn, chính là việc gặp gỡ Robert. Tôi thừa nhận bản thân bị ông ta thu hút, hai lần gặp ông ta tôi đều trở nên ngây ngốc và lúng túng. Tôi không hiểu nổi tại sao mình lại chịu ảnh hưởng quá lớn của Robert khi ở bên cạnh ông ta, dù ông ta chẳng phải một gã trai trẻ tuổi mà là một người đàn ông 43 tuổi đã li dị vợ. Từ Robert tỏa ra một sức cuốn hút và mê hoặc khiến tôi dần quên mất thực tại ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, và sự quyến rũ ấy còn kinh khủng hơn vào lúc này.
– Chi ơi, chị có việc bận phải đi ngay. Mình về thôi em. Chào mọi người nhé, hẹn gặp lại hôm khác !
Tôi ngẩn người, có chút tiếc nuối vì phải về sớm như vậy. Tôi cầm áo vest trả lại cho Robert.
– Cảm ơn ông, tôi phải về rồi !
Robert mỉm cười :
– Hẹn gặp lại cô vào lúc khác.
Chị Hương đèo tôi về nhà, chị vào chào ba tôi rồi nhanh chóng phóng xe đi. Ba hỏi hai chị em đi chơi ở đâu, tôi nói đi uống nước.
– À ba ơi, hôm nay con gặp ông Johnson ở quán. – Tôi nói.
– Vậy hả ? Con có chào ông ấy không ?
– Có ạ, con còn nói chuyện với ông ấy một lúc.
– Ừ, mà ông ấy có một cô em họ mới sang đây chơi. Ba nghe nói cô ấy chỉ hơn con vài tuổi thôi. Để hôm nào ba sắp xếp cho hai đứa gặp nhau mà đi chơi.
– Thích vậy, con cảm ơn ba nha !
Tôi hôn lên má ba chụt một cái, rồi xin phép ba về phòng.
– Mr.Johnson –
Tôi không ngờ rằng chỉ mấy ngày sau tôi đã được gặp lại Chi. Tôi cùng mấy nhân viên nam tới một quán pub nhỏ gần công ty để nói chuyện phiếm. Một cô gái trẻ đến bàn của chúng tôi và tươi cười chào hỏi. Nick, trợ lý của tôi, nói chuyện với cô ấy rất thân mật. Hóa ra hai người đã gặp nhau ở quán này và giao thiệp cũng được một thời gian rồi, cô gái đó tên là Hương. Tôi nghe thấy Nick hỏi :
– My đâu rồi ? Sao cô ấy không vào đây ?
Cô gái trẻ đáp :
– My bị đau đầu, đang nằm nghỉ ở nhà. Mới có mấy hôm không gặp anh đã nhớ nó rồi à ?
– Vậy là có cô và Chi đến chơi thôi hả ?
– Ừm, nó đang ngồi ngay kia, để tôi gọi nó sang đây nói chuyện cho vui. Chi ơi, sang đây em !
Nghe thấy cái tên « Chi », tôi bỗng có chút hi vọng đó chính là cô bé Phương Chi. Tôi nhìn theo hướng cô gái tên Hương đang vẫy tay gọi, lòng không khỏi hồi hộp. Chỉ mất nửa giây để tôi nhận ra Phương Chi đang ngồi một mình trong góc. Trong lòng tôi dâng lên cảm giác vui mừng, tôi chờ đợi cô bé tiến đến chỗ chúng tôi đang ngồi. Hôm nay cô bé mặc một chiếc áo phông ngắn hở eo với quần bò ôm sát mông và đôi chân, bộ trang phục làm lộ hết vẻ đẹp trên cơ thể Chi dường như đốt cháy mắt tôi. Chi có vẻ ngạc nhiên lắm khi thấy tôi. Cô bé ngồi xuống cách tôi một đoạn. Chúng tôi chào hỏi nhau rồi Chi nói chuyện cùng Hương và đám con trai. Còn tôi im lặng ngắm nhìn cô bé. Chiếc áo hơi rộng cổ một chút, nhưng không đủ để làm nên chuyện gì cả. Tôi ước gì nó rộng ra thêm chút nữa, hoặc khoét sâu hơn một chút nữa !
Mải nhìn ngực Chi, tôi không để ý cô bé đã nhìn tôi từ bao giờ. Bị bắt gặp nhìn trộm ngực nữ giới đúng là có chút bối rối thật, nhưng tôi không cảm thấy xấu hổ. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của Chi và nhếch môi cười. Cô bé có vẻ ngại ngùng nên quay mặt đi. Cơ thể cô bé trưởng thành như vậy nhưng xem ra tâm hồn vẫn còn non nớt lắm. Bỗng dưng tôi muốn biết năm nay Chi bao nhiêu tuổi, nên hỏi cô bé điều đó.
– Tôi… hai tuần nữa là tròn 16 tuổi. – Chi trả lời.
Giá như con số tôi nghe thấy là 14, 15 hay 17 thì tôi cũng sẽ bình thản mà tiếp nhận. Nhưng không, Chi lại nói mình sắp tròn 16 tuổi. Điều đó ngay lập tức làm nảy sinh tà niệm trong đầu tôi. Chỉ cần đợi 2 tuần nữa thôi, nếu Chi đồng ý là tôi có thể lên giường với cô bé, mặc sức chiếm đoạt thân hình nhỏ nhắn khêu gợi kia. Có điều viễn cảnh đó quá xa vời, quá viển vông. Đời nào Chi lại hiến thân cho một người đàn ông đáng tuổi ba của Chi? Trừ phi…
Trừ phi cô bé cũng thích tôi.
Tôi bịa ra một chuyện gì đó liên quan tới câu hỏi lúc nãy :
– Nếu con gái tôi còn sống, bây giờ con bé cũng sẽ bằng tuổi cô.
Tôi nói dối không biết xấu hổ. Thực ra tôi và vợ cũ chẳng có đứa con nào, vì cô ta không thích sinh con. Chi tin lời tôi nói, cô bé tỏ vẻ thông cảm với hoàn cảnh của tôi. Chúng tôi nói chuyện thêm một lúc về gia đình, rồi Chi đỏ bừng mặt khi tôi khen cô bé xinh đẹp. Cô bé này rất dễ đỏ mặt. Tôi từng nghe một anh bạn người Việt nói về kinh nghiệm chọn gái, anh ta nói những cô gái khuôn mặt lúc nào cũng hồng hồng thì ở trên giường sẽ tiết ra rất nhiều nước. Nghĩ đến con hàu đẫm nước giữa hai chân Chi, tôi cảm thấy trong miệng khô khốc, muốn được tưới mát cổ họng bằng chất dịch cơ thể ngọt ngào ấy.
Tôi thấy Chi ngồi bất động, đôi mắt mơ màng như đang nghĩ điều gì đó. Rồi cô bé bỗng run người nhè nhẹ, chắc là bị hơi lạnh của điều hòa làm cho rùng mình đây. Nghĩ vậy, tôi lấy áo khoác của mình choàng lên người Chi. Lúc chỉnh lại phần cổ áo cho khỏi tuột xuống vai Chi, tôi cố tình chạm tay vào phần da trên cổ Chi. Làn da cô bé thật mỏng manh và mịn màng, nếu được quét lưỡi lên đó rồi cắn vài miếng thì sướng biết mấy.
Đột nhiên, Chi hỏi tôi :
– Ông bao nhiêu tuổi rồi Robert ?
Tôi hơi bất ngờ khi Chi hỏi tôi như vậy. Ban nãy cô bé đã nghĩ gì để rồi hỏi tôi bao nhiêu tuổi nhỉ? Nhưng dù sao cũng cần trả lời cô bé trước đã.