Ông nằm lơ vơ nghĩ, còn cô lệt bệt ngồi bỏ chân một bên xuống, trông trang nghiêm tựa cưỡi ngựa chờ giờ ra trình diễn quan khách. Cô thong dong nhún từ từ, nhè nhẹ, để hai môi trường làm quen dần với nhau.
Đến khi thấy hai tay ông quơ quơ tìm chỗ nắm thì cô biết ông bắt đầu thấm, cô vội lấy đà nhún tới nhún lui, người hơi ngả ra phía sau cho sự ma sát càng khăng khít và chặt chịa. Ông xuýt xoa trong miệng và hai tay vẫn lao chao vì chưa đụng vật chi. Cô phải đưa tay ra cho ông nắm và thuận đà cô bào chuốt cẩn trọng lên phần hạ bộ của ông.
Cô bắt đầu nghe ông rên rẩm huyên thuyên, chẳng ra lời ra nhẽ gì. Cô tấn thêm một hồi nữa và khẽ khàng hỏi : anh sướng hả. Cô chỉ nhận được những cái gật đầu của ông thay cho câu đáp.
Lúc này cô ngồi rất chững chạc trên người ông, một chân bỏ thong dong xuống sàn nhà, chẳng lo đổ ngã. Lại thêm lóng mía của ông kềm giữ chặt cô lại, ví giống cục gu trên yên ngựa thì cô còn xiêu vẹo hay ngả ngớn đi đâu nữa. Phương chi lại còn những ngón tay cô đan quyện lấy ngón tay ông, cứ tựa sợi dây cương cầm hờ hững trên tay chi nài, thật đúng hệt cưỡi ngựa ung dung đi chơi xem cảnh.
Cô chú ý xem tình hình của ông ra sao. Thấy những nếp trên mặt ông giãn cả ra, cô biết ông đang hả dạ. Cô đủng đỉnh chuồi lui chuồi tới vài lần cho cái ngàm ăn khớp vào ổ mềm của cô, thăm dò xem nó hoạt động ra sao. Cô thấy ông nhúc nhích muốn rướn thân mình lên, cô biết ông chịu thế cưỡi này. Tuy vậy, cô cũng dí dỏm hỏi nhứ : anh thấy ô kê chứ !
Hay ! Lần đầu tiên ông nghe vui tai khi cô xài tiền Mẽo. Ô kê với chả ô kê thì cái thằng phải gió cũng đã đè em ra mà chui tuột vào trong rồi còn gì. Thế nhưng ông lại nghịch, ông thủng thẳng bảo : chẳng ô kê tí nào cả vì nó chưa thấy ổ khóa cục cựa xem chìa tra ra làm sao.
Tưởng gì chứ vậy có gì khó. Cô níu lấy hai bàn tay ông mà nhủi người tới mấy phen. Chẳng mảy may có sự hóc ngọng gì cả, trái lại nó còn trơn vì vừa có tí nhớt tra vào. Cô đủng đỉnh chuốt thêm vài cái, rồi bắt đầu xàng và quay tròn tròn làm ông thấy đủ cả bầu trời xoay chầm chậm.
Cô làm rất khoan thai, song hai vú thì nhẩy cỡn lên như lập là làm chả trứng. Ông hít hà tiếc rẻ, cô giương mắt ra nhìn. Thấy ông lật đà lật đật, cô hỏi thăm dò : sao anh hít hà mãi thế ! Ông phân trần ngay : tại em xoay vần anh mà hai tay anh không nắm được vào vú nên ngẩn ngơ choáng.
Cô buông ngay hai tay ông ra và đáp : tưởng gì, có thế sao anh chẳng nhắc. Cô chống nhẹ hai tay lên bụng ông mà bào lết để ông tự do măn vú cô. Lớp da trong ngón cái ông vê rần rần lên hai núm làm chúng se hẳn lại. Cô nghe cái thốn thốn dằn vặt khắp đều rồi len nhanh vào bên trong, chạy đến đâu nghe buồn buồn nhột nhột tới đó.
Cô vội ưỡn kễnh ra và hích, ông lao chao vì cặp vú cô lúc gần lúc xa, ông với bắt mỏi. Cô thấy ông đòi hỏi hơi nhiều, nhưng thế mới gọi là yêu nhau, có yêu mới xoắn lấy nhau chứ !
Cô biết ý nên chà một hồi thì lại chúi xuống, nhủi người để vú cô lòa xòa nơi mặt ông. Nào dè ông lợi dụng ngay lúc ấy để chộp kẹp hai vú lại, ngẩng cao đầu lên hít rồi ngoạm nút liền. Cô như bà mẹ hiền bị con quấn lấy vú, phải nạnh vội người bên phía ông đang ngậm để nguyên trái vú đè trịt lấy mồm ông cho ông bú hả hê.
Ông mút rột rột, một tay thì vân vê và phía dưới lắc lư ra dấu để cô bào láng cho ông sướng. Phải nói món gì lâu lâu dè xẻn thì khi chơi nhau mới thấy hưng phấn. Hồi nào ông ví bà vợ trước địt như điên, phải nói lắm hôm rặn bằng lòi trê mới xái được, làm như để không thì tiếc mà trui quá cũng rơ.
Bây giờ sống với cô cách như như, thoải mái. Mắt lúc nào cũng rửa cũng nhìn, vú vê, lồn liếc gì chẳng ai che ngăn, cấm cản. Miệng thì không hở ngậm, liếm, bú no, nên thứ gì cũng đầy đủ, chẳng còn tơ hào, đòi hỏi. Lắm lúc lại hóa hay, vào ra, hứng chí thấy cặp vú làng xàng bên cạnh thì nựng chơi một phát. Hoặc dùng ngón tay rít róng như lối mẹ xỉ trán con. Hoặc lấy khuỷu tay huých nó một cái, nghe nó tưng tưng rung và rền như đại hồng chung được đánh. Hoặc là bíu ôm vòng lấy cả hai mà thay phiên hun hít, để chẳng vú nào nạnh ghen với vú nào.
Chỉ có cô quáng quàng đến khổ. Ông làm cô nhột thấu tim gan, càng năn nỉ ỉ ôi, ông càng tấn công tới. Cô mệt cầm canh mà râu, cằm, miệng, mũi ông cứ đâm sầm vào khoắng. Cô kêu chí chóe thì ông cũng không tha, đến nỗi cô mềm đi nằm đổ một đống ra đó ông vẫn bu như bầy heo con bu vú mẹ.
Cô chán ông cách gì, nhưng ôn tồn nghĩ lại, cô lại thương ông thêm. Tội nghiệp bằng này tuổi đầu mà còn ham tranh vú như trẻ nhỏ. Có bận cô đã hòi lý do, ông chẳng dấu thú thật tâm sự : em biết không, hồi nhỏ thằng em anh nó dành vú mẹ hết, chẳng khi nào nhường. Bà cụ rất thương, nhưng chẳng biết xoay sở ra sao. Chờ đêm tối, đợi thằng em ngủ lăn ngủ lóc, bà cụ mới giúi cho anh ngậm đỡ ghiền. Nào anh có hay biết gì đâu, ngủ như chết, sáng ra nghe cụ bảo “ mày được bú ti mẹ, mày nhay phát ớn “.
Ông nói lơ lửng thế thôi, song cô nghe xót xa vô vàn. Cô ôm chầm lấy ông, hôn diết da lên trán, an ủi : từ nay anh sẽ không thiếu vú nữa, em sẽ cho anh ngậm khi anh thèm. Tội nghiệp, chưa chi mắt cô đã vội rân rấn long lanh. Thế là ông lăn đùng ôm lấy cô thì cô lại la toáng lên, để rồi chợt nhớ ra cô lại ngoan ngoãn và âu yếm gỡ rẽ tóc ông để mặc ông ôm lấy hai bầu vú mà nhay cho đến khi hoàn toàn chán chê mê mải !
Ông cũng chả mong gì, thời hùng hục là thời của bọn mới lớn. Cô và ông bây giờ ví tựa hai người cầm tay nhau bước chung vào một vườn hoa, thấy cánh nào cũng thơm, thấy đóa nào cũng thích. Thỉnh thoảng ghé mũi vào hít chỗ này chỗ kia, chốc chốc lại thò chân xuống nước khoắng khoắng để nghe cái mát thấm dần vào da thịt.
Cô đang ở trong trạng huống đó. Dù hai người đang gọi là địt nhau, nhưng ung dung hết biết. Cứ như chẳng có cọc, dùi cui nào nhét cắm trong người, cả hai duềnh doàng hình như cùng nhau chơi trò trốn tìm vậy.
Bất chợt cô nhún nhún vài cái, bất chợt ông hẩy hẩy vài phen, mục đích để nung lại độ chặt và độ cứng hơn là mãnh liệt xài xể nhau. Riêng cái khoản hôn hít hay mò soạng nhau xem chừng không lơ là. Bàn tay thô ráp của ông vẫn còn nguyên xi nồng độ lửa để thiêu cô chảy thành nham thạch đốt rụi cả thân người. Cái lưỡi ông trông mềm mà vẫn chọc thủng cõi âm u trong người cô khiến cô rơi chân không từ bao tầng trời xuống.