Ngày tháng trôi qua, tôi về Đà lạt đã được 3 năm. Nhưng ngay từ khi về lại nhà, ai cũng khen tôi đẹp, thân thể ny nở và kiều diễm, nào ai biết tôi đã có bàn tay, dưng vật của anh Quang gây dựng bởi vì chụyện tình tay ba chúng tôi được giữ kín cho chúng tôi mà thôi. Thỉnh thong tôi cũng xuống thành phố, nói là về thăm trường nhưng thực ra là để làm tình cùng anh Quang và nhỏ Đào. Được một năm sau. Ba má tôi g tôi cho người hàng xóm, những kinh nghiệm tình dục của tôi đã tỏ ra rất hiệu qu và đúng như những gì tôi tự tin, tôi lấy chồng, làm cho đời sống vợ chồng tôi rất hạnh phúc. Sau đó tôi không còn xuống gặp lại 2 người nữa vì nay tôi đã có gia đình và chồng tôi (nhờ tôi chỉ bo) cũng làm tôi hoàn toàn sung sướng. Tuy nhiên trong sâu thẳm tâm hồn tôi vẫn thầm cm n họ. Tôi không định viết tự thuật về những đièu này vì cho rằng hầu như trai gái thời nay đã sành sõi và am tường về tình dục. Vậy mà nhìn lại 2 anh trai của tôi, họ đã lấy vợ có con nhưng không có mái ấm gia đình. Họ không cãi nhau nhưng 2 anh thường lên rẫy và ở luôn trên đó không về có khi hàng tuần. Thỉnh thong các chị dâu có nhờ tôi mang cm lên rẫy. Tôi hỏi chuyện sao không thấy mấy anh về nhà. Mờy nh không tr lời thật mà chỉ lấy rượu ra uống bo say không muốn về. Tôi hiểu tại sao nhưng không biết làm cách nào giúp họ đưọc. Họ đã có gia đình và từng tri những ngày đầu tình dục không đúng cách. Nay đã lún sâu thì làm sao khắc phục, laị còn thói đạo đức gi, cổ hủ không dám trao đổi thẳng thắn, Còn tôi vừa là em vừa là gái, chỉ biết thưng hại chứ làm được gì đây. Tôi chỉ mong sao một vài điều nhỏ này thôi, nếu đến tai các anh tôi, các chị dâu tôi, có thể họ sẽ hiểu và đỗi phần nào trong quan hệ. Cũng may là tập quán dân làng chúng tôi rất khắc khao nên các anh chị dù không được mặn nồng cũng không có tan vỡ, không như dân Tây, sướng quá thì lại dễ dàng ly dị để tìm người thích hợp hn.
Hôm nay, Tôi phi xuống thành phố để họp lớp cũ sau 3 năm chia tay. Tôi không biết khi gặp lại nhỏ Đào và anh Quang sẽ có những gì để nói tiếp. Nhỏ Đào đã hết học và bán hàng ớ Kios ngay chợ Lớn, còn nghe đâu anh Quang giờ đã là nhạc sỹ được nhiều người mến mộ và hay đi lưu diễn sa trường. Xe hi đã dừng bành ni bến xe thành phố, tôi bước với những bước chân vừa tự tin vừa thấy lạ và như đang thấp thỏm điều gì.
Hết.