Thiếu vốn làm ăn nên vợ chồng anh Hồng-Lô 31 tuổi, Diệp Ngọc Vân 29 tuổi ở xóm Đông xã Thàng Công, huyện Phổ Yên, tỉnh Thái Nguyên, vay của bác Hoàng Xuân Nhiên -50 tuổi-, cùng xóm 11 triệu đồng, sau ít năm tính lãi lên tới 20 triệu đồng. Ở cái tuổi ngũ thập, dù có đủ cháu nội, cháu ngoại cả đàn nhưng ông Hoàng Xuân Nhiên vẫn còn sung sức, do vợ bệnh chết đã lâu, ông chưa tục huyền. Thấy cô hàng xóm còn trẻ, tuổi bằng con mình, lại là con nợ, ưa nhìn lại lúng liếng khiến ông càng rạo rực. Mỗi lần chồng Vân vắng nhà, ông Nhiên lại đến gạ gẫm:”Chồng con nó nợ ông tiền, biết bao giờ trả được. Thôi con cho ông… rồi ông trừ nợ cho. Vân hỏi:”Thế bao nhiêu một lần? Ông Nhiên giả lả:”Năm trăm hay một triệu gì đó, tùy ý con. Đối với ông, tiền bạc không quan trọng, chỉ cần con chiều ông…!”. Nói dứt lời ông Nhiên túm tay kéo Vân về phía mình, tặng nụ hôn sơ ngộ trên má, nàng đứng chết trân như pho tượng bởi sức công phá nụ hôn thần kỳ lần đầu. Mặc dù thâm tâm không thích ông Nhiên nhưng thấy ông có nhiều tiền lại hào phóng trừ nợ cho chồng mình, nên suốt đêm đó Vân nằm trằn trọc suy nghĩ. Món nợ 11 triệu vợ chồng cô đã vay, bây giờ làm ăn thất bát biết bao giờ trả được. Bên cạnh lãi suất 3% tháng-so với nơi khác quá hời- khiến con số ngày càng tăng lên, nếu cứ đà nầy về lâu về dài thì chỉ có nước bán nhà trả nợ, hoặc trốn biệt tích mới yên thân. Vả lại thời gian gần đây bác Nhiên “mở lời”, mình không đáp ứng kịp lúc, thì còn dịp nào bằng vàng nữa, hơn thế Vân xét phong cách, dung mạo ông Nhiên dường như khao khát tình dục bị dồn ép lâu ngày, chứ không lộ nét dâm đảng của vị phú hộ dập liễu vùi hoa. Cùng lắm cho bác ôm hôn, thoa nắn hay nút bầu sửa tiên của bé Nam đã bỏ 5 năm nay… Mình giao du với bác hoàn toàn có lợi cho gia thế nhà chồng: vốn lãi vay đều giảm. Nghĩ thế, sáng hôm sau gặp ông Nhiên. Vân bảo:” Con đồng ý, nhưng ông phải đảm bảo giữ lời hứa ấy”. Thấy “cô láng giềng” đã ưng thuận, ông Nhiên mừng rỡ ra mặt, buông lời:”Cho ông không… thiệt đâu, tối nay con ra bụi cây trên đồi nhé, ông đợi con ở đó”. Đúng hẹn, buổi tối, sau khi đợi chồng đi sang hàng xóm xem Tivi như thường lệ. Vân vọt lên đồi gặp ông Nhiên lần đầu tiên. Xong xuôi, ông Nhiên bảo:”Lần nầy trừ năm trăm ngàn nhé”. Rồi ông khéo léo chiếm cảm tình, “bồi dưỡng”-nhét vào tay Vân một trăm ngàn tiền mặt, sáng mai con mua quà cho cháu. Vân ngượng ngùng gật đầu. Tuy nhiên sự sượng sùng của người đàn bà cũng chỉ xảy ra một lần. Sau đó, cứ mỗi khi Hồng vắng nhà qua hàng xóm, Vân lại bắn tin hẹn hò với ông Nhiên và hai người lại đi tình tứ với nhau. -Ông chờ con có lâu không?, -nhớ con đứng ngồi không yên!. Vừa nghe tiếng gõ vách- như tín hiệu- lại ra phía sau ngỏ thấy cành cây khô máng ngược ở lối đi, thế đúng rồi. Ông đi thẳng lên đồi chọn gốc chè đã dọn sạch, ẩn mình và đoán hướng con sẽ lên qua đấy. Hai người gặp nhau mừng như sắp được lên thiên đường. Còn Vân hồi hộp tim đánh thìn thịt như trống trong ngực nàng sợ ai nhìn thấy, chân run run. Ông mặc áo thun quần ngắn, ngoài vấn chiếc khăn dệt có sọc thật to, như thể nông gia đi thăm vườn. Bầu trời những vì sao li-ti mờ mờ xuyên qua lá cành, không thấy rõ ngoại cảnh, chỉ còn hai thân hình ôm ghì nhau hơi ấm tỏa ra gây hưng phấn. Ông Nhiên nhẹ nhàng, từ tốn hôn lên má, lên tai người tình gây cảm giác mê tơi cách nồng nàn, ông nựng “hai quả cam” to tròn óng mượt, tiếp cho tay thám hiểm vùng cấm địa, như kích dục chạm vào lớp lông dầy đặc phủ lối vào khe lạch, Vân hơi dạng chân cho ông tự do thỏa tình, một lúc ông vội tuột ngay quần lót, khiến nàng bấn loạn đứng chết trân, dâm thủy rịn chảy theo. Sau một hồi hoàn hồn, Vân bắt đầu xao xuyến, niềm rạo rực mỗi lúc một tăng, nhất là chú ý dương vật ông bung to ấm hiểm, chọt ngay trước vùng tam giác. Vân đáp trả, ôm ông một tay và cho tay kia vào quần, cố ý vò vọt trân qúy dương vật người tình, với thân hình rắn chắc lại thêm “chiếc *** ” to chần vần quá khổ. Buổi sơ giao, cô đánh giá thấp “gia thế” của ông Nhiên, không thể nào “xuất quân” do tuổi tác. Thực tế trái ngược hoàn toàn: vưu vật to lại sung mãn; “thương chồng” cô đành “cam chịu” vì tròn nghĩa vụ “trả nợ” cho chồng, không than vản với ai được giữa canh trường khuya khoắc. Ông trải khăn xuống đất, Vân tiếp theo có mặt bằng êm ấm. Nàng nằm ngửa hơi dạng đôi chân mở rộng như mời mọc. Cả hai đang say sưa, đồng điệu trong niềm hoan cảm nhục dục, nàng sẵn sàng chìu ông và thỏa mãn cơn khao khát ông Nhiên vì món nợ kếch xù kia. Ông Nhiên ấn nhẹ dương vật vào âm môn, quá to không vào được; ấn tiếp đầu khấc bị nông chui lọt khiến Vân ưởn cong lên trong cơn đau đớn. -Ôi giời ơi!, chết con. Nàng cảm nhận cửa âm môn như bị xé ra, toá hỏa tam tinh; ông Nhiên tạo khoái cảm cho người tình, bèn ngâm, nín lặng thật lâu cho âm dương hòa hợp; ông bắt đầu *** nhè nhẹ khai mở động đào, bất thần âm hộ Vân nhíp nhíp ôm chặc lấy dương vật, ông *** đều đặn một lúc, dâm khí nàng tươm rịn ướt khiến trơn ra vào êm xuôi, đến khi Vân cảm nhận ông sắp xuất tinh, nàng rót vào tai lời êm dịu, ông nên xã bỏ ra ngoài, mình “giữ kẻ” để còn du dương nhiều lần. Mùi da thịt cô láng giềng thơm lừng ngách mũi, ông cuối xuống hôn lần nữa trong ngất ngây bất tận theo từng cú *** ngập sâu, ông rút ra dòng tinh dịch bắn tung ra ngoài. Vân đứng dậy cám ơn và thu tóm áo quần mặc vào, bươn bả chạy về nhà trong khi Hồng còn mãi mê màn hình nhà hàng xóm. Lâu dần, do men tình ái đã ngấm nên mặc dù “trả nợ” rất nhiều lần nhưng món nợ của chồng không hề giảm mà vẫn nhân lên theo số lãi 3% tháng. Chính vì lý do đó từ năm 2003 đến tháng 10/2005, món nợ 11 triệu đã được ông Nhiên tính thành 20 triệu đồng. Về phía Diệp Ngọc Vân, bản thân nàng cũng không còn nhớ mình đã “trả” được bao nhiêu “cú nợ” cho chồng. Cô ta chỉ nhớ rằng, hễ cứ mỗi lần chồng đi vắng, lại tìm cách bắn tin cho ông Nhiên. Nhưng rồi, mọi sự không qua mắt được người chồng nghèo túng, bởi không lâu Hồng đã nhận sự khác thường trong quan hệ của vợ mình và ông Nhiên. Vì nghi ngờ nên đã nhiều lần Hồng “lập mưu” như quỷ kế bắt đôi tình nhân cho ra lẽ, nhưng không được. Mặc dù vậy do đời sống kinh tế gia đình quá khó khăn, Hồng đành để vợ ở nhà, đi làm ăn xa kiếm tiền trả nợ. Trưa hôm ấy, chính mắt ông thấy rõ ràng chồng Vân ra khỏi nhà. Ông Nhiên bèn lẽn sang. Gặp cô nhân tình đang ngồi ngoài sân, ông làm bộ ỡm ờ hỏi:”Tối nay Hồng có nhà không con?” Vân đáp lời:”Chồng con đi làm ăn xa rồi”. Như bắt được của, ông Nhiên lại hồ hởi:”Tối nay ra đó nhé”, rồi hân hoan tạm biệt ra về. Về phần chồng Vân, mặc dù có ý định đi làm ăn xa, nhưng đợi… chờ mãi đến tối không đón được xe nên đành quay về. Đến nhà không thấy vợ đâu!. Hồng chột dạ, lẽ nào… Anh ta hỏi bé Nam, cậu con trai nhanh nhẩu:”Con thấy mẹ đi ngược lên đồi chè”. Máu trong người Hồng bỗng nóng sôi, hóa ra bấy lâu nay sự nghi ngờ về việc vợ ngoại tình là có thật. Cơn ghen khiến Hồng hối hả tìm cuộn dây thừng trong kho, rồi cầm luôn con dao chạy thẳng một mạch lên đồi. Trong bóng đêm, Hồng phải mò mẩm theo các thân cây chè cao ngang ngực mình, kiên nhẩn tìm kiếm, cuối cùng phát giác đôi gian phu dâm phụ đang quấn quýt, tình tứ cạnh gốc chè. Cuộc tình đang lúc cụp-lạc, bên trên ông Nhiên ra sức *** xuống ầm ầm, còn bên dưới Vân ưởn cong người đón nhận theo từng cú nhắp đưa tình, hưởng lạc thú mây mưa cách đậm đà, chờ xuất tinh nữa là xong cuộc. Hồng vuốt mặt hai lần, xác quyết mình không nhìn lầm đối tượng; nhất là nghe rõ tiếng rên rỉ yêu đương trong cảm khoái cuồng nhiệt thoát ra từ miệng Vân. Hồng xông vào gào to: -Tao bắt quả tang rồi nhé, còn chối cãi nữa không? Hồng quá tức giận, giật quần áo không cho ông Nhiên mặc, rồi dùng dây thừng trói đôi tay ông ta vào gốc cây ngay lập tức. Còn Ngọc Vân hồn phi phách tán, không ngờ đêm tối chồng mình về, bắt quả tang không thể chối cải được nữa. Chắc chết mới yên thân, nhưng nàng cố trấn tỉnh, mình dùng nhu thắng cương, hạ thủ vi cường, thấp giọng năn nỉ chồng. -Bố cu Nam, anh làm gì em khiếp đỡm quá giữa đêm khuya, hãy ném con dao ra xa; tóc tai em rợn đứng cả lên, kéo dài nữa em đứng tim ngả lăn ra chết bây giờ. Lỗi hoàn toàn do em, với mỹ ý tốt, vốn muốn “thanh toán” cho vơi bớt món nợ kếch xù của gia đình đó mà!?ø. -Câm ngay, ông cho nhát đi đời nhà ma bây giờ!. Thấy chồng hùng hổ, đầy sân si, Vân đành nín lặng. Còn ông Nhiên nhận lỗi mình nhất là muốn biến món nợ tiền.. thành nợ…ân tình, trao đổi trừ…lần. Ông ra sức van xin, hạ thấp giọng:”Thôi chỗ nợ hôm nọ xí xóa”. Nghe hơi thuận tai, Hồng nói luôn: -Ông về nhà viết giấy xóa nợ, tôi sẽ tha cho. Nói rồi anh ta dùng quần của ông Nhiên buộc vào bụng ông ta để che “phần kín”, rồi dẫn về nhà. Về đến nhà, vẫn để ông Nhiên trong tình trạng “đóng khố” và “quản chế nghiêm chỉnh” khi ngồi vào bàn, bắt ông viết giấy xóa nợ một lúc lâu mới buông tha. Ông Hoàng Xuân Nhiên cho rằng mình mắt kém không thể viết được nên bảo Hồng viết hộ. Hồng liền lấy giấy thảo một mạch, thanh toán đủ số nợ 20 triệu đồng cũ, mà còn vay thêm 30 triệu mới, với sự đồng thuận của Ngọc Vân trách nhiệm , kiểu “trả nợ” ấy. Phần anh Hồng sau khi nguôi bớt cơn nóng, đạt mục đích chàng thầm suy nghĩ thấy không cần đưa nội vụ ra Công an xã, huyện xử lý, đối chất phải trái thêm phiền phức, khi ấy vợ mình vào lao lý chỉ tội thằng con vô tội vắng mẹ, bất hóa thỏa cơn nóng giận nhất thời. Còn ông Nhiên tuổi đáng cha chú, xóm giềng ra vào gặp nhau mình xử tệ sao đành?! Làng xã hay biết còn gì thể diện chung, nhất là khi vay vốn lần đầu tiên làm ăn thấy ông Nhiên quá từ tốn, mình không tốn nửa lời năn nỉ, có lẽ đã liếc mắt đưa tình ngầm ý với Vân rồi…!. Nay mình có thêm vốn lớn ắt làm ăn khấm khá, phất lên được sẽ trả lãi cao cho ông, thì đề huề đôi bên. Lúc nầy Hồng thấy mỹ ý của vợ sẽ cam gánh chịu “trả nợ” mới, nên phần nào cảm thông. * * * Ngọc Vân năn nỷ chồng, anh hãy vào ngủ với con, hay xem Tivi ở nhà hàng xóm tùy ý. Nàng vốn có cảm tình sâu đậm với ông Nhiên trong lúc giao hoan, luôn thể hiện tính rộng lượng: món tiền trăm ngàn, “bồi dưỡng” quà sáng cho con mình, tuy nhỏ nàng khỏi phải bán đi từng mẻ đậu rang; đi đôi năm trăm ngàn trừ nợ, quả thật số tiền to, kiếm đâu ra thời buổi “gạo châu củi quế” bon chen ở tỉnh lỵ nhỏ như vầy?!. Vân đứng lên thu tóm áo quần, dẫn ông Nhiên vào nhà tắm, xong tặng ông nụ hôn, hai người giả lả vui mừng thoát nạn. Bước ra ngỏ sân sau dự định mở cửa rào cho ông ra về. Nhưng ông cứ đứng mân mê “hai trái đào” không chịu rời, trong lúc nàng bận tay mở chốt cửa, ông tỏ vẻ còn tiếc nuối, đầy quyến luyến khiến Vân tê tái, sướng rần người… Vân bạo miệng:”Anh muốn em “hầu hạ” nửa cơ à?. Vậy chúng ta hãy bước vào bên trong, ở đây bất tiện… Nàng đốt đèn dầu, dẫn vào nhà vựa chứa các bao đổ (đậu), bao đậu phọng (lạc), mè (vừng), sắn, thu mua còn tồn kho chưa sang bán. không kể vốn gối đầu cho người trồng chưa thu hoạch, tiền thuế, chuyên chở… Ông Nhiên giờ mới vở lẽ sự chân thật của đôi vợ chồng Hồng-Vân, vốn lời mình cho hắn vay còn nguyên đây, có lẽ do thiếu kinh nghiệm hay vốn ít cạnh tranh với thương buôn khác không kham, đành thất bát, nên sự thành công chỉ chừng mực. Ngọc Vân để đèn dầu xuống đất, lấy vật che không cho áng sáng hắt ra ngoài, chỉ đủ một lõm sáng nơi làm tình. Nàng thoát y trần truồng. Qua ánh đèn ông Nhiên thấy rõ một phụ nữ với 29 xuân xanh mơn mởn làn da trắng mịn, sống mũi cao, lông mi cong vắt, môi đỏ, nụ cười như nở hoa, ông thầm nghĩ nhất định phải chửa hoang với nàng vài đứa con. Dáng dấp cao thon vừa, hạ bộ chòm lông đen kịt, xoắn xít trên mu nhô cao. Nàng thật xinh đẹp, khêu gợi càng nhìn ông càng bị thu hút đến say mê điên cuồng, con *** cũng co giật liên hồi cương lên bần bậc, chỉa thẳng chín mươi độ trong quần. Vân nhỏ nhẹ: “anh Nhiên” hãy tạm “chơi đứng” tại đây, kho vựa bao tải chật không khoảng trống, còn dưới đất quá bẩn. Em không thể mời anh lên nhà trên, sợ chồng em thức giấc… xin anh cảm thông. Nàng đổi giọng “anh” cách êm tai, ngọt mật chết ruồi-nỉ non yêu kiều đúng lúc. Bây giờ nàng nói gì ông đều nghe và làm vừa lòng người tình trẻ tâm giao, ông bị lụy tình đang chết mê chết mệt rồi… Vân ghì ôm hôn và tuột phăng quần đùi, vất lên trên đống bao. Phơi bày con *** to quá khổ, dài thườn thượt đầy gân xanh, lông lá xum xuê càng kích dâm nàng hơn. Khom mình tay vịn vào thành phơi đôi mông đít trắng hế, bóng hai người in dài lên vách. Ông điềm tỉnh tận hưởng, đưa dương vật vào sâu ông *** lúc khoan lúc nhặt, hai tay vòng ra trước thoa nắn hai bầu sửa khiến Vân ngây ngất, mỗi cú *** bóng nhấp nhô loan lổ in thành vệt dài. Anh cứ tận hưởng ái ân, em không sợ mang bầu, vừa dứt kinh hôm qua, là dịp cho ông Nhiên thỏa mãn xã nguồn năng lực dồi dào hơn. Đêm thanh vắng vẻ, sương sa lác đác ngoài sân khí trời trở nên mát lạnh. Tiếng dế gáy, tiếng vạch sành tấu khúc trên cây, côn trùng nỉ non bên vỉa hè, như hoà nhịp cùng nổi sướng khoái hai người đang giao hoan, luôn vui tươi thỏa mái. Ông *** dồn dập gây cho Vân một ấn tượng tươi đẹp, một đêm mặn nồng đầy tình tứ tuyệt vời, phải nhớ đời mãi. Ông phóng xã bầu tinh dịch đầy ấp trong âm đạo người tình, lòng đầy hân hoan tinh thần sảng khoái. Ngồi nghĩ, ông cho biết: -Trưa mai anh sẽ mang đủ số tiền cho em. Nếu anh đến, thương em nên vào ngả sau cho kín đáo; giật sợi dây thép các chiếc lon khua to, em sẽ mở cửa đón anh, lúc ấy kho vựa dẹp thoáng rồi. Anh thỏa tình giao hợp với em mấy lượt, ở bao lâu không lo vì nhà vắng. Chồng em hứa sẽ mang bé Nam về Ngoại giữ, ra tỉnh xem mua chiếc xe tải con và đặt cọc; em sắp xếp kho vựa bán tất cả lấy vốn tập trung, có tiền chồng em buôn chuyến đở vất vả hơn. -Em hứa trả anh 10 triệu vốn một lúc; còn vốn lãi kia mình trừ theo lối “giao tình” như xảy ra từ trước đến nay, em rất mang ơn, luôn kênh kiệu sẽ nuông chiều anh hết mực. -Em thốt ra điều gì anh đều tin cẩn cả. Nét mặt vui ông hẳn lên, nhất là Vân hứa cho làm tình thả giàn. Mang lại cho anh sự sảng khoái và vui vẻ, nàng nhận “món quà bằng tiền” trên mức tình cảm nầy. Quảng đời của ông Nhiên sau ngày vợ chết, giờ mới có dịp nếm hương hoa mật ngọt. Nhờ có “em Vân” mà tình trạng “sinh lý” đang hấp hối của “lão” mới được hồi sinh đúng mực, khiến phấn chấn và yêu đời. -Anh ngồi cho khoẻ đừng vội về, em lên bưng mè xửng, kẹo gương với nước chè nóng anh giải lao. Nàng bóc giấy kính kẹo gương đưa vào miệng người tình cắn ăn ngon lành. Giải lao xong, nàng đưa hộp kẹo khác chưa khui, anh cầm lấy để uống trà, hàng của em bán hằng ngày. Vân nắm tay ông Nhiên tiển ra ngỏ sau, chỉ đường lên đồi chè. Chúc anh một đêm ngon giấc…và nhớ mai đúng hẹn nhen?. Trong đêm vắng ông Nhiên lẽn ra ngả sau, về nhà an toàn và không ai hay biết cớ sự gì đã xảy ra đầu hôm.