Ông lại trèo lên đụ cô lần nữa. Có lẽ vì gợi hứng nên bận này ông làm có vẻ bớt trật ruộc hơn và cô chịu đựng những cú nắc của ông coi mòi ép phê thấy rõ. Ông đụ phành phành, cô ọp ẹp nén mình dưới sự phủ chụp của ông mà đón những cú đâm trời giáng vào lồn.
Ông xùi cả bọt mép ra, giập binh binh làm lồn cô nhệu nhạo bết bát. Ông vặt lấy hai cái vú mà nhắp liền tù tì. Cả hai thấy bung dần lên thật cao, cao mãi, cao tít mãi, cô nhắm nghiền mắt lại hít hà, xiết răng và phụ sức ông ngoáy cái lồn rào rạo. Ông nắc tía lia một hồi chẳng biết chừng bao lâu thì hì hà hì hục như đạp nước rút. Cô cũng như chiếc xe đua xuống dốc bị đứt phanh. Cả hai buông mẹ sự đời cho tuột luôn, mặc xuống hầm xuống hố cũng được.
Cả hai cùng cuộn người lên, dây chão gì bứt tung hê lên và bánh xe xì, bàn đạp sút, xích tuột, ru líp bể, văng khắp nơi, nhựa nhớt, mỡ dầu gì tung tóe hết. Xe nghẹo oặt sang một bên, cua rơ chúi đầu xây xát hết, cô lấy hơi lên, ông lấy hơi lên, cái đầu nghe bục bục như sỏi vỡ dòn trong đó.
Ông thở rốc than : mệt bỏ mẹ. Cô cũng lầm bầm : mệt thấy cha ! Không dưng cả hai cùng nhìn nhau cười khì khì. Cô mắng ông : đồ khỉ. Ông nhạo lại cô : đồ chim.
Ông đổ nhào, nằm phịch sang một bên, cạnh cô, trông thiểu não như cục bột thiu, như đoàn tàu bị trật ray chúi đầu xuống vực. Ông thật thảm thương, tội nghiệp, bọt mép, bọt mồm trào ra, có dây, có nhợ. Vậy mà bàn tay ông vẫn cố bò lên vờn vờn một bên vú cô. Ông mệt oặt xà lai, nhưng có vẻ thống khoái, mẹ cha nó, tưởng lâu không xài đàn bà nó lụt mẹ đường nứng, chứ đâu dè đụ cũng còn có bài có bản, chẳng gì thằng bé cũng ói đến chốn đến nơi.
Mẹ kiếp, lâu không nắc, giờ nghĩ tưởng muốn xụm bà chè, xương sống, xương sườn nghe lụp cụp mà ớn. Đến hay ! buồi giái nằm không teo nhăn teo nhúm, mơ màng thấy cái lồn cũng chỉ ngoe nguẩy như chó cụp đuôi, thế mà tương vào lồn cô nó cũng giậm uỵch uỵch. Đành rằng so với ngày trước, nó tiêu tán đường và nhụt sĩ khí đi nhiều, nhưng với cô người lớn tuổi, ít ra nó cũng làm cô tan bớt cục nứng.
Ông cứ nghĩ lúc ôm xiết hai vú cô, đẩy người đu đưa xục xịch, cô uốn cong bố người, vắt vẻo đánh đu, ông cũng tự hào chút đỉnh. Ông nhìn rõ cái lồn cô phập phòi vô ra ở đầu giái, mỡ nhớt quện bám đầy, nhất là cô còn nhong nhỏng kêu : sướng, đụ sướng tổ.
Bây giờ, cô cũng không hơn gì ông, cũng phều phào, rã rượi nằm chổng kềnh ra đó. Lâng lâng như đang bị thả trôi, tay chân gì như gá tạm, không ra thật. Chỗ giữa háng dính lồm cồm thứ gì như cứt mũi, lệt bệt như sợi bún, và nhớp nháp thấy kinh. Cô hết còn hơi sức ngồi lên chùi lau nên mặc tình ỳ ra chỗ.
Thấy tay ông khua loạng choạng lên vú, cô muốn mở lời châm chọc mà hàm cứng lại, đành trơ mắt nhìn. Ông vuốt vuốt vê vê, cái đầu vú cô cứ nhũn đi, còn hơi sức đâu mà ngóc dậy. Ông nắn chán, lại bóp, bóp chán lại măn, còn vỗ độp độp nó vẫn lăn quay ra đó, ông bực bội nói tiếng mẽo mới chết : bô xịt ! địt xì khói ra !
Cô ngây ngô chẳng hiểu gì, nên bù trất, mặc cho ông ca cẩm một mình. Lúc nãy thì lo rón ra rón rén giữ sợ khí dâm luộm thuộm ướt nệm giường, bây giờ cả hai mệt phờ râu, mạnh ai nấy rặn đùn cái mớ tanh tanh ra đầy mình, đầy háng và nhễu nhão chảy luôn xuống nệm.
Ông liếc nhìn cô, cô lén nhìn ông, lồn giái đều tỏng tòng tong thứ keo đặc sệt. Cô ấp úng mãi mới nói lúng búng : cho chết, ai biểu già đầu còn ham đụ để trào đờm trảo dãi, coi mà ớn ! Ông cũng khục khục cười cô : chớ bộ bà hổng thèm sao mà chê ỏng chê eo. Ngó cái lồn bà như hố vữa đặc, mẹ họ, tui mà còn sức leo lên giập hồi nữa cho tởn !
Hai người cứ trả treo nhau, chẳng ai chịu thua ai. Nhưng bảo nhau cố ngóc dậy thì cóc anh chị nào nhấc nổi cái tay cái chưn, chớ đừng nói là thân mình. Ông lâu lâu thở dài : uốp ! mệt tổ mà sướng. Còn cô thì tự than trời trách đất : muốn lấy cái nứng ra khỏi lồn, mắc mỏ thiệt. Cả hai bật cười rần.
Ông bỗng muốn tâm sự nên quay quả hỏi cô : này sao mà nứng lồn tới bến dzị. Cô bẽn lẽn rúc vào nách ông : tại anh ngoáy tà la thì em chịu sao nổi. Lồn em mà anh làm như lô cốt địch hổng bằng, anh đưa bộc lôi vô đục thì nó phải tét ra chớ. Ông trây trớt với cô : thì tét thui, chớ sao lại hối rinh lên đòi nắc làm tui muốn xút mẹ nó buồi. Cô hề hà chê : buồi với giái như củ kịt, nắc một hồi lại xìu, chớ ngon lành gì đâu.
Ông bãi buôi chặn ngang : phải, xìu mà cô còn cong tếu, ngửa lồn ra cho tui giập, chớ nó cứng chắc cô nuốt đứt luôn. Cô thẹn quá, đấm thùm thụp khắp người ông, la choi chỏi : dẹp ! dẹp ! dậy mau để người ta lột thay ra giường, ngó gúm tổ mẹ.
Ông trì người xuống, cô phải kéo lôi lên, hai vú tưng tưng và cái lồn vung vung, văng mấy giọt cháo cơm gì lả tả. Ông ôm chầm lấy cô, hai bàn tay úp khoắng vào vú, đeo lẹo nhẹo phía sau như chó đang chơi. Con cu ông đụng cà cà lên đùi, lên mông làm cô nhột thon thót . Cô than rần rần : thôi cha ! chơi gì nổi mà cà cà chi cho mệt, Để bữa khác hồi sức đi rồi em lại cho leo.
Ông gỡ gạc bóp xoắn lấy vú cô hồi nữa mới lồm chồm để cô lột ra giường mà đổi. Ông đeo cô cứng ngắc, cô xoay trở khó khăn, cô năn nỉ : thôi mà, bóp vậy đủ rồi. Da thịt chớ sướng ích gì đâu mà măn, mà mò miết ! Ông nói bạt mạng : đừng tầm phào, tui thách bà dám ra cửa đứng mà tụi nó hổng a la xô vô hiếp bà kịt kịt, đéo họ, tui xin xa bà liền.
Cô giãy lên đành đạch : nói bây nói bạ, khi không xúi giặc người ta đưa vú ra cho thiên hạ mò. Nội một cha thui, tui cũng hết mẹ nó xí quách, giờ để 3 thằng nó đè, chắc lồn vú tui rách sơ mướp cả ra. Hai người ăn miếng trả miếng đến vui, người ta gọi đó là mối tình già lủng nhủng ! Ông vênh váo lên : chứ ai biểu bà nói của bà xấu, xấu mà tui lặn lội chun vô, tui cũng mong xấu bậy bậy vậy thôi, chớ đẹp thì mất cha nó là cái chắc.
Cô xuỵt xuỵt khua tay, y như mấy bà đốt vía, rũ phong long, phỉ phui lời nói tầm xàm của ông. Cô lắc mình chừng nào thì râu ria ở háng rung tợn chừng đó, vú nhảy binh binh, lồn khua loạn xạ. Ông trố mắt ra dòm, hai tay vẫn bợ nguyên vô bộ đồ nghề của cô lủng la lủng lẳng trước ngực.
Ông tự nói với mình : con bà nó, sao lồn bà còn múp dữ dội hổng biết. Đú họ, nó mút con cu tui muốn chết giấc lun. Cô hứ một cái ra điều nửa nhận nửa đẩy tiếng khen : dào, đụ cho đã rồi phê với phán, chán mớ đời.