Người thanh niên gật đầu rồi gập làm tư một tờ giấy trắng, xé đưa cho Sơn. Cả nhóm đi qua dốc. Qua vẻ mặt của Phi, có thể thấy rằng hắn còn chưa chịu lép và việc nộp tiền như thế này là một điều sỉ nhục với hắn. Nhưng hắn còn đủ tỉnh táo để không gây sự. Tuy vậy, khi đã bước qua người bán vé, hắn không giấu nổi ánh mắt căm hờn và một câu rủa hằn học :
– Mẹ kiếp!
Những người còn lại cũng đành mua vé để đi qua. Họ nối đuôi nhau xuống dốc khi mặt trời đã sà xuống. Vùng đất của những hy vọng chào đón họ không mặn mà như vậy. Nhưng tất cả những kẻ đi đào vàng đều có chung một ý nghĩ, dù hết sức mơ hồ : Có lẽ số hên vẫn còn đang chờ họ phía trước. Tuy đó chỉ là một hy vọng mong manh nhưng nếu không có nó, có lẽ người ta đã quay lại và vĩnh biệt miền cao nguyên bí ẩn và dữ dội này…
Phần 3: Thung Lũng Khỉ
Thung lũng khỉ bắt đầu ngay giữa chân dốc.
Dấu hiệu đầu tiên cho thấy đây là một nơi đông người là một dãy những quán tạm bợ dựng hai bên con đường mòn. Đó là những cái quán được che chắn tạm bằng lá rừng trông giống như những bụi cây nhỏ. Có những quán căng một tấm vải nhựa bên trên để che nắng. Bên trong quán không có sạp mà chỉ có những túi lớn, túi bé hở miệng để người ta có thể nhìn thấy bên trong. Chủ quán cũng có đủ loại: Các cô gái trẻ, những gã đàn ông khoẻ mạnh hoặc những thanh niên 15, 16 tuổi. Nhìn thấy đoàn người đi tới họ vui vẻ chào đón như những người thân :
– Vô hàng em nghĩ ngơi đã, anh Hai!
Có rượu đế xịn đây! Mời các anh!
– Làm vài xị cho đỡ chồn chân đi bồ!
Đoàn người mới đến tản ra. Họ ngồi bệt xuống trước những cái quán. Cũng có người không vào quán, mà dựa vào gốc cây, giở bánh mì ra ăn. Riêng nhóm của Sơn thì kéo đến một quán nhỏ nằm ở một góc. Ngồi bán hàng là một cô gái khoảng 27 tuổi. Ở rừng mà cô ả vẫn thoa son phấn cẩn thận như đi phố. Thấy nhóm người đi tới, ả nhổm dậy, cười toe toét :
– Vô đi mấy anh! Vô đây với em!
Phi cười tít mắt. Hắn sán ngay lại, ngồi phệt xuống bên cạnh cô ả và giở giọng :
– Chiều được tụi anh hôn?
– Mấy cũng chiều được hà!… Chỉ sợ mấy anh không đủ sức thôi.
Khải cũng sáng mắt lên. Hắn cười hềnh hệch, nhe hàm răng vẩu ra như sắp sửa cắn :
– Cô em nói nghe dể thương qua hen!
Cô chủ quán giọng ngọt xớt :
– Mấy anh dùng chi?
– Cho mấy xị. Cả khô nướng nữa.
Trong khi cô chủ quán mở túi lấy rượu và khô. Phi vươn vai ngồi duỗi thẳng chân trên nền đất đỏ. Hắn nói với cả bọn :
– Anh em. Nhậu cái đã. Rồi kiếm chỗ nghĩ ngơi. Sáng mai, tụi mình bắt đầu nghen!
Mọi người gật đầu. Riêng Khải thì sán lại bên cạnh cô chủ quán, hỏi giọng chớt chả :
– Em tên chi?
– Em là Tuyết – Mộng Tuyết! Cô bán hàng nói tay mà vẫn thoăn thoắt nhóm bếp nướng khô.
Khải tít mắt ghé nhìn bộ gực hở hang của cô gái đang cố ý phơi ra, trong khi miệng lảm nhảm:
– À hà… Mộng Tuyết. Bạch Tuyết trong rừng xanh. Trời ơi, em làm anh muốn té xỉu ngay bây giờ đây nè!
Vẫn thoăn thoắt dọn đồ nhậu ra bàn, Tuyết nói tỉnh khô :
– Sao chết vội? Phải sống để kiếm tiền, kiếm tiền để sướng nữa chứ? Ả nháy mắt với Khải.
Khải gật đầu lia lịa :
– Chí lý! Chí lý quá! Bạch Tuyết nè, tụi anh làm bảy chú lùn được không?
– Bốn chú lùn thôi chớ! Tuyết nhanh nhảu đối đáp
Khải xoa tay, cười hềnh hệch nói :
– Em có đồng ý để tụi anh chơi lâu dài không?
Cô bán hàng gật đầu lia lịa :
– Được!… Được mà!
– Được thì tính rẽ cho tụi anh, gọi là mở hàng làm quen đi…
Cô ả liếc một cái rồi đưa tay vào hạ bộ của Khải bóp một cái, miệng vừa cười vừa nói :
– Thôi thì bình thường ba chục, lần đầu lấy anh hai chục thôi.
– Được! Được! Thì đi…
Gã lúi húi đứng lên theo sau ả Tuyết chui vào một túp lều dựng tạm bợ bên một gốc cây. Nhìn thấy nét mặt nhăn nhó vì khó chịu của Thọ, hắn lừ mắt nhìn chàng trai trẻ :
– Khó chịu lắm sao mậy?
Thọ bình thản :
– Tôi tính ông nên giữ sức mai còn làm.
Khải hục hặc :
– Can hệ chi đến mày! Xía vô coi chừng tao đó con.
Nói xong gã lom khom vén tấm màn chui vào bên trong lều. Bên trong ẩm thấp, xông lên một mùi tanh tởm lợm. Tuyết nằm ngữa chàng hảng trên tấm chiếu rách như sơ mướp. Aùo vén lên khỏi ngực, cái quần nằm chình ình kế bên tự lúc nào.
Khải lẹ làng tuột quần lôi dương vật to và gân guốc ra, hai bàn tay của ả Tuyết cầm lấy dương vật mà xóc xóc cho nó cứng thêm, rồi ả hé mở hai bờ môi tô son ngậm lấy đầu khất mà mơn trớn, đầu ả gục gặc lên xuống một cách điệu nghệ, lâu lâu ả lại nút mạnh làm Khải uốn éo người vì nhột và cả sướng, hai bàn tay Khải thi nhau vò đầu bức tóc mình vì cái miệng tinh quái củngh Tuyết. Được một chốc, Tuyết ngã ngữa người dang rộng hai chân và nhấc mông lên khỏi mặt đất. Âm hộ phơi ra lồ lộ trước mắt Khải. Gã lẹ làng dúi đầu dương vật như cái dùi cui cọ qua cọ lại nơi cửa mình Tuyết cho đến khi nó ửng đỏ, ướt nhoét. Thân thể Tuyết bắt đầu nổi gai ốc, vú cứng săn lại và ảø thấy âm hộ nở ra và nóng phừng phừng. Dương vật lại chà chà trên miệng âm hộ nhớp nháp tạo ra một âm thanh “nhoép… nhoép… “. Một tay Khải cầm lấy dương vật ấn nhẹ vào âm hộ, hông gã ngoáy qua ngoáy lại để những đường gân sần sùi cọ sát vào thành âm hộ. Bỗng gã banh hai chân Tuyết ra xa, hẩy đít, hai tay chộp lấy vú bóp ngấu nghiến. Tuyết rít lên một tiếng tru dài của một con mèo cái lúc đi tơ, toàn thân ả run bắn như có điện giật, đôi mắt dại đi khi Khải lấy đà nắc một cái thật mạnh vào âm hộ nghe đánh “ọc”, dương vật cắm thẳng vào tận cổ tử cung Tuyết. Mặt Khải nhăn nhó rên rĩ một cách khoái trá khi dương vật vào tận gốc.
Rồi gã nhấp, gã nhấp liên tu bất tận. Một lúc sau Khải nắm hai chân Tuyết đẫy ngược lên rồi nằm đè lên người mà hị hục nắc :
– Bạch! bạch! bạch bạch! bạch! bạch bạch!
Khải nhấn sâu dương vật vào rồi sàng qua sàng lại thỉnh thoảng lại nhấp thật nhanh rồi để yên rồi sàng rồi lại nhấp. Chừng vài chục cái thì bất ngờ Khải ưỡn mạnh tới trước đầu ngẫng ra sau mắt nhắm nghiềng
– Ưưưgggggggggg……. từ cổ họng Khải vang ra tiếng rên khe khẽ
Tuyết vòng hai chân kéo sát thân Khải xiết mạnh khi dòng tinh khí nóng hổi phọt vào sâu trong âm đạo nóng bỏng của mình.
– Bẹp!… Nhoẹt… bẹt… nhoẹt…. Nhoẹt!
Khải ráng nhồi thêm vài cái để tống nốt những giọt tinh cuối cùng trong niệu đạo. Còn Tuyết thì ghì chặc thân thể Khải, hây hẩy thân người lên một cách tức tối vì cuộc mây mưa kết thúc quá sớm, trong khi ả đang lên cao trào.