Ông làm dữ quá khiến hai đầu vú cô không kịp mềm lại. Chúng cứng đanh như hòn bi, hòn sỏi, hai bầu vú căng tức như mụt nhọt, óc ách tựa bong bóng. Đã thế ông còn chùi chùi hết đầu vú này đến đầu vú kia lên da mặt, da mũi ông, khiến cho cái lỗ sửa choen nhoét ra nhột thấu trời, thấu đất.
Cô rướn người lên từng chặp than vãn : nôn, nôn vá, mút nhẹ thôi ! Mút vậy tưa hết đầu vú, xấu rồi hổng thèm quay lại. Ông bào chữa cho sự ham hố của mình : đừng nói tầm xàm, vú này mà bỏ, có họa điên. Cha mẹ ơi ! vú thế ni mới gọi là vú, chúng hốt hồn bay bổng hết trơn !
Cô hết còn ngồi vững nổi với ông, ông áp vô làm xàm như cọp vật nai. Cô dấm giúi mấy lượt đành đỏ uỳnh ra giường. Cô phụng phịu nói : đó, ăn thịt ăn cá gì thì làm cho đã đời đi, kẻo ước ao trong bụng.
Được lời như cởi tấc lòng, ông xấn xổ đè cô ra, lúc nào bóp thì bóp, còn không thì tha lưỡi liếm hết mội nơi. Nước miếng ông tráng một lớp ướt nhoẹt lên da thịt, vú, ngực cô bóng nhẫy như tha mỡ. Cô hít hà vì những cú đâm thọt nhè nhẹ líu ríu nơi núm vú, chạy luồn sâu vào các tế bào bên trong làm cô quíu cả lại.
Ông thay phiên bú nút và xoa bóp hai cái cái vú, có lúc chỉ mằn một núm, còn một vú thì dùng lưỡi, răng đẩy đưa, chuốt , bào trong miệng. Người cô nhộn nhạo hẳn lên, y hệt ai đem sâu, đem bọ cho bò rần rần lên người cô.
Ông túm lấy cái núm vú xe đi xe lại như người vê sợi thuốc, cô nghĩ nó xoăn tíu lại chẳng khác gì con ốc bắt chặt vào cây đồng mứt. Cô doãi người ra để nén cái nhột, cái kích thích đang lấn chiếm tạng phủ cô.
Ông mút ngon lành, tay vê xoe núm vú, cái quần cô mặc mỏng teng phập phồng lên xuống theo hơi thở. Ông giựt giựt đầu vú mấy cái, bất đồ nghiến răng cắn một phát, cô rú lên : đau và miệng méo xẹo. Ông vội vàng xin lỗi và chữa cháy : tại thấy nó ngon vá nên cắn cho nhớ đời. Cô phàn nàn : trời đất, có đôi vú mà cắn nát mẹ nó ra thì lấy gì chơi. Cô tỏ vẻ giận dỗi, ông phải làm hòa tích cực, cô mới nhỏn nhoẻn : thương thì đừng cắn đau chớ, nương nhẹ thôi, có mất đâu mà lo kè kè giữ.
Thực sự là ông cũng nôn như cô lắm rồi. Úp được hai bàn tay lên vú và miệng ngậm bú, nút đứ đừ cả cái bầu vú chình ình trong miệng, họa là điên mới không thấy thú vị. Phương chi từ ngày xa vợ tới nay, ông nào gặp ai có cặp vú chần vần như cô để mà nựng, mà tưng, mà vò, mà bóp, mà bú, mà nút cho đã.
Cho nên nhìn tướng xịch đụi đeo bám lấy cô, giỡn nghịch cặp vú diết da cũng phải thôi. Ông tỏ vẻ tiếc sao tới giờ mới biết cô, đâu dè trong con người cô lại có cả một kho tàng bất hủ như vậy.
Ông mê mệt như người điêu khắc gặp người mẫu đẹp nên uốn cong vòng bàn tay lượn lờ khắc những nét sắc, dịu nơi viền vú cô. Khiến cho cô lâng lâng như cô dâu ngày cưới hớp rượu hợp hôn chờ được chồng làm thịt.
Ông nhìn đôi mắt cô khép lim dim và người rướn lên mỗi khi ông vo tròn cái núm vú thì biết cô sướng tuyệt đỉnh. Có điều đây mới là lần đầu được vờn nên cô còn giữ kẽ, kiệm lời, chưa dám bày tỏ ra nỗi khoái lạc thiệt tình.
Ông cũng chẳng vội đốc thúc mà chỉ lo trổ hết kinh nghiệm, ngón nghề, cốt để cô nhập tâm dần mà bật ra tiếng kêu phải đến thôi ! Ông nhay vú cô đến độ cô hết ưỡn người lên lại vùi mình xuống, hai chân đạp di vào nhau tựa cạo gió vì những đợt kích thích đằm đằm muốn làm cô bật thành cánh cung giương mạnh.
Đến khi nhìn thấy cô vật vã ì xèo, ông mới hớp hồn cô bằng lập cập ôm xốc lấy cô hun vùi vào bất cứ nơi đâu ông chạm phải. Cô bung bả lùm xùm, tay chân quấu cào vung thiên bất tận.
Bấy giờ ông mới lòn nhanh tay vào lưng quần cô, cố tình xoa lên khắp cái sịp mỏng dính. Cha mẹ ui ! tưởng là sao, dè đâu ông chạm vô cái vũng gì lệt xệt. Ông vờ như không biết, tiếp tục nút bú đầu vú cô và những ngón tay măn măn giữa cái chất mềm mềm bao quanh háng.
Cô búng người lên khi một ngón tay ông đụng tới cái rạch dọc giữa hai múi sầu riêng. Cô phát rùng mình ngang vì có luồng điện bất chợt luồn vào làm nổ cầu chì của cái núm dấu trong đó.
Thấy cô câng mình bật ngửa, ông vội xòe luôn bàn tay ra thành chiếc lá bụm nguyên cái khe hở mà ấn tới ấn lui. Như chiếc kèn ô tô bị chạm, nó ré lên không dứt, cô oặt oẹo rít xiết răng từng hồi. Ông dùng cạnh bàn tay nhịp nhịp vào chỗ khe dọc thì cô thở rốc lên kêu : nôn ! nôn ! chịu hết nổi !
Ông úm chặt bàn tay như bụm lấy vết thương và đằn cạnh tay bóp toe toe, dù mới bên ngoài lớp vải mà ông cũng đã thấy vẻ to sụ của cánh bướm đang nở rộng và chất nước keo nhớt nhợt ở tay.
Ông đùa giỡn với cô : nhét lọ keo vô trỏng chi để nó bể trào tùm lum ra vậy. Cô then nên đấm thùm thụp vào vai, lưng ông, la bải hải : tại vọc nó chi, cả chục năm hổng ai đụng vô, giờ đánh thức nó ói tá lả, túa lủa, còn ghẹo nhạo nữa !
Ông cười xuề xòa. Cô càng đấm ông dữ dội hơn : nghỉ chơi ! đã được ăn còn được ngạo, dẹp, lấy tay ra, hổng chơi nữa ! Bấy giờ ông mới mở máy tán : đùa tí thôi, chớ ai ngạo đâu nà.
Nghịch ngợm nhau đã đời, giờ chợt sực nghĩ ra thấy chẳng ai gọi ai cho ra lời ra ý. Chỉ trống không tưng tửng với nhau, vậy mà sao ai cũng hiểu ! Hóa ra trong tình yêu có khi ngôn ngữ không còn cần thiết nữa và bất giác ông cười tủm tỉm thú vị.
Cô lại càng quáng quàng lên : nói hổng ngạo mà cười khinh đời. Ông phải nén để giải thích cho cô nghe, lúc ấy cô mới nguôi.
Bây giờ không phải chỉ riêng mình cô rên ư ử vì bị kích thích, mà chính ông cũng hùa theo để căn phòng rền rền tiếng đú đởn của hai người đang lên cơn chất ngất. Một khoảnh ngực ông đã chặn nghiêng lên người cô, miệng ông vầy vò mằn vón cái vú trái cô oàm oạp, bàn tay trái ông thì vặt nắn vú phải cô, trong khi bàn tay phải vẫn quậy ùng ùng trong quần cô như chớp.
Cô rên phì phì, ông âm ư theo, nhịp nhàng hòa điệu. Bàn tay ma quái của ông đưa cô lên tuyệt đỉnh của ái ân, miệng mồm ông, ngón tay ông như quạ như cú, như thằn lằn, sâu róm, lển nghển bò, làm cô lấy hơi lên dồn đập.
Thỉnh thoảng cái ngón giữa độc địa lại a tòng cùng hai ngón cái và trỏ lẫn cái lưỡi rám của ông làm cô tưởng muốn nổ tung ra. Cô cố cắn lấy răng để đừng bật ra lời tục tĩu mà xem chừng khó, khó quá. Mấy lần, ông lầm cô bật cong như cái ná, hai gót giận mạnh xuống nêm, búng hổng mông lẫn đít lên, cô kêu á á, vùng vằng vủng vẳng.