Cuối cùng rồi cô cũng kéo được cái ra, cô cuộn tròn một cục và lôi xển ông vô buồng tắm. Cô mở nước chảy xối xả, đùn ông vào đứng dưới hoa sen, kỳ cọ và tắm rửa cho ông cật lực. Ông bỗng có cảm tưởng như mình là dzua, được cung tần mỹ nữ cho chơi và tắm rửa. Ông đứng yên cho cô mần thịt ông, cô xịt xà bông lên nùi vải gai và xoa cùng người ông, sau cũng như trước. Cô thản nhiên giúi cái nhúm vải vô háng, chuồi lên cu ông như vợ chồng lâu năm. Ông thẫn thờ để cô phục vụ tận tình. Ông nhìn cô trần xì như nhộng, mỗi lần cử động vú khua động tưng tưng và cái lồn hẩy hẩy coi đã.
Ông thừa cơ cô chùn người xuống để vòng dưới mông kỳ cọ thì ông lôi tuột cô sáp vào mình mà măn vọc hai vú, lại vố bẹp bẹp vô lồn cô. Cô kêu the thé : để yên người ta tăm, ở dơ hôi như cú, còn mò mò bóp bóp, móc móc moi moi. Ông đả đớt : chớ hổng lẽ thấy mấy thứ tung tăng bắt người ta nhịn sao bà.
Cô bị vồ vập nên quíu, xập xà xập xoạng, lúi chúi đổ nghiêng vô người ông, tiện thể ông giật phăng mớ vải gai giụt đi rồi ôm cứng ngắc cô mà nắc kịt kịt sau đít. Khốn nỗi, con cu ông cựa quậy gì nổi nên gọi là ông nắc gió cho vui thôi. Cô mỉm cười thách thức : đó tui cho ông hết đó, coi ông mần ăn có ra trò ra trống gì hôn.
Ông nắc phịch phịch, con cu đâm trầy đâm trật vô đùi đùi cô. Cô càng chọc trêu ông : ui ! ui ! nắc gì mà cọ cọ như nhứ bắp cho ngựa cho bò ăn, mẹ họ làm tui còn ứa gan thêm. Ông giận quá, chửi thế : đéo thèm nắc nữa và xụ ỳ ra đó. Cô biết ông nổi giận lôi đình nên thôi chẳng dám chọc mà lẳng lặng cầm lại nùi vải gai xoa xoa cho ông.
Văn chương bình dân nói rất đúng : quen mui ngửi mùi ăn mãi, đó là tình trạng của cô và ông lúc này. Một đằng khao khát có một cái lồn để đụ, còn một đằng thì thiếu cặc để chơi nên thấy mặt nhau là cuống cuồng như lân thấy pháo. Hai người hết còn lúng túng, rụt rè, mà như là vợ chồng đâu từ trước.
Cô ngồi rểnh rảng trên võng, hai chưn bỏ thòng hai bên, thỉnh thoảng lắc đưa, đu qua đu lại. Ông vào, nhảy phóc lên cùng ngồi, đối mặt với nhau. Cô vẫn luôn mặc cái áo chui cổ bằng thun giãn, mềm để vú là vú, hông là hông, nổi lên cồm cộm.
Ông chẳng chần chừ gì tốc ngay vạt áo cô lên rúc cổ vào trong, thấy cô nai nịt chiếc xú cheng là nổi máu lên cự nự. Ông hùng hổ : tui đã dặn rùi, cởi mẹ nó ra, hơi đâu mà che che đậy đậy. Tui tới đây nôn chết mẹ mà em còn áo giáp, áo tơi, nực bỏ bố. Cô phải ỏn ẻn vuốt giận ông : em biết, em biết, nhưng có chút nị, anh tới cởi cũng được, cớ chi để vú thỗn thện, đầu vú nổi thù lù, coi kỳ lắm.
Ông bớt giận, song vẫn vùng vằng : thì núm vú nổi linh phinh đã sao, tới lui cũng mình tui chớ có ai. Cô lại phải giải thích : thì mình anh, nhưng biết đâu có người hỏi, em để lòng thòng dzị cho người ta ngó hả. Ông nói bừa nói bãi : thì cho họ dòm, cho nổ bố mắt ra đi.
Cô hứ hứ, nhưng vội vàng chữa cháy : thì đây để em lột ra, được chưa. Nói xong cô thoăn thoắt quàng tay ra sau lưng, tính mở cái khóa gài, ông la bải hải : trước hổng mở, giờ có tui lại giành. Cô bật cười, cẳn nhẳn : nói tới, nói lui cũng là cha.
Xong ông xăn xái ôm vòng tay lấy người cô, mằn mò mở cái khóa. Ông lụp chụp mở không xong, cô châm biếm : có cái khóa cũng ạch đụi, vậy mà sợ người khác dòm dzú bồ. Ông chữa lại : vợ chớ hổng phải bồ, đú họ thằng nào chờn vờn đụng vô tao bóp bể giái. Cô nghe phát ớn, nhưng hãnh diện vì ổng ghen tức là thương cô thiệt.
Cô mấy lần bảo : để em cởi cho, nhưng ông không ưng. Lụi hụi rồi ông cũng mở được. Ông tốc ngay áo lên, còn cô lùng xùng lòn tay vô nách này nách kia lôi đầu dây yếm ra, cuộn tròn tròn cái nịt vú ếm dưới gối. Rồi cô nằm ngửa ra nơi võng cho ông xục xạo sờ soạng gì thì sờ.
Ông úm hai ụ vú cô lại, hít dài hơi ở giữa kẽ vú, chỗ ông gọi là địa đạo Củ Chi. Ông hít hà như con nít, kêu thơm rùm trới. Cô có vẻ lạ, thường đôi co : em có xài dầu thơm, dầu xạ gì đâu mà anh kêu thơm. Chắc anh nịnh em chớ gì.
Ông ra vẻ thầy đới nói : đàn bà làm sao hửi thấy cái mùi chính của mình được, chỉ có tụi anh mới khám phá ra cái chỗ thơm của các bà thôi. Có có vẻ ưng ý nên rướn mãi cái ức lên cho ông vùi mặt vào mà hun mà hít.
Thấy ông lùng bùng với cái vạt áo như đánh vật, cô phải khuỳnh tay lột béng nó ra. Hai quả vú dầy cui, lùm lùm lên một đống, ông hít bên này đã, lại hít bên kia. Còn tiếp tục, ông bó gọn hai cái vú thành hai cục cứ lăn lia cái đầu vú cô lia chia lên da mũi. Hai núm vú nổi gai nổi góc phình phình, ông hít sâu ngây ngất.
Ông lại bợ nguyên con mỗi cái vú rà rà cái quầng và núm lên môi ông, làm cô gờn gợn như ai lấy ngón tay gợt bợn ghẻ. Cô xục xịch thân mình, cái võng chúi lên chúi xuống như lướt sóng. Ông và cô nhún điệu xì lô trên cái võng đung đưa, hai vú nẩy tưng tưng, như nhíp xe qua chỗ nhún.
Cô lim dim mắt lại, những sợi râu mép ông gây nhột nhạt. Cô rên ư ư vì đầu vú bị gãi, bị châm chích nhoi nhói. Ông rà núm vú xàng xê rồi bỗng nút chụt một cái, nguyên chỗ đầu vú lọt thỏm vào miệng ông nghe tun hút. Cô thấy nhức nhức lâm thâm, ông liếc thấy cô nhăn nhăn, biết là cô rượng, nên vội nút nhẹ lại, còn tay thì xoa xoa kéo giãn cái đầu vú chưa nút.
Cô cục cựa xoay trở mình, kêu meo meo như con mèo được chủ gãi. Ông nút đằm đằm, thay phiên đầu vú này sang đầu vú khác. Hai đầu vú cô ướt nhẫy, bóng lộn như thoa gôm. Ông chuốt đến nỗi hai núm tây hây hết còn thun lại được.
Ông xăm xoi túm từng lọn vú, nhìn trừng trừng vào cái khe sữa và dùng đầu lưỡi cham nhẹ vào, ui chao những đầu dây thần kinh của cô dựng hết lên, làm hai bầu vú nung núc cương lên và đầy u trong lòng bàn tay ông.
Ông rên rẩm : ui, cục cưng cứng ngắc. Ông hun xì xụp, ông giúi giụi mũi vào và xoáy lung tung beng làm cô đạp nhàu cái võng cho lắc lư đỡ rộn. Ông hết còn gượng nhẹ nữa, cứ tì tì tọng từng cái vú cô vào mồm mà cắn, mà nút, mà nhay kêu kịt kịt. Cô nhảy bung lên : á đau, sao cắn em. Ông chẳng nhả vú ra mà chỉ ú ớ : tại vú em ngon quá.
Ông vùi cô như đánh vật, cô lịt bịt trăn trở mình, ông bú một bên, măn một bên, còn tay lòn xuống đòi lột quần cô ra. Cô biết trước sau gì cũng phải chịu nước này nên ngoan ngoãn gượng giữ cái vú trong miệng ông, còn lết bết nưng nhổm đít lên cho ông tuột.