Mắt tôi dần dần nhòa hẳn đi trong những dòng nước mắt tủi nhục. Không ngờ chính John, nơi tôi đã chọn trao cả trái tim mình, đã trắng trợn biến tôi trở thành một cái máy làm tình cho cả gia đình hắn. Biết làm gì bây giờ khi nơi đây là một trang trại hoang vu cách xa thành phố. Mà dẫu có đi thưa cảnh sát thì mình cũng trở thành một thứ trò cười cho mọi người phỉ nhổ. Chỉ còn cách là xuôi tay cho số phận an bài.
Nhưng rồi tôi lại như người điên vùng chạy ra ngoài trời. Thằng Mike ở đâu chợt xuất hiện lao ra ôm chặt lấy tôi. Nó vật tôi xuống thảm cỏ xé áo tôi ra. Tôi vùng vẫy chống cự. Nó tát cho tôi hai cái như trời giáng. Tôi sợ quá nằm khóc nức nở để mặc cho nó muốn làm gì thì làm…
Giữa đám cỏ xanh là hai thân hình trần trụi trắng muốt như hai con heo tội lỗi nhễ nhại mồ hôi. Nó thì hì hà hì hục nhấp lia lịa cái dương vật đỏ hỏn vào âm hộ mềm nhũn của tôi… Còn tôi thì vừa rên rỉ vừa khóc lóc… Có vẻ như những giọt nước mắt của tôi càng làm cho thằng Mike thêm kích thích nên nó nhấp phành phạch thật hăng say… Chẳng mấy chốc nó đã rút dương vật ra bắn tung tóe vào mặt tôi. Sau đó nó bắt tôi bú dương vật đỏ hỏn của nó cho đến khi cái cục gân tanh lợm ấy cứng trở lại để nó tiếp tục hành hạ cái âm hộ tôi, làm cho tôi vừa đau lịm người mà lại vừa sướng tê tái cả người…
Tôi thực sự không hiểu sao mình lại yếu đuối đến thế? Mới đây thôi cảm thấy tủi nhục uất hận nay lại cảm thấy sung sướng tột cùng. Tôi thật sự không hiểu chính tôi. Có lẽ đàn bà là thế đó. Và cái nơi bí hiểm đó, nơi mà làm cho đàn ông phải phạm tội, cũng chính là điểm yếu không thể nào lấp đầy được… “Ôi đàn bà! Là nỗi nhục hay là hạnh phúc? Là sung sướng hay là niềm đau?”