Giữa những tiếng cười đùa, tôi cứ nghĩ lan man mấy chuyện liên quan đến ba và ông Johnson. Rồi một lúc ngẩng lên nhìn ông ta, tôi phát hiện ông ta đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt dường như dừng ở trước ngực tôi. Nhận ra sự chú ý của tôi, Johnson đưa mắt lên nhìn thẳng vào mắt tôi, khẽ nhếch mép cười. Tôi không biết phải làm thế nào, bèn ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác giả như không biết. Ông ta cất tiếng hỏi tôi:
– Cô bao nhiêu tuổi, Chi?
Tôi ngạc nhiên quay đầu lại. Johnson im lặng chờ đợi câu trả lời.
– Tôi… – Tôi ấp úng – …hai tuần nữa là tôi tròn 16 tuổi.
Ánh mắt Johnson đột nhiên ánh lên kì lạ. Ông ta trầm ngâm một lúc, rồi nói:
– Nếu con gái tôi còn sống, bây giờ con bé cũng sẽ bằng tuổi cô.
Có chút u buồn thoáng qua trong lòng tôi. Không ngờ ông ta có con gái nhưng cô ấy đã qua đời. Tôi lựa lời nói với Johnson:
– Tôi rất tiếc. Chắc là ông yêu quý cô ấy lắm.
Johnson thở dài:
– Con bé mất năm 10 tuổi vì bệnh bạch cầu. Sau đó tôi không có thêm người con nào nữa.
Tôi không biết nói gì nữa. Johnson nhìn tôi một lúc rồi bỗng nhiên nói:
– Ba cô rất yêu thương cô. Cũng phải thôi, tôi thấy ghen tị với ông ấy vì có đứa con gái xinh đẹp như cô.
Ngụm “nước hoa quả” trong miệng tôi bỗng trở nên cay nồng chua loét lạ thường. Tôi cố gắng không để những lời ông ta nói vào đầu, nhưng không hiểu sao vẫn thấy tim đập mạnh. Hình như tôi đã cố tình hiểu lầm ý trong lời nói của ông Johnson thì phải.
Chị Hương lúc này mới để ý tới tôi, hỏi:
– Sao đấy Chi, trông mặt như khó ở thế kia?
– À không, em có sao đâu…
– Đúng rồi, anh Nick bảo đồ uống mới ngon lắm, mày uống thấy thế nào? Chị còn chưa thử.
– Cũng được chị ạ, nhưng em uống không quen nên không thích mấy.
Chị Hương uống thử ly nước, rồi quanh sang bình phẩm với mấy anh bạn. Tôi chỉ ước chị đừng bỏ quên đứa em gái đang khó xử với người đàn ông bên cạnh này.
– Chi, tôi gọi cô là Chi, còn cô có thể gọi tôi là Robert.
Thì ra ông Johnson tên là Robert. Tôi có nên gọi ông ta thân mật như vậy không nhỉ? Thấy tôi có vẻ khó xử, ông ta nói :
– Ồ, cô đừng lo, tôi rất thoải mái trong việc giao du bạn bè, cứ gọi tôi bằng tên riêng là được.
Thấy vậy, tôi nói:
– Vậy thì, Robert, rất vui được làm bạn của ông!
Ông Johnson mỉm cười hài lòng. Tôi cũng thấy trong lòng dễ chịu hơn vì có thể trò chuyện thoải mái với ông ta mà không cần quá để ý tới việc ông ta là bạn làm ăn của ba tôi nữa. Điều này cũng giống như chị Hương kết bạn với những vị khách ngoại quốc trong quán bar này vậy.
Robert tiếp tục nói:
– Tôi thấy tên người Việt Nam đều mang một ý nghĩa đẹp đẽ nào đó. Chi, tên cô có nghĩa là gì vậy?
– Tên tôi là do ba tôi đặt. Mẹ tôi tên là Phương Hoa, có nghĩa là “bông hoa thơm”. Tên tôi là Phương Chi, có nghĩa là “nhành cây thơm”.
Tôi biết nói như vậy nghe thật kì cục, nhưng tôi cũng chẳng biết làm thế nào để giải thích cho Robert hiểu nữa. Ông ta có vẻ rất thích thú với điều vừa khám phá ra, vừa cười vừa nói:
– Ra vậy. Tôi cũng từng được xem ảnh của mẹ cô. Bà ấy rất đẹp, và cô hẳn là thừa hưởng nét đẹp của bà ấy.
Lời khen ngợi của Robert khiến hai má tôi dần nóng bừng.
– Có vẻ cô không thích được người khác khen là đẹp nhỉ? Phụ nữ Mĩ nếu được khen như vậy, họ sẽ nhảy lên vì sung sướng! Tôi thấy các cô gái châu Á đều có điểm chung là hay e dè và dễ xấu hổ. Nhưng mà tôi thích như vậy.
Tôi chỉ ước gì Robert đừng nói thêm một lời nào nữa. Ông ta thẳng thắn nói như vậy khiến tôi không khỏi bối rối. Tôi bèn tìm cách chuyển chủ đề. – Kể cho tôi nghe về gia đình ông đi, Robert.
Gương mặt của Robert hiện rõ vẻ lúng túng. Rồi ông ta nói với giọng trầm trầm:
– Tôi và vợ đã li hôn được 5 năm rồi. Hiện giờ tôi chẳng có gia đình nào cả.
Thật không ngờ trên đời lại có người phụ nữ đã cưới được Robert rồi lại từ bỏ ông ta. Vậy là cuộc sống của Robert rất cô đơn, nhưng không biết… ông ta có nhân tình không nhỉ? Tầm tuổi trung niên lại cường tráng như vậy, thật khó để tin rằng một người đàn ông như Robert lại không cặp kè với một người phụ nữ nào đó để giải quyết nhu cầu sinh lý hay để cho cuộc sống bớt cô quạnh. Mà doanh nhân thành đạt như Robert thì hẳn phải có cô bồ trẻ đẹp và bốc lửa lắm. Đêm đến, bọn họ sẽ quấn lấy nhau ở trên giường…
Tới đây, tôi bỗng rùng mình, cảm thấy thật xấu hổ khi nghĩ về người khác như vậy. Sao tôi lại hình dung ra những cảnh tượng giường chiếu của Robert nhỉ? Thật sự tôi muốn đập đầu vào tường cho khỏi suy nghĩ lung tung như vậy nữa. Bỗng tôi nghe thấy giọng của Robert:
– Cô sao vậy Chi? Tôi thấy cô hơi run, chắc họ bật điều hoà lạnh quá hả?
Nói rồi ông ta lấy áo vest khoác lên người tôi. Một ngón tay của ông ta vô tình chạm nhẹ vào phần da trên cổ tôi, cảm giác như có điện giật khiến tôi lại run lên một chút, hai má đỏ lên. Tôi khẽ nói:
– Cảm ơn ông.
Chắc hẳn Robert coi tôi cũng như con gái của ông ta thì mới tỏ vẻ quan tâm như vậy. Chiếc áo khoác trên người tôi thật rộng, vì thân hình ông ta to lớn gấp đôi người tôi. Hơi ấm và mùi hương của Robert còn vương trên áo. Mùi hương ngòn ngọt, man mát như mùi bạc hà, lại thêm mùi rượu mạnh mà Robert đang uống phảng phất trên cổ áo. Tôi chìm đắm trong hương thơm và hơi ấm của chiếc áo, cảm thấy trong lòng lâng lâng. Bỗng dưng, tôi buột miệng hỏi:
– Ông bao nhiêu tuổi rồi Robert?
Ông ta mỉm cười dịu dàng:
– 43 tuổi.
– Trông ông trẻ hơn tuổi đó.
– Vậy lúc trước cô nghĩ tôi bao nhiêu tuổi?
– Cũng không khác biệt nhiều lắm đâu. Chỉ là tôi thấy ba tôi ở tuổi đó trông không được như ông.
Robert đột nhiên xích lại gần tôi hơn. Ông ta nói khẽ:
– Con gái thường thấy cha mình già hơn tuổi, trong khi thấy bạn trai của mình trẻ hơn tuổi.
Câu nói của Robert làm tôi cứng người lại. Một giọt mồ hôi rịn ra trên trán tôi, dù trong quán điều hoà bật mát lạnh.
Robert bật cười.
– Xin lỗi, tôi không có ý làm cho cô xấu hổ. Tôi chỉ đùa thôi.
– À… không sao đâu, tôi cũng không để ý đâu. – Tôi đáp, hít thở không được tự nhiên cho lắm.
– Vậy cô có bạn trai chưa?
Đến đây thì quả thực câu hỏi của Robert làm tôi thấy không thoải mái. Ông ta định thay ba tôi điều tra các mối quan hệ của tôi ư ? Tuy rằng tôi chưa có bạn trai, nhưng hỏi như vậy cũng khiến sự riêng tư của tôi bị quấy rầy.
– Tôi chưa có bạn trai.