Trống trường vang lên giữa buổi trưa hè thật khiến người ta mệt mỏi. Tôi xếp lại đồ dùng vào trong cặp sách rồi đeo cặp lên vai, uể oải bước ra khỏi căng tin. Đám bạn cùng lớp của tôi vội vàng chạy lên trước, có đứa ngoái lại đằng sau gọi:
– Nhanh lên Phương Chi, cậu không sợ vào lớp muộn bị cô mắng à?
– Biết rồi, các cậu khỏe thì cứ chạy trước đi, tớ mệt lắm. Tớ không vội vàng để được diện kiến mụ “thái hậu nương nương” đấy như các cậu.
– Ai da, cậu hồi này có vẻ bất cần đấy. Thôi tớ lên lớp trước đây, tớ sợ nương nương thấy vào muộn lại gọi lên kiểm tra bài cũ lắm!
Nói rồi nó cắm đầu chạy, chiếc cặp sách lắc lư theo từng bước chân. Tôi cứ vậy lê từng bước lên lớp. Đi học ở đây sắp được 2 năm rồi mà tôi vẫn không thể có chút thiện cảm nào với trường lớp. Nói thẳng ra tôi vô cùng căm ghét ngôi trường hắc ám này. Vì là một trường cấp 3 có tiếng nên nhà trường rất khắt khe về kỷ luật và thành tích học tập, tuổi trẻ của biết bao thế hệ học sinh đã bị vùi dập tơi bời ở nơi đây. Cũng may ba tôi không phải là người câu nệ chuyện thành tích, ông luôn muốn tôi được vui vẻ nên không bao giờ ép tôi học hành như những phụ huynh khác.
Tôi biết ba rất thương tôi vì mẹ tôi mất từ khi tôi còn nhỏ, ông luôn cố gắng bù đắp sự thiếu thốn tình cảm của người mẹ và muốn dành cho tôi cuộc sống thoải mái nhất. Nhưng khó hiểu là ở chỗ khi tôi thi lên cấp 3 thì ông lại nhất quyết đòi tôi thi vào ngôi trường hiện tại. Lúc đó tôi chẳng biết gì nhiều về hệ thống giáo dục cấp 3 nên nghe lời ông, để rồi sau đó thấy hối hận vô cùng vì đã vô tư để ba gửi mình vào cái luyện ngục này.
Nhưng cũng phải nói rằng cái luyện ngục này có ưu điểm. Học sinh được vào trường nếu không phải dạng đầu to mắt cận, quanh năm chỉ biết đèn sách thì cũng là dạng con nhà trâm anh thế phiệt. Mới vào trường, tôi quen được mấy đứa bạn chơi cũng vui, trong đó có một cô bạn khá hiền lành và vui vẻ, tên là Mai Linh. Cô nàng học cũng giỏi và rất hiểu chuyện. Thỉnh thoảng có chuyện gì buồn, ví dụ như giận ba hay là bị giáo viên mắng, tôi lại ngồi than vãn ỉ ôi với nó cả buổi.
Hai năm đầu cấp ba trôi qua nhanh chóng và đồng thời cũng rất nhạt nhẽo. Hàng ngày ngoài việc lên lớp, lúc rảnh tôi thường ở nhà xem phim trên tivi hoặc trên mạng, và thỉnh thoảng cuối tuần tôi ra ngoài cùng 2 người chị họ tên là Hương và My. Chúng tôi thường rủ nhau tới một quán bar nhạc nhẹ có khá đông khách nước ngoài trên phố X, ở đó 2 chị thường gặp gỡ mấy anh trai Tây, còn tôi chỉ biết uống thử đủ các loại nước nghe họ nói chuyện, thỉnh thoảng thì chêm vào vài câu cho người ta đỡ thấy mình nhạt. Nhờ thường xuyên bám đuôi 2 bà chị mà tiếng Anh của tôi rất khá, và đó cũng là môn học duy nhất mà giáo viên không cằn nhằn hay mạt sát tôi thậm tệ như trong tiết học của những môn khác.
Mải nghĩ ngợi lung tung, tôi đã bước vào lớp lúc nào không biết mà quên xin phép giáo viên. “Thái hậu nương nương”, tức giáo viên chủ nhiệm của tôi, đá một đường mắt rất sắc bén về phía tôi, giọng cất lên lanh lảnh:
– Chị Phương Chi, chị đi đâu đấy? Cái lớp này là cái chợ đúng không?
Tôi biết mình phen này chết vì ngu, nhưng trong lòng cũng không sợ hãi cho lắm. Tôi giả bộ bấu mấy ngón tay vào nhau, cúi mặt, giọng lí nhí:
– Em xin lỗi cô ạ, hôm qua em bị sốt, hôm nay vẫn còn nhức đầu nên em không tập trung, chứ em không cố ý đâu ạ!
“Nương nương” quét một đường mắt từ đầu đến chân tôi, trông bộ dạng tôi có vẻ ủ rũ mỏi mệt thật nên lạnh nhạt nói:
– Mệt thì sao chị không nghỉ ở nhà đi, còn đến lớp rồi lấy lý do để tỏ thái độ coi thường tôi?
Thực lòng tôi không muốn vô lễ với giáo viên, nhưng thời tiết này dễ làm cho máu nóng nổi lên, mà với những người như vị nương nương đáng kính này thì không vô lễ không được.
– Thưa cô, em không có ý tỏ thái độ gì với cô cả, cô đừng nói em như vậy!
– À chị giỏi thật, vào lớp muộn không thèm xin phép giáo viên lại còn cãi lời giáo viên nữa. Thôi hôm nay tôi mời chị về nhà, chị không cần vào lớp nữa đâu. Tối nay chị bảo phụ huynh gọi điện cho tôi.
Tôi nghĩ ngợi một lúc, rồi nói:
– Vâng, vậy em xin phép cô em đi về ạ!
Nương nương không thèm nhìn tôi lấy một cái, tôi cũng chẳng cần bà ấy chú ý gì nữa. Tôi nhanh chóng lấy xe về nhà.
Về đến nhà, trong lúc tháo giày tôi nghe thấy tiếng người nói trong phòng khách. Là giọng của ba tôi và một người đàn ông nữa, họ nói chuyện bằng tiếng Anh. Chắc ba tôi dẫn bạn làm ăn về nhà chơi. Tôi bước vào phòng khách và cúi đầu cất tiếng chào ba. Lúc ngẩng lên tôi thấy ba đang tươi cười nhìn tôi, ở ghế bên đối diện là một người đàn ông ngoại quốc, mái tóc đen mềm mại và gương mặt khá ưa nhìn (nếu không muốn nói là rất đẹp trai!), mặc áo sơ mi trắng lóa với quần âu màu tối pha chút ánh xanh. Thực tình tôi không đoán được tuổi của ông ta, vì người nước ngoài trông thường trẻ hơn so với tuổi thật, đặc biệt là nam giới. Nhưng tôi biết chắc ông ta ở tầm tuổi trung niên, vì ông ta có nét gì đó từng trải và thâm trầm giống ba tôi. Ba tôi giới thiệu với khách bằng tiếng Anh:
– Đây là con gái tôi, con bé tên là Phương Chi.
Rồi ba quay sang nhìn tôi :
– Chi, ông này là đối tác và cũng bạn là của ba, con chào ông Johnson đi.
Tôi nhìn vị khách ngoại quốc kia, cất tiếng chào « Hello », ông ta mỉm cười và gật đầu với tôi, rồi nói :
– Hello, Phương Chi. It’s good to meet you !
Cách ông ta phát âm tên của tôi nghe thật ngộ. Tôi mỉm cười nói với ông ta bằng tiếng Anh:
– Ông cứ gọi Chi là được rồi, như vậy sẽ dễ phát âm hơn.
Johnson cười, nói:
– Ồ, vậy hân hạnh được gọi tên cô, Chi.
Ba tôi nói:
– Ông cứ tự nhiên, không cần giữ lễ với con bé đâu. Nó còn ít tuổi mà.
Johnson nhìn tôi chăm chú, ông ta nói:
– Dù sao tôi vẫn nên coi Chi như một quý cô. Vả lại, ông xem, cô ấy đâu còn là một đứa trẻ nữa.
– Ôi, ông chưa có con gái nên chưa hiểu được đâu, ông Johnson ạ. – Ba tôi cười lớn. – Mà sao hôm nay con lại về giờ này hả Chi?
Nụ cười sáng lóa trên gương mặt ông Johnson khiến tôi có chút ngơ ngẩn, nhất thời quên mất ba đang nói gì với mình. Đến khi ba tôi gọi lại “Ba đang hỏi con đấy Chi”, tôi mới sực tỉnh và vội vàng trả lời ba:
– A, con hơi nhức đầu nên cô giáo cho về nghỉ ngơi. Xin lỗi ba, con hơi mất tập trung.