*
* *
Trong khi đó, bên ngoài cả bọn bắt đầu nhậu quanh cái bàn ăn tạm bợ ấy. Giữa lúc đó, từ một lối nhỏ dẫn sâu vào trong đám lá cây rậm rạp có một người rẽ lá đi ra. Vóc người hắn không cao nhưng gân guốc, săn chắc. Trên khuôn mặt chữ điền là một đôi mắt trũng sâu dưới hàng lông mày chỗi xề. Từ đôi mắt luôn toát ra tia sáng dữ dội. Như thể bổ sung thêm cho cái dáng dữ dằn đó, trên gò mái bên phải của hắn có một vết sẹo sâu hoắm, kéo dài xuống cằm. Chắc chắn đó là vết
của một nhát dao nào đó trong một cuộc đụng độ khốc liệt đã từng diễn ra trong quá khứ.
Kẻ mới xuất hiện đứng nhìn lướt qua số người đang ngồi. Sau đó, hắn cất tiếng hỏi bằng một giọng trầm và khàn đặc :
– Ở đây có ai là người của Tư “cà nhắc” không?
Trong số hơn chục người lần lượt trả lời, chỉ trừ nhóm của Sơn là không nói gì. Gã kia mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn lạnh như tiền :
– Các ông cứ nhậu đi. Lát nữa xong, sẽ có người đưa các ông lại đằng kia. Làm và ăn ở tập trung ở đó luôn nghen.
Nói xong hắn thong thả quay lưng bước đi. Trước khi hắn khuất hẳn vào trong rừng, Sơn vẫn còn kịp nhận thấy ánh mắt khó hiểu của hắn liếc xéo về nhóm của họ trong một thoáng rất nhanh. Aùnh mắt đó chẳng báo hiệu điều gì tốt lành cho cả bọn. Hai người còn lại vẫn chúi xuống bên dĩa khô và tới tấp nâng ly. Sơn khẽ thở dài. Anh không muốn nói cho họ biết điều đáng lo ngại kia. Trong khi đó, Phi quay khuôn mặt đỏ gay qua anh hỏi bằng giọng suồng sã :
– Nhậu đi cha nội. Mơ mộng làm chi cho sầu đời.
Thọ cũng lè nhè hưởng ứng :
– Đúng. Còn nhậu được cứ nhậu!
Nói xong câu đó, hắn ngữa cổ dốc cả ly rượu vào miệng…
*
* *
Đêm đầu tiên ở thung lũng Khỉ.
Sơn cùng ba người trong nhóm mắc võng nằm nghỉ. Bên trên căng một tấm nhựa để che sương. Ngay bên cạnh họ, dưới ánh trăng hạ tuần là những chiếc lều của dân đào vàng giăng kín cả một bãi đất trống giữa rừng cây rậm rạp xung quanh. Phần lớn những chiếc lều đều được làm tạm bợ. Trong ánh trăng yếu ớt, cảnh đó giống như một trại tỵ nạn, một cái chợ hoang hay là nơi hội họp của quỷ sứ… Quang cảnh đó được bổ sung bằng âm thanh ồn ào, rì rầm vọng ra từ những chiếc lều làm người ta liên tưởng đến một cuộc sống man rợ nào đó đã từng đi qua lịch sữ loài người hàng ngàn, hàng vạn năm trước đó.
Trong quần cư đó có những chiếc lều đã ngũ yên. Nhưng hầu hết vẫn thức. Dưới ánh đèn tù mù, người ta giải trí bằng nhiều cách. Nhưng phổ biến nhất là đánh bạc. Những con người ban ngay xâu xé với đất, đêm đến quay sang xâu xé lẫn nhau. Có thể thấy những gương mặt lầm lỳ, những lời chữi rũa tục tĩu khi cháy túi và có cả tiếng reo hò những cặp mắt long lanh khi thắng bạc… Trong cái lều ngay bên cạnh Sơn, một canh bạc gồm bốn người đang vào lúc căn thẳng nhất. Một tên có cái đầu bù xù như tổ qua sau khi đã vét sạch tiền của mấy gã chơi với mình thì cười lên hô hố. Một tay để lên túi giữ tiền, tay kia để lên một bên hông – nơi có con dao để đề phòng bất trắc, hắn hỏi ba tên kia :
– Còn gì để chơi nữa không?
Ba tên thua bạc nhìn nhau im lặng. Một tên hằm hằm lên tiếng :
– Định ăn non hả?
– Nhưng tụi mày còn gì để mà chơi? Tên được bạc hỏi lại.
Tên thứ hai trong nhóm thua bạc nhay nhay hàng ria trả lời một cách bực dọc :
– Chơi bằng tiền công ngày mai của tụi tao được không?
Không đợi tên được bạc đồng ý, tay hắn thoăn thoắt chia bài. Tên được bạc đành miễn cưỡng bỏ hai tay ra khỏi túi để cầm bài của mình. Đúng vào lúc đó, ngọn đèn bổng bị thổi tắt phụt. Cả ba tên ngồi đối diện đồng thời nhào tới, đè ngữa tên kia ra. Cả bọn giằng xé, vật lộn quyết liệt. Cuộc vật lộn diễn ra ngay bên cạnh những chiếc lều khác nhưng không một kẻ nào can thiệp. Họ thảng nhiên ngó sang rồi tiếp tục chơi. Một lúc sau, ba bóng đen phóng vụt ra khỏi lều, rồi mất hút trong mê hồn trận của những chiếc lều. Chỉ còn một người nằm lại, rên rĩ. Đó là tên được bạc, hắn gượng đứng lên, đưa tay xoa xoa nơi cổ rồi nhìn vào bóng tối rít lên :
– Được rồi. Tao ghi nợ tụi bây!
Nói xong gã trở vào lều nằm xuống kéo chăn che kín mặt. Mãi một lúc sau, Sơn còn nghe tiếng hắn trở mình, rên rĩ vì đau và thỉnh thoảng lại lẩm bẩm những lời độc địa, tục tĩu nhất…
*
* *
Có lẽ đã gần sáng.
Sơn giật mình tỉnh dậy. Sương thấm ướt cả tấm chăn làm anh không ngủ được vì lạnh. Ló đầu ra khỏi chăn, anh nhìn ra xung quanh, tất cả đã yên ngủ. Một sự im lặng tỉnh mịch bao trùm lên cảnh vật. Trên cao, trời sao đã mờ hơn. Có lẽ cái âm thanh rõ rệt nhất là tiếng gà rừng gáy te te đâu đó…
Sơn ngồi nhỏm lên định bước xuống đất. Nhưng anh chợt dừng lại, căng tai nghe ngóng. Ở một bụi rậm gần đó hình như có âm thanh khe khẽ giống như tiếng người đang thì thào. Ở chiếc võng bên cạnh, Khải cũng đã thức giất và đang nhìn anh bằng ánh mắt chứng tỏa hắn cũng đã nhận ra những điều không bình thường trong bụi cây. Họ đưa mắt cho nhau và im lặng, tiếp tục nghe ngóng trong một trạng thái căng thẳng.
Bụi cây khẽ lay động rồi từ trong bóng tối có hai tên rón rén đi ra. Chúng hướng đến chiếc võng của Sơn. Có thể thấy trên tay đứa nào cũng lăm lăm con dao nhỏ lấp loáng dưới ánh trăng. Sơn đưa mắt cho Khải và nhẹ nhàng với tay, nắm chắc cây gậy mà anh dựng sẳn ở đầu võng. Khải thò tay xuống dưới đất, rút ra một lưỡi dao và co người lại, sẵn sàng nhảy vọt xuống đất khi cần thiết…
Hai bóng đen càng tới gần. Nhưng chúng không đến chỗ những cái võng của nhóm Sơn mà dừng lại trước cái lều của gã đang nằm một mình. Đó là gã tối qua được bạc nhưng bị cướp hết. Hai bóng đen dừng lại trong một thoáng rồi bất thần nhào vào, vung cao những lưỡi dao. Trong ánh sáng mờ mờ, có thể thấy thân người nằm trong tấm chăn mỏng quẩy lên một cách tuyệt vọng. Hai tên giết người đâm hàng chục nhát cho tới khi kẻ khốn khổ nằm im. Rất nhẹ nhàng, chúng lủi ngay vào một bụi cây và chỉ trong một thoáng đã biến mất…
Khải đưa mắt nhìn nhau. Trên khuôn mặt biểu lộ sự căng thẳng đến nghẹt thở. Tội ác đã diễn ra một cách thầm lặng ngay trước mắt họ. Từ phút đó, Sơn không ngủ được nữa. Anh nắm chắc cây gậy trong tay và căng tai nghe ngóng xung quanh. Tiếng gà gáy đã rộ hơn. Đằng đông, bình mình đã bắt đầu hắt lên nền trời màu tối sẩm những vệt mờ nhạt. Lác đác đã có kẻ chui ra khỏi lều và đứng vương vai ngáp dài…
Một ngày mới bắt đầu đến ở thung lũng Khỉ.
Buổi sáng.
Rừng núi tràn đầy một màu xanh đầy sinh lực. Không gian như sống động hẳn lên với tiếng gió đang xôn xao trong những tán lá, tiếng hót của các loài chim, tiếng hú xa xa của một đôi vượn. Xuyên xuốt trong tất cả những âm thanh ấy, dòng suối nhỏ vẫn róc rách nhẫn nại để len qua những khe tìm đường về với dòng sông Mẹ nổi tiếng ở miền cao nguyên này.