Cô thư ký rên không ra rên, nín không ra nín. Người cô trườn lên như con rắn, lại đảo như sóng đưa, lớp da bụng căng ra thẳng mịn. Tôi cắn vú, xoa bóp một vú còn bàn tay tự do thì áp vào vuốt ve da bụng cô.
Bàn tay ma quái nghịch ngợm của tôi cố tình gây cho cô những đợt sóng ngầm xô lấn. Cô vằng vật khắp người. Tôi đụng chạm uỳnh oàng vào cạp váy, óc bảo đừng mà đầu ngón tay cứ chọc lung tung.
Đến khi cô thư ký vụt nhướn lên thì ngón tay tôi vô tình bị lún sâu vào cạp váy. Tôi nghĩ chẳng còn lý do gì nương gượng, đây là cô bức bách chứ nào tôi có lợi dụng chi đâu. Thế là bú vú vẫn bú, xoa rờ bóp vú vẫn làm, còn bàn tay chết tiệt khác thì đã lấn chiếm mục tiêu lúc nào không hay.
Lúc nhận ra bàn tay đã đụng lên cái lót mỏng râm rấp mồ hôi có muốn rút ra cũng không kịp nữa vì cô thư ký ưỡn vặn mình làm bàn tay chui tọt vào chiếc bánh nở phình rồi.
Lớp lông lạo xạo gây cho tôi cái cảm tưởng như đang lạc vào khóm cỏ rậm. Tôi đằn tay xoa gỡ mớ tóc rối đó ra, nhưng càng gỡ thì càng gặp sự cứng chỉa đâm nhoi nhói. Tôi vuốt dọc vài cái ở chỗ nứt nẻ giữa háng, nước lấp xấp ngón tay.
Cái thoong không lớn hơn sợi dây đã để tôi chạm vung văng vào những sợi lông loe ngoe ló ra đâu đó. Tôi bặp cắn mạnh vào vú, xoắn ngón tay bóp cái núm vú săn lên và nhón người thụt bàn tay vào dưới thoong mà đàn xoa đám mỡ nhoe nhoét đang dính lam nham ở đó.
Ngón tay như có gắn điện làm cô thư ký nhảy giựt. Nào dè cái xóc người đó lại đưa đẩy ngón tay tôi lọt vào đúng cái nhân của chiếc bánh to. Tôi thấy cô thư ký rùng mình và khẽ kêu : ối và chợt tắt lịm.
Tôi mò đúng cục thịt lềnh bềnh nào đó và nhấn lút cán như gọi cửa bấm chuông. Tiếng rền vang âm âm làm te tái chiếc bánh, nhưng sau đó hai lá mu mở toạc hoac ra liền. Mỡ hành, nước mắm, lẩn nhẩn tép chanh, tỏi lổn nhổn kêu xì xọp.
Tôi nào còn biết trời trăng gì, gặp đúng miệng giếng thì lo tát, nước tung tóe cả ra. Tôi nghe rõ tiếng xộc xệch ì ọp vui đáo để. Đầu ngón tay đã kịp ngấm vị ấm ấm, tôi móc cào cho mội nước vỡ ra, ôi cô thư ký cuộn người, hai chân co quặp lia lịa.
Tôi thấy cô tỏ vẻ thích thì càng chăm chỉ móc cào. Cái bánh trương phình lên nở tét bét, tôi phải dùng đến ba ngón tay mới xoa đàn được mớ hành ngò lép nhép của cô. Tôi nôn lên thật sự. Tôi từ tốn giảng giải với cô : để tôi giúp đỡ bị áp bức.
Tôi măn vú và dùng mu bàn tay nạy gỡ váy cô. Hẳn nhiên tôi được sự trợ giúp vì tôi biết rõ cô cũng thích vậy. Chả thế mà cô nhích mông lên cho tôi tuột nhanh cái váy và trong thế làng chàng cô cũng nâng giò lên để tôi lột cái sịp ra.
Bây giờ thì cô nằm thả ga trên chiếc sô pha với một thân hình trống huơ trống hoác. Hai vú dập dềnh, bụng hóp dập dềnh và những cọng lông rung rung như bị gió. Tôi banh hai giò cô ra, nhìn chăm bẳm vào háng cô, tuyệt, thật tuyệt, cái húm nở tròn, to cật lực, hai múi thè le coi bắt mắt.
Tôi nuốt ực một ngụm nước miếng rồi lại banh rộng hai giò ra mà tớp tớp không khí. Chính vẻ thèm thuồng ác ôn của tôi làm cô kêu nhèo nhẹo : anh làm gì thảm vậy. Mà thảm thật, thằng đàn ông nào thấy lồn mà không bị ám.
Tôi ừ ào để dằn sự nôn nao nhưng làm sao giữ nổi. Thế nên tôi phải vội úp ngay mặt mũi váo giữa háng cô ngay. Chót mũi phăng phăng giúi vào cái lỗ đang há toác, tôi chọc vào, cô nhún cả người.
Chờ cho cái mùi hăng hăng béo ngậy của húm cô bén vào tận khứu giác thì tôi lăn day miệng ùm ùm lên chiếc bánh. Hành mỡ, nước mắm, tỏi gì văng tóe tứ tung, tôi húp xì xụp nhanh cho khỏi vãi uổng.
Tôi ngậm cái lá bánh vào miệng, cắn nhay và nút chất nước cay chua lôi cuốn đó. Đôi khi răng tôi chạm vào chỗ nào chẳng biết mà hai giò cô thư ký quạt giãy như điên, lại cố giúi cái bánh vào miệng cho tôi gặm nhai rau ráu.
Tôi ăn tới ăn lui, giựt lôi ra lại nhả, có hồi nước trào không ngừng, tôi phải dùng lưỡi liếm lết để cuốn hết chất nhớt vào miệng, không cho dây ra dưới nệm. Cô thư ký chỉ còn biết nắm tóc tôi mà dọng như giã cua, cốt ý để tôi làm cho lồn cô dòn tan mới đã.
Càng ngày cô thư ký và tôi càng thân thiết đến chỗ không thể quên nhau được. Nếu không là cô mời rủ tôi trước thì cũng chính tôi đưa đề nghị mời cô. Không là người nhà cũng quá là người thân, dăm lần ba lượt chạm trán nhau trong tình cảnh còn hơn vợ chồng.
Chuyện tự nhiên đến hết e dè, rón rén làm cho cả hai thoải mái cực cùng. Đi ăn, đi chơi, đi ngắm cảnh, đi du hí, đâu đâu cũng thể hiện tay trong tay, giung giăng giung dẻ, rất mực âu yếm.
Rong chơi bên ngoài đã thì kéo nhau về nhà. Nhà tôi thì khó, nhưng chỗ ở cô thư ký thì quá dễ. Cô thuê trọ một mình, chẳng lo ai cấm cản, ngăn trở. Cô lại thực tế, thích gì làm nấy, không kiêng kỵ, rụt rè.
Cô khởi xướng mọi ý kiến, lãng đãng tự nhiên. Nóng kêu um lên là nóng, lạnh ồm oàm than lạnh. Dù tôi còn ngồi, đứng, nằm lù lù tại chỗ thì nàng cũng băng băng cởi áo chẳng e ngại. Tôi có nói khích bác thì cô lạnh lùng bảo : anh đã chẳng mấy bận hoặc ngắm nghía, hoặc tự ý tuột em ra thì ngại ngùng làm gì.
Cô để bệu vú vê phục phịch qua lại bên tôi, mỗi bước đi làm tung tăng vung vẩy, nhìn muốn rớt nước miếng. Đã vậy, cô còn tự động cởi nốt cái váy hay quần jean, chỉ chừa cái sịp mỏng và bé như cọng liễu.
Mắt tôi muốn nổ đom đóm hết trơn. Trông nếp lụa lớn không quá 2 ngón tay che hời hợt phía trước và phía sau vùng phi quân sự của cô, tôi tưởng bị hụt hơi chết mất. Còn thêm những sợi lông dài cố chui vượt ra khỏi cái sịp phất phơ, phất phơ làm đang nóng cũng nghe lạnh buốt hay đang lanh mồ hôi cũng muốn đổ ào ào.
Tôi đưa hai cánh tay vươn ra năn nỉ : em ngồi gần anh một tẹo, chứ em đi qua đi lại như thế, anh ngáp ngáp và thăng mất. Cô thư ký nhỏn nhoẻn cười, nhưng xà ngay vào.
Chao ôi, cái phiến thịt da trắng ngọc trắng ngà dựa vào mát chi mát lạ. Tôi bợ hai bên hông ngực cô mà thấm tận tâm can. Cô chùi khuôn mặt say sưa vào gò má tôi chọc : hoàng thượng cho đòi thiếp có việc gì.
Tự nhiên tôi cũng tà tà ghẹo lại : trẫm thấy khanh nhấp nhô thì chịu sao cho nổi. Nên trẫm muốn khanh dựa cho trẫm đỡ hồi hộp một tí. Cô thư ký ngoan ngoãn làm theo. Tôi ôm chầm cô trong vòng tay, xiết chặt vồng ngực cô để cái vị mềm ấm truyền lan nhanh khắp cơ thể như chớp động.
Cô thư ký nũng nịu : thiếp đã nương theo ý ngài, xin hoàng thượng ban ơn mưa móc cho. Tôi vùi mặt vào đôi vú cô, hít sâu từng đợt nghe râm ran hơi hướm của cô lồng lộng trời cao. Hai trái vú cô dập dình, tôi nghe thấu từng nhịp đập tình tang của trái tim cô thánh thót làng nhàng.