Nghe tôi nói như vậy thì Lan cũng có vẻ sướng âm ỷ trong lòng vì đã được tôi nhắc một cách đầy ẩn ý .
Mỗi lúc mưa một to hơn . Hồng , Lan với Trinh về rồi , còn tôi nán lại một chút vì không có áo mưa . Ngồi nói chuyện với Thục .
Thục thì hiền lành lắm trông khá là trẻ con . Tôi hỏi Thục:
-Em ở nhà thì làm gì không mà thầy thấy tay mềm thế, không phải làm nông à ?
-Không thầy ạ . Em ở nhà thì chỉ học thêu thôi 1
-Vậy à ? Chắc là thêu đẹp lắm nhỉ !
-Em mới học thôi nên còn vụng lắm , không đẹp gì cả .
-Vậy à ? Hì hì , thế hôm nào cho thầy xem nhé !
-Vâng ạ ! Mà mưa thế này , muộn thầy không về được thì ngủ tại đây cũng được thầy ạ .
-Nhưng mà thầy cảm thấy ngại ngại thế nào đấy !
-Không sao mà thầy , nhà em còn phòng trống mà thầy . Để em chuẩn bị , hơn nữa bố mẹ em cũng đi qua nhà bác có công chuyện mai mới về rồi nên cũng chẳng ngại gì cả đâu thầy ạ .
Tôi thấy tối như vậy , mưa mà về nhà thì cũng hơi mệt vì đường cũng xa mà đi bộ. Tôi bảo Thục.
-Thế thầy ở đây tạm một hôm nhé .
-Vâng không sao mà , để em chuẩn bị cho thầy .
Nói xong thì Thục cũng chạy lên nhà, kiếm chăn màn cho tôi , hóa ra nhà Thục còn một phòng bên dưới nhà mà chẳng ai dùng cả . Tôi xuống chuẩn bị đồ vì bây giờ cũng khá là muộn rồi . Thục nhoẻn miệng cười mà nó :
-Thầy cứ thoải mái như ở phòng của mình , chẳng phải ngại gì đâu thầy ạ.
Tôi mỉm cười mà gật đầu , công nhận là nhìn Thục cũng ngon lành lắm nhưng không thể nào mà bằng Lan được . Cặp mông cũng có nhưng không thể nào mà to được bằng của Lan . Có hơn là chỉ cái khuôn mặt ngây thơ thánh thiện mà thôi .
Ngồi nói chuyện một lúc thì tôi bảo :
-Thôi thế này là quá tốt rồi đấy , em ra khóa cửa rồi lên trên nhà ngủ sớm mai đi học !
-Vâng ạ !
Nói xong thì Thục bước ra ngoài nhưng không ngờ vướng vào cái bậc thềm nên ngã dúi một cái xuống sân . Tôi vội chạy ra mà đỡ Thục vào rồi nói :
-Có sao không em ?
-Không sao đâu ạ , hơi đau đầu gối một chút thôi !
Tôi vén cái quần lên thì không thấy trầy da mà chỉ đỏ ửng mà tím lại một chút thôi , vén cái quần xuống rồi tôi bảo :
-Dầu ở đâu thầy xoa cho , không mai lại sưng lên đấy !
-Em để ở trên phòng , chỗ gần kệ sách , thầy lên lấy hộ em .
Tôi lên lấy lọ dầu gió rồi xuống xoa cho Thục . Dù xoa dầu thôi nhưng tôi cũng cảm nhận được làn da mịn màng của Thục . Da dẻ cỏ Thục có phần mịn màng hơn của Lan một chút.
Cái quần của Thục cũng ướt vì ngã xuống dưới mưa . Vén cái quần lên , xoa cho Thục đỡ đau rồi bảo :
-Để thầy đỡ em lên nhà . Chứ đau thế này đi ngoài sân lại ngã đấy .
Nói xong thì tôi quàng nhẹ tay của Thục qua cổ , đỡ lấy cái eo thon nhỏ rồi đưa Thục qua cái khoảng sân lênh loáng nước . Mưa trên đầu vẫn ụt xuống . Từng giọt nước rơi lên áo và tóc của tôi cà Thục . Đỡ như vậy nhưng mùi hương thơm tho từ thân thể nhỏ nhắn của Thục cũng làm cho tôi thấy hay hay . Thục khá đau nên đi cũng không vững lắm.
Đỡ Thục qua ba cái bậc thềm lên nhà . Đỡ ngồi vào ghế rồi tôi mỉm cười mà bảo .
-Ngồi đây nhé . Mà quần áo bẩn hết rồi , em cố gắng thay đi !
-Vâng ạ . Đỡ em vào buồng nhé !
Tôi lại đỡ Thục bước cà nhắc vào trong buồng . Đứng ở ngoài thôi tôi cũng chẳng vào bên trong làm gì . Đợi Thục thay đồ trong nhà thì tôi cũng thích ra ghế ngồi . Một lúc sau thì Thục đi ra với bộ quần áo ngủ .
Nhìn Thục nhí nhảnh hơn nhiều so với lúc học . Hai cái bím tóc ngoe nguẩy trông đáng yêu lắm. Thấy tôi nhìn thì Thục cũng ửng đỏ khuôn mặt của mình lên . Tính của Thục thì cũng hau xấu hổ khi ai nhìn mình như vậy . Tôi cười mà nói :
-Ăn mặc thế này , thầy thấy em xinh hơn , mà cũng nhí nhảnh hơn nữa. Đáng yêu quá !
-Em bình thường mà thầy , có gì đâu mà xinh đâu .
Thục cố gắng ngồi xuống ghế thì có điện thoại reo lên . Ra nghe máy thì Thục cũng kể là có tôi ở nhà , vì trời mưa to quá không về được . Nói chuyện với bố mẹ một lúc thì Thục bảo:
-Bố mẹ em bảo em lo chỗ ngủ cho thầy .
-Thầy cảm ơn em lắm . Để thầy ra đóng cổng cho . Em ngủ sớm đi nhé. Chân đau quá thì mai thầy đưa đi học .
Thục lí nhí trả lời :
-Vâng ạ!
Tôi đội cái nó lá ra ngoài đóng cái cửa rồi đang định xuống phòng của mình thì sấm vang lên khá to . Lên phòng thì thấy Thục co ro một chỗ , khuôn mặt xanh mét lại . Thấy như vậy thì tôi hỏi :
-Sao mà mặt mũi xanh mét thế hả em ?
-Hích hích ! Thầy ơi ! Em sợ sấm lắm. Bình thường có người ở nhà em đã sợ rồi .. giờ không có ai .. nữa !
-Có gì mà sợ hả em , tiếng động to thôi mà.
-Nhưn mà tối thế này .. hơn nữa em sợ tiếng động to như thế lắm .
Tôi mỉm cười rồi ngồi xuống , choàng tay mà ôm khẽ Thục vào trong vòng tay của mình mà nói nhỏ nhẹ .
-Bình tĩnh đi em , có thầy ở đây rồi , việc gì mà phải sợ thế chứ. Cấp ba rồi mà còn sợ như vậy à ?
-Nhưng mà em sợ cái này từ bé .
Được tôi ôm như vậy thì Thục vẫn run lên , ngoài trời những tiếng sấm rền vẫn vang lên liên tục . Thục càng cố gắng mà ghì sát tay vào cánh tay của tôi . Vỗ mẹ vào vai của Thục rồi hôn lên mái tóc tôi nói khẽ :
-Bình tĩnh, bình tĩnh nào em . Không có gì phải sợ đâu.
Mưa mỗi lúc một to hơn thì tiếng sấp cũng ít đi . Thục mới khẽ buông tay ra mà đỏ ửng mặt lên vì ngượng , tôi rót cốc nước nóng đưa cho Thục uống rồi bảo :
-Uống vào rồi bình tĩnh nào . Giờ thì vào ngủ nhé. Thầy khép cửa rồi đi xuống bên dưới nhà đây!
-Thầy .. thầy ở lại với em một chút …
Thục nói với tôi , tôi mắt to tròn đen láy ngấn nước rồi . Nhìn vẻ mặt có vẻ tội nghiệp lắm . Không đành lòng xuống dưới nhà mà ngồi lại với Thục rồi nói :
-Cứng rắn lên chứ em .
-Nhưng mà….
Nói đến đây thì Thục chực khóc rồi . Đành ôm Thục vào trong vòng tay của mình . Hương thơm từ người Thục làm cho tôi đã cứng dần dần con cặc bên trong cái quần của mình rồi . Khẽ hôn nhẹ mái tóc rồi khẽ thủ thỉ với Thục .
-Đừng có khóc mà ăn vạ thầy đấy nhé . Thầy là thầy sợ nước mắt con gái lắm đấy nhé !
-Nhưng mà thầy xuống dưới nhà , em ở trên này một mình em sợ .
-Đi ngủ đi thì dần dần đỡ sợ ngay thôi mà .
-Nhưng mà có thầy ở đây thì đỡ sợ hơn . Em sợ lắm
Nói xong thì Thục càng ôm chặt lấy tôi , tôi cũng thích cái cảm giác được ôm thế này lắm nhưng cũng sợ , nhỡ có người biết thì chết . Tôi khẽ vỗ nhẹ vào vai mà an ủi tiếp đồng thời cũng hôn nhẹ lên mái tóc mà nói :
-Thôi được rồi ! Vào trong phòng ngủ đi , thầy ở ngoài này là không sợ nữa chứ gì !
-Không vẫn sợ lắm.