Trên mặt ba tôi thoáng hiện nét lo lắng, ông nói:
– Con có mệt lắm không? Thôi lên phòng nằm nghỉ đi, để tối ba kêu chị Vân nấu cháo cho con nhé.
– Vâng, con xin phép lên phòng ạ.
Ông Johnson chăm chú lắng nghe cuộc đối thoại của ba và tôi mặc dù chẳng hiểu gì, nhưng khi thấy tôi xoay người bước đi thì có vẻ ngạc nhiên lắm. Ba tôi giải thích:
– Con bé bị đau đầu, nó lên phòng nằm nghỉ rồi. Chúng ta bàn tiếp chuyện lúc nãy nhé, tôi thấy…
Tiếng hai người nhỏ dần tới khi tôi đóng cửa phòng mình thì không nghe thấy gì nữa. Tôi quăng cặp lên bàn rồi nằm vật ra giường, chẳng buồn thay bộ đồng phục dày hơn cả vải bố. Mặc dù khá mệt mỏi nhưng tôi không buồn ngủ, mà chẳng biết tại sao trong đầu cứ hiện lên mãi hình ảnh ông Johnson tươi cười lúc nãy. Đôi mắt ông ta màu nâu nhạt, lúc nhìn về phía tôi thì sáng lấp lánh như mắt sư tử rình mồi trong bóng đêm. Sống mũi cao và thẳng tắp, bên dưới là nụ cười đã khiến tôi tạm thời vứt não ở xó nào đó. Quai hàm vuông vắn lộ rõ vẻ cương nghị và rắn rỏi, có lẽ ông ta cũng là một tay buôn đáng gờm trong thương giới. Cũng phải thôi, ông ta khoảng 40-50 tuổi gì đó, lăn lộn trong thương trường bao nhiêu năm chẳng nhớ được nữa, kinh nghiệm và thủ đoạn chắc cũng tương đương với ba tôi. Khả năng hai người đã làm ăn với nhau lâu năm rồi mới đủ thân thiết và tin tưởng để ba tôi dẫn về thăm nhà như vậy.
Đàn ông ngoại quốc, tôi đã tiếp xúc nhiều lần rồi, nhưng ông Johnson có vẻ gì đó khác biệt lắm. Ông ta không giống những gã trai Tây chơi bời trong quán bar mà các chị tôi hay gặp, dù tôi mơ hồ không biết rõ là khác như thế nào. Tôi chỉ biết ở Johnson có một sức thu hút kì lạ, chẳng trách ba tôi lại quý ông ta.
Một lúc sau tôi nghe tiếng gõ cửa. Ở bên ngoài, ba tôi gọi:
– Chi ơi, con ngủ chưa?
Tôi đáp :
– Chưa ạ, ba đợi con mở cửa cho.
Tôi bò dậy mở cửa. Ba tôi nói :
– Con thấy đỡ hơn chưa ? Tối nay ba mời ông Johnson ăn cơm nhà mình, nếu mà con khỏe thì ngồi ăn cơm cùng nhé ?
– Vâng, con uống thuốc rồi ngủ một giấc là đỡ thôi. Con sẽ ăn cơm cùng ba và ông Johnson.
– Chi của ba ngoan lắm. Ba vẫn kêu chị Vân nấu cháo đấy, để nhỡ đêm con đói thì ăn ít cháo cho đỡ mệt nhé. Thôi con ngủ đi cho khỏe.
– Vâng ạ.
Tôi quay lại giường nằm. Thực ra tôi không ốm tới mức như vậy, chỉ là viện cớ ốm để đối phó với “thái hậu nương nương” thôi. Vả lại thời tiết nóng nực khiến tôi có chút khó chịu trong người, dù sao nằm ở nhà mát mẻ vẫn hơn là ngồi hành xác ở trường.
Mà ba vừa nói ông Johnson sẽ ăn tối ở nhà tôi. Ban nãy họ đang bàn công việc, tôi không tiện ở lại đó. Vậy là tối nay tôi sẽ được nói chuyện cùng ông Johnson. Không biết ông ta là người như thế nào nhỉ? Ba tôi có nói ông ta chưa có con. Nhưng không biết ông ta đã có vợ chưa? Người đẹp trai như vậy, ai cưới được thì hẳn là có diễm phúc lắm.
Tôi ở trong phòng đến 8 giờ tối. Chị Vân lên phòng gọi tôi xuống ăn cơm, ba và khách đang đợi sẵn. Bỗng dưng tôi nghĩ rằng mình nên mặc bộ đồ nào đẹp một chút, cho phù hợp với bữa ăn tối cùng vị khách kia. Thế là tôi chọn một chiếc váy đầm màu xanh nhạt nền nã, dưới gấu xếp ly nhẹ xòe ra duyên dáng. Tôi chải lại tóc, và nghĩ ngợi một lúc, tôi thoa thêm chút son, chỉ một chút thôi.
Ba tôi và Johnson đang nói chuyện phiếm bên bàn ăn. Tôi bước đến và ngồi vào chỗ của mình. Ông Johnson đang tiếp chuyện ba tôi, thấy tôi đến bèn hỏi:
– Chi, cô thấy khỏe hơn chưa?
Tôi đáp:
– Cảm ơn ông, tôi thấy ổn rồi.
Hôm nay chị Vân làm salad, tôm sốt chanh leo, bít tết bò ăn với bánh mì nướng bơ tỏi. Ba lấy chai rượu quý, mời ông Johnson dùng bữa, rồi bảo tôi:
– Có cả cơm và rau cải luộc, nếu con muốn ăn thì chốc nữa bảo cái Vân lấy cho nhé.
Ba biết tôi không quen ăn tối kiểu mời khách này nên dặn chị Vân nấu cả cơm và rau luộc. Tôi yêu ba quá đi mất thôi! Nhưng dù sao đang lúc có khách, tôi không thể ăn một mình một kiểu được, nên đành ngồi chấm mút món tôm chua chua ngọt ngọt. Ông Johnson ăn uống ngon lành, luôn miệng khen đầu bếp xuất sắc khiến tôi cũng tự hào thay cho chị Vân. Bất chợt, ông ta quay sang hỏi tôi:
– Cô không ăn gì nữa sao, cô Chi? Cô nên ăn nhiều hơn để đảm bảo sức khỏe.
Tôi ngạc nhiên nhìn Johnson. Tưởng người Tây không thích quan tâm chuyện của người lạ chứ nhỉ?
– Cảm ơn ông, chỉ là tôi không quen ăn tối như thế này.
Nét mặt Johnson có vẻ tò mò:
– Vậy bình thường cô ăn thế nào?
– Tôi ăn cơm trắng, rau luộc hoặc canh rau, với một hai món thịt cá gì đó. Đó là bữa ăn truyền thống của người Việt Nam.
– Tôi hiểu. Vậy sao tối nay không có những món đó?
Tôi im bặt, ngượng ngùng nhìn ba. Ba tôi liền chữa cháy:
– Là tôi sợ ông không quen ăn món Việt nên dặn người nấu những món này mời ông.
– Ồ, có sao đâu, tôi cũng đâu phải mới tới Việt Nam. Tôi ăn được cơm mà.
Ba tôi có vẻ bối rối. Tôi mạnh dạn nói:
– Vậy con bảo chị Vân mang cơm ra, ba nhé?
Ba tôi dịu dàng nhìn tôi:
– Ừ.
Chị Vân nhanh chóng mang cơm và rau cải bày lên bàn. Ba tôi lại mời Johnson ăn. Johnson mời tôi:
– Đồ ăn ưa thích của cô đấy, xin mời.
Tôi đỏ mặt, cười bẽn lẽn:
– Vâng, xin mời ông.
Sau đó, ông Johnson tỏ ra rất nhã nhặn và thường chọc cho tôi cười. Tôi không còn thấy e dè nữa, còn ba tôi thì rất hài lòng khi thấy ông Johnson vui vẻ. Bữa ăn nhanh chóng trôi qua. Tôi xin phép ba lên phòng để học bài. Dù tôi không chăm học cho lắm nhưng sắp thi cuối kì rồi, tôi cũng nên xem lại bài vở một chút. Ngồi vào bàn học, tâm trạng tôi cứ mơ hồ, đầu óc không thể tập trung đọc bài được.
Nghĩ thế nào tôi đứng dậy, mở cánh tủ ra soi gương. Trước mắt tôi là một khuôn mặt non choẹt, mái tóc đen thẳng không có gì nổi bật do nhà trường bắt phải như vậy. Tôi không cao như mấy cô người mẫu, chỉ gần 1m60, dáng cũng mảnh mai. Điều duy nhất khiến tôi tự hào trên cơ thể là đôi chân dài và thẳng tắp. Ba tôi nói đôi chân ấy là thừa hưởng từ mẹ tôi. Dáng người bà cũng nhỏ nhắn như tôi và có đôi chân dài khiến cho người trông có vẻ cao hơn một chút.
Tôi thở dài và đóng tủ lại. Vị khách ngày hôm nay thực sự rất đặc biệt. Ông ta đẹp trai, nam tính và cư xử hòa nhã. Không biết người như ông Johnson thì thích kiểu phụ nữ như thế nào nhỉ? Mà tại sao tôi cứ nghĩ mãi về ông Johnson thế nhỉ? Ông ta đáng tuổi bố tôi chứ không còn là một cậu thanh niên để cho tôi mơ tưởng tới nữa. Vả lại tôi mới chỉ gặp ông ta lần đầu tiên, chẳng biết một tí gì về con người ông ta cả! Nghĩ đến đó, tôi bèn ngồi vào bàn, quyết tâm gạt ông Johnson ra khỏi suy nghĩ và tập trung làm hết bài tập về nhà.