Hai tay cô quờ quào, như thừa, như hụt, lỏng chỏng, không biết bám víu vào đâu. Cô hụt hơi nấc lên từng tiếng : ui, a, đừng, chết ! chết ! chết ! Ông biết cô đang tận hưởng cái khoản thiếu hằng chục năm chưa được hưởng nên tỉ mỉ, tẩn mẩn vuốt măn, nhay nút cô, lầm cô đánh đu, nhún nhẩy, thiếu điều sút gân lỏng cốt.
Một lần, ông vờn cái nút thịt ở đầu góc múi sầu riêng, cô nảy tưng tưng, quặp chặt lấy tay ông kềm không cho moi móc nữa. Dè đâu đó lại là thảm họa, cái ê tô của hai đùi cô xoắn lấy ngón tay ông làm thành cái móc câu dính cứng bên trong. Ông đi một đường xì lô, thế là cô bổ nhoài thét : ui, nứng ! nứng ! nứng quá ể !
Có thế chứ ! Ông cốt chỉ chờ mong có bi nhiêu. Nứng thì nhận là nứng, có gì phải e dè, vậy mà cô chỉ rặt kêu : nôn, nôn vá, làm ông sốt cả ruột. Khi nghe được chính miệng cô thốt ra được từ cấm kỵ này rồi thì ông tạm nhả vú cô ra mà khuyến đế vô : nứng thì dạng banh giò ra, để làm cho sướng tê, sướng dại. Còn lệ e gì hổng biết, có khi hạn chế quá, cục nứng nó chạy lên đầu thì bỏ mạng.
Cô nghe có vẻ sợ nên vội dạng lỏng hai chưn ra. Cái bánh bèo nở tét bét, mỡ dính tùm lum, ông ịn cái sịp vô day tha cho mỡ tràn đầy khắp cái bánh. Ông e hèm tự nhủ : giờ mà được ngoạm một phát, chắc là bùi béo ngậy. Cô giật thót mình cản : thui, ngoạm chắc chết mất, nó đang nứng phừng phừng mà miệng mồm đút vô chắc tiêu dên hết trun.
Ông có vẻ thích lối pha trò, dí dỏm của cô nên cũng chọc ghẹo lại ; chớ hổng lẽ tha phết mỡ hành, tôm chấy rùi để đó ngắm ên sao. Cô tưởng tượng bộ râu cá chốt của ông mà giụi vô cái bánh bèo của cô chắc nó đâm túa lủa thì có nước cô đùn ra nhớt khí đầy mấy tô cũng không hết.
Thấy cô tang tang, ông gồng bàn tay, ngoáy xiết ngón tay vô làm cái lỗ chèn nhẹt kêu xòm xọp. Chất va li de của cái sịp cũng khua lọp xọp theo và cái mớ mỡ xủi bọt ở húm cũng ùa vào làm cho chỗ giữa háng như một thồi canh hẹ. Cô đánh võng cặp giò, khoảnh háng cô nẩy bình bình như sập hố.
Ông hét lên : cởi ra cho rồi, để lùng xùng mỏi tay ứ nhựa. Cô cũng thoáng nhận ra vậy nên làm thinh hổng nói. Ông tiện đà cô còn đang nhấc hổng mông lên, vội kéo cái sịp ra. Nó vướng víu bầy hầy trong quần nên ông vo cả mớ thành cục lột ra một lần cho khí khỏi vãi vương ra nệm. Hai chưn cô phụ giãy, đạp để giúp ông kéo nó mau.
Ông ồ lên một tiếng khi thấy hai đùi cô trắng phau như cặp ngà. Chỗ vết nứt ướt mẹp, tua tủa những giọt trong ngần bám ở những sợi lông, thấy ớn ! Ông đè háng cô xuống, lông bết vô như vừa mới được gội ướt và chải keo. Ông giương hai ngón tay vạch mớ lông ra và ầm ừ : đẹp, đẹp tản thần !
Cô ngây ngô nhìn xem ông giở trò giở trống gì tiếp. Ông lừ lừ nhứ nhứ bàn tay phán : ngó dễ ghét, muốn phát cho một cái hết nhăn nhở nhìn người ta. Cô bật cười chêm vô : ai biểu dòm nó chi rùi kêu than nhăn nhở. Ông phát bẳn : chớ không à, mắc mớ gì dòm thì dòm lại ứa dãi nhớt ra làm người ta muốn xón đái.
Cô hết hiểu nổi ông, con người coi lù rù vậy mà tếu. Cô nghĩ cha này chắc thuộc loại nịnh vợ có nòi, rồi cô thắc mắc, sao chả vậy mà lại bị vợ bỏ. Ông trầm trồ nhìn cái sẹo hồi lâu thì miệng chóp chép muốn ăn, hai ngạnh râu ngo ngoe ngó hết sức tục. Cô đinh có ý kiến, nhưng nghĩ sao lại thôi.
Ông ừ ừ bẹt hai múi thịt ra, nhíp nhíp cái miệng rồi đổ nhào xuống như máy bay thần phong vừa nhận ra tàu địch. Cô la toáng lên : chớ ! chớ ! dơ lắm, đừng chúi mỏ vô. Cô quính quá nên nói loạn xạ, dám ví miệng ông thành mỏ chuột chù, mỏ két, nhưng lỡ rồi, lấy lời hổng kịp.
Còn ông mảng say sưa vì cái húm mở sạch sành sanh trước mắt còn tai nào thính mà nghe ra lời. Ông hầm hè đưa tay đằn cô ra : dơ thì dơ cũng phải nhào vô, đó là chất từ trong người tiết ra chớ có phải mũi giãi gì mà gúm. Cô càng hét dữ : hổng được đâu, để chùi bớt chất nhớt cái đã. Ông càu nhàu : vô tích sự, lật bà lật bật làm mất hứng.
Tuy vậy, ông cũng chộp lấy nùi quần cô quẹt vội quẹt vàng lên cái bánh bèo cho xong và trong khi tay quay ra sau quẳng lại bên giường thì miệng đã trịn ùm ùm lên giữa háng. Cô nhột trí mạng, hai môi ông dzỉnh lên, hàm râu rung rung, nó càn nó lướt, y như người ịn triện lên giấy tờ ngoài xã.
Cô rúm người lại, ông phải dùng tay nạy hai đùi cô ra. Ông hun chí chát lên cái bim, đằn ở mu này, giặm nơi mu kia, mũi hít hít vô, coi đã điếu. Ông lẩy bẩy hai ngón tay như cái pho xép banh hai mép mu ra, mấy sợi lông len giữa cái rạch nhỉnh lên như râu dế phì phà phì phòm. Ông rà ngón tay thử xem đã chạm đúng cái hạt nho nhỏ lồi lên chưa, đến khi rờ đúng cái phao câu thì ông xà miệng vô hun cái chách.
Như có luồng điện cao thế, cô búng hai giò chạm vô mặt ông. Chẳng tỏ vẻ đau, ông ịn liền tù tì một hơi đến chừng hơn chục cái, làm cái hạt xục xich lại qua nhoi nhói. Cô bung rộng hai giò ra, ông hun và dùng lưỡi lia làm cô chới với từng đợt. Cô nôn nao cả người, giống con ong bị trẻ nghịch tinh châm vào lỗ đít.
Ông hít hà và rà rà lưỡi, rồi cuốn tròn cái hạt thành một cục nút lấy nút để. Cô có cảm tưởng bị ông rút lần từng rẻo ruột ra. Nó cồn cào như ai moi ai móc, nó ngấm ngầm như ai đục ai đẽo, nó lần xần như ai lau ai lăn, nghĩa là bao nhiêu dây thần kinh trong người cô cơ hồ bị gom xoắn và làm rối banh rối bẹ hết trọi.
Phải nói là cô nứng chết điếng. Tiếng có chồng mà hồi nào cô được hưởng sướng nứng như ri. Cái ông chồng hồi trước hiền khô, có đâu như ma bùn giống ông lúc này. Khi nào thích thì lột quần cô leo lên đâm giúi đâm giụi vài cái và phục luôn trên bụng cô thở rốc.
Tội nghiệp tại ổng yếu tim nên không dám giở giói nghịch ngợm như ông. Lắm khi thương chiều chồng xong, thấy ổng lấy hơi lên, chỉ sợ ổng lăn kềnh ra đó thì cô mang tiếng đàn bà dâm đãng.
Giờ ổng chết cả hơn hai chục năm, tưởng tánh dâm của cô chìm luểnh chìm loãng đâu mất, ai dè ông mới rờ vô, cô lại sung ngay. Cô nheo nhẻo than : người ta đã ngủ yên từ lâu nay còn trèo đèo phá dựng dậy.
Ông hãnh diện vì lời chê bai này. Như vậy là ông còn phong độ chớ đâu đã rụi. Ông còn làm cho cô từ chỗ úa héo mà sống lại thật nhanh. Ông liếm cái hạt và bú cái hoa, nút cái mu, còn cô vẫn quằn người lên, đủ biết tài năng ông đâu có mất.
Ông điềm tĩnh phục vụ cô, ông khều khều cái hạt, lôi kéo khoảng thịt lồi lồi nơi cái lỗ, trau chuốt lau ly cẩn thận vào từng cái ngóc cái ngách, làm cô phừng phừng như ngọn đèn khò. Chóc lát ông lại giặm rờ rờ, bóp lên cặp vú, hoặc liếm quết lên mớ lông làm cô rú lên như người dại.
Cô nàm phịch một chỗ, chẳng còn biết đường nẻo nào mà lần. Ở chỗ giữa háng cô nó lộn xộn không thể nào phân tích nổi ! Nó như ngọn sóng dâng cao, dồn dập, vun vút, chẳng một vật nào ngăn cản, rồi bỗng đổ ụp xuống như xe tuột dốc mất thắng. Nó lao ùn ùn, băng qua đồi non, núi thẳm, làm cô chết bấy chết bá.