Ông thường ví von đó là trung tâm hành quân nên mọi đầu mối thần kinh điện tử đều tụ họp về đó hết. Chỉ cần ấn một phát là hoặc địch tan tành xác pháo, hoặc ta bị thiêu rụi hết trơn. Cô ngẫm quả đúng vậy thật. Mỗi bận ông chỉ chạm nhẹ vào là cô muốn bó lê bò càng, huống chi ông lại xỉa, gẩy, liếm hay nút bú chùn chụt thì cô không chết sao được.
Nghĩ thế cô ráng sức bào lóc một hơi. Cả ông cả cô đều vồ lấy nhau mà bò, mà lết, mà cong mình, mà rún rẩy. Cô bào tới tấp, ông đưa lưỡi bào nhỉnh lên róc mạnh một hơi, cả hai chới với cùng kêu thất thanh : ối ! ối ! vỡ đê ! lũ tràn, đập mẻ và ba chân bốn cẳng cả hai tìm đường chạy trốn. Thảm hại là chưa kịp nhích người thì cả hai đã chết chìm trong đám tai ương.
Cô đổ vật ra, thở dồn thở dập. Ông ngáp liên hồi để níu lấy hơi. Đá bào rớt tứ tung, lổn nhổn, văng tung tóe, lưỡi bào bị mẻ nằm sải cẳng sải tay.
Thế rồi cô và ông quyết định lập thủ tục kết hôn, ăn ở chính thức với nhau. Đám cưới được tổ chức đơn giản, với sự tham dự của con cái hai bên và một số bạn bè thân hữu. Cô dâu không mặc xoa rê, đội vương miện, tay đeo găng, đi hài, ôm hoa và chú rể cũng không rườm rà thay hết bộ vét này sang bộ vét khác. Bởi vì cả hai đều đã lớn tuổi, nào phải trẻ mỏ gì mà se xua, chưng diện, vừa tốn kém, vừa chẳng tăng thêm ý nghĩa gì cả.
Hẳn nhiên là cả hai bên con cái đều không muốn bố hay mẹ chúng dính vào chuyện yêu đương gì khác, song tâm tư tình cảm con người làm sao gạt bỏ được nhiêu khê, phiền toái do cuộc đời đưa đẩy. Vả chăng, nào có ai chăm lo cho ông bằng bà, ngược lại cũng chẳng có ai chăm lo cho bà bằng ông. Con cái dẫu chúng có yêu thương cha mẹ cách mấy thì chúng cũng còn gia đình riêng của chúng.
Của đồng lần, thiên hạ thay nhau lo cho những thế hệ kế tiếp, có đâu mãi bo bo theo phụng sự mãi cho người sinh thành ra mình. Dân gian thường ví nước mắt chảy xuôi là đúng như thế. Cho nên, dù làm mình làm mẩy thì cuối cùng chúng vẫn phải chấp nhận cái điều mà chũng không ưa này.
Hai người đãi ngày vui sum họp ngay tại nhà cô. Hôm sau đưa nhau ra phường ký giấy hôn thú, kết thúc một cuộc tình đằm đằm, mục đích dựa vào nhau vui hưởng chút tuổi già nhiều hơn là đặt nặng về vấn đề dục vọng.
Tuy vậy mà cô vẫn thấy hồi hộp và bẽn lẽn. Dù đã từng ăn dầm nằm dề xả láng với nhau, nhưng khi chính thức lấy nhau, cô vẫn thấy lòng nhen nhúm lên một tình cảm mới mẻ. Cô thường nói với ông là cô không ngờ mọi điều lại trở thành sự thực nên cô nghĩ mãi vẫn không hiểu ra.
Còn ông, vốn đã trải qua những lần thất bại với người vợ trước nên giờ đây ông xem như mọi sự đã an bài. Ông sẽ rút ra những kinh nghiệm để giữ cho cuộc tình với cô đừng bị tan vỡ. Ông tự hứa với lòng sẽ cùng cô đi nốt đoạn đường sau cùng bằng tất cả yêu thương, nhường nhịn, chia xẻ vui buồn với nhau. Nếu không đưa được nhau đến cuối chân trời hạnh phúc thì mỗi ngày còn lại cũng sẽ là một ngày đáng ghi nhớ cho cả hai bên từng giây phút.
Hôm tiệc tan, hai người ra về. Ông dọn đồ đạc đến ở với cô, khi cùng nhau khiêng lỉnh kỉnh mấy món lên căn phòng cô dâu, ông đã nghe cô ghé vào tai nói : cuối cùng thì em cũng về với anh. Ông có mòi cảm động nên quăng phịch mấy túi giấy xuống, ôm chầm lấy cô hôn tha thiết lên mắt, lên mũi, lên má, lên môi cô mà nói luôn miệng : cám ơn, cám ơn em.
Đột nhiên, cô thấy thẹn thùng, hai gò má ửng hồng và cô nhẹ nhàng nép vào bên ông, ngước nhìn ông âu yếm. Ông không giữ được sự cảm xúc nên càng ghịt mạnh cô sát vào và hôn tới tấp lên trán, lên tóc, lên vành tai cô. Những nụ hôn bỏng cháy làm cô nhột kêu lên rinh rich : đừng anh, hun gì hun hoài, em nhột bằng chết.
Không lãng mạn cũng hóa ra lãng mạn. Ông trịnh trọng lại tủ lấy hai cái ly thủy tinh chân cao, rót lưng lưng hai cốc rượu vang đỏ. Ông đặt hai ly rượu lên bàn, trịnh trọng kéo ghế bảo cô ngồi và mời nhau ly rượu hợp cẩn. Cô giãy nẩy lên : em đâu biết uống rượu, đừng ép em say, dị lắm !
Tuy vậy ông cũng nài bằng được và cô chiều ông nên uống cạn ly. Chất vang làm da cô càng đỏ đậm lên, cô lào khào kêu : em bắt đầu say và loạng choạng, ông phải vội đưa tay giữ lấy cô và khen rối rít : em say, trông càng đẹp. Cô liêu xiêu ngả dựa vào người ông, phải vội dìu nhanh cô về giường để cô nằm nghỉ.
Ông nằm bên cạnh, chống tay vào một bên tai, ngắm cô không chớp, khiến cô càng bẽn lẽn. Ông dịu dàng nói với cô : sau ly rượu mừng hợp cẩn, giờ là lúc ủ ấp nhau nghe em. Và ông lăng xăng ôm cô vào lòng, vừa dùng tay chạm vào vạt áo ngắn cô đang mặc.
Dù đã bao lần cùng ông thỏa thuê dung túng, vậy mà với đêm đầu tiên sống đời vợ chồng, cô cũng thấy hồi hộp vô chừng. Cô giống cô gái mới về nhà chồng lo âu không biết sự thể gì sắp xảy đến. Phần ông, nhận ra vẻ ngần ngại của cô thì ông cũng đâm rụt rè kỳ quặc.
Ông run run lần mở vạt áo cô mà như lần đầu ông mở áo người yêu vừa mới cưới. Cả hai cũng nghiệm ra thời khắc như dừng hẳn lại và cả gian phòng bỗng êm ắng lạ thường. Cô giụi dấu mặt vào nách ông, còn ông trườn mình lên che gọn cô dưới bóng khuôn ngực ông. Chẳng ai có can đảm nhìn vào mắt nhau ít là một lần.
Tiếng nút bấm kêu lựt xựt nghe rõ, cô chợt thấy có luồng gió nhẹ lướt qua, da cô nổi sần lên thành những hạt li ti dài khắp. Ông vẫn kiên nhẫn mở, vạt áo rộng ra dần. Ông hít hà khi thấy chiếc áo lót cô mặc hiện rõ ràng ra trước mắt. Hơi thở cô rộn hẳn lên càng làm cho chiếc lót vun lên hụp xuống như muôn ngàn con sóng lượn.
Ông phải đệm bằng những môi hôn, cốt để cô đừng thấy sợ. Ông vòng tay thu lấy cô kéo nép sát vào ông và ông thỏ thẻ nói với cô : em đừng sợ, đêm nay chúng mình thực sự là vợ chồng. Và ông dịu dàng hôn lên khoảng ngực cô, từ chỗ ức chia đôi hai bầu vú đến viền quanh cái áo nịt cô đang mặc.
Môi ông trổ nhọn nên hun tới đâu thì cô lại muốn rúm người tới đó. Cô vốn không nằm yên được, thì ra cái giây phút thành vợ chồng nó vẫn có sự mầu nhiệm, thiêng liêng của nó. Cô nhắm tịt mắt lại để nghe nỗi sâu lắng từ những nụ hôn chạy rần rần khắp thân thể cô. Ông vẫn nhẫn nại hôn, những nụ hôn đánh thức dậy nơi cô những mồi lửa âm ỉ đốt cháy hết mọi đợi chờ, nôn nả.
Ông hôn và ngừng rất lâu trên từng lúp vải chiếc áo lót, nơi đang nhốt kín con chim bồ câu hạnh phúc đang cù rù đón đợi hạnh phúc. Cô có cảm tưởng khuôn ngực đang mềm bỗng gượng trỗi lên, không cứng đanh như đá mà cũng chẳng mềm oặt như lá rau.