Chị Hai bây giờ đã rành. . . sáu câu. Bú lồn bú cặc, đụ ngang, đụ dọc, đụ trên, đụ dưới. . . Chúng tôi còn sáng chế nhiều kiểu đụ tân kỳ mới lạ. Một lần tôi đang vục đầu giữa háng chị, lưỡi rà trên mồng đốc, hai ngón cái và trỏ chỉa thành hình chử V mỗi ngón thọc vào một lỗ. Ngón cái âm đạo, ngón trỏ hậu môn, tôi vừa ngọ ngoạy vừa liếm mút say mê. Chị Hai cũng đang nằm dưới luỡi lách sâu vào lỗ đít tôi, tay thụt cặc lia lịa. Tôi rùng mình liên tục, cơn sướng rần rần trong mạch máu. Một lúc chị rút lưỡi ra, há miệng ngậm gọn hai hòn dái nút mạnh. Tôi đau thốn nhưng rất thích. Ngóc đầu lên, tôi la lớn: “Sướng quá, bú cặc Tú đi. . . . Tú sắp ra rồi. . . “Chị Hai nói: “Tú ra rồi làm sao đụ? chị đang nứng, chị muốn Tú đụ. . . ““Bú đi. . . Bú cặc Tú đi. . . . Tú sẽ làm chị sướng còn hơn đụ nữa. “Chị Hai liền nhả hai ngọc hành, ngậm cặc bú. Chị bú thật thiện nghệ. Bởi qua nửa tháng cả hai cùng nghiên cứu chỉ vẽ cho nhau làm sao để có được cảm giác sướng nhất. Hai môi chị như hai mép lồn bọc chung quanh dương vật, thỉnh thoảng chị dùng răng cắn nhè nhẹ chổ qui đầu, miệng chị thụt ra thụt vào thật nhanh, một bàn tay cầm phần gốc dương vật bóp mạnh, tay còn lại nắm hai hòn dái kéo rịt ra sau chà xát, không quên chĩa ngón tay trỏ đút vào hậu môn ngoáy đều tứ phía. Tôi sướng quá chịu không nổi, vừa quằn quại vừ a rú lên từng tiếng hổn hển. Chị bú độ năm phút thì tôi ra. Khí chạy qua ống dẫn tinh làm tôi sướng muốn ngất đi. Khí bắn vào cuông họng chị. Tôi nghe rõ chị nuốt ừng ực. Không một giọt nào rơi ra ngoài, tất cả đã được chị Hai liếm sạch. Chị suýt soa: “Ngon. . . Ngon quá Tú ơi. . . “Tôi vật ra giường thở gấp rút. Đang định nhắm mắt nghỉ một tý thì chị Hai chồm lên, ngồi ngay trên mặt tôi
thọc tay vào quần tôi cầm lấy dương vật tôi xoắn xuýt.
Tôi đễ cho người đàn bà táy máy một lúc, rồi lặng lẽ bế xốc bà ta lên mang vào buồng. Người đàn bà vòng tay ôm quanh cổ tôi, mắt nhắm lại, môi rung rung há ra. Tôi biết, lát nữa bà ta sẽ chết đi sống lại hàng chục lần như buổi tối đầu tiên tôi “trả ơn”.
Quả thế, sau hơn một tiếng đồng hồ được tôi “quần thảo”liên tục. Cuối cùng chịu không nổi, bật rú lên:
– Chết. . . Thôi. . . Chết chị. . . Chắc chết. . . Đủ rồi. . . Tú ơi.
– Thua chưa?
– Thua, cho chị thua.
Bà ta cắn mạnh vai tôi, hổn hển:
– Tú càng ngày càng tuyệt vời, con Dung chắc dám bỏ chồng theo Tú quá.
Tôi ngạc nhiên:
– Dung nào?
– À mấy tháng Tú vắng mặt, bao nhiêu người nhờ chị mai mối. Con này chồng là dân biểu, mới xuất ngoại hơn tháng, đang. . . . ngứa lắm!
– Đẹp. . . Chứ?
– Bảo đảm, tuyệt thế giai nhân.
– Chị không ghen à?
Người đàn bà dụi mặt vào ngực tôi:
– Chị biết thân phận mình. Được Tú ban ân như thế này đều đều là sung sướng lắm rồi.
Tôi thấy tội nghiệp người đàn bà, cúi hôn lên môi bà ta một cái thật dài. Người đàn bà rùng mình liên tiếp, miệng không ngớt rên rỉ:
– Chị yêu Tú. . . Chị yêu Tú quá.
Một lát, tôi hỏi:
– Bà Dung nào đó có đông bạc không?
– Đông là cái chắc, vợ dân biểu mà. Có điều moi được nhiều ít là do tài của Tú.
Tôi nhún vai:
– Chi rành quá mà, đã có ai chê nỗi thằng này chưa?
– Ừ thì chị nói thế cho vui, chứ tài nghệ của Tú cỡ con nhỏ này chỉ có tử.
Tôi ở với với người đàn bà hai ngày thì nằng nặc đòi gặp “tuyệt thế giai nhân”. Quả như bà ta nói, thiếu phụ tên Dung đẹp thật. Mới thoáng nhìn tôi đã hứng tình.
Phim cực hay
Phim 18+ cực hay không xem thì phí
Đêm đó, và những đêm tiếp theo, bằng tuyệt kỹ công phu tôi đã đưa chị dân biễu lên chín tầng khóai lạc. Nếu không nghĩ đến anh chồng ở ngoại quốc sắp trở về nay mai có lẽ tôi dám ở lại luôn với thiếu phụ. Gần một tuần ở nhà thiếu phụ tôi nghĩ: chẳng có nơi nào vừa an toàn vừa dễ dàng đụ hơn nhà bà Tướng. Trước khi chia tay, tôi hẹn sẽ gặp lại người thiếu phụ một ngày gần đây. Thiếu phụ ôm tôi tha thiết:
– Anh đến nhé, anh biết nhà rồi, bất cứ lúc nào cửa nhà em cũng rộng mở.
– Kể cả khi chồng em về.
– À. . . Kể cả, nhưng phải hẹn trước em sẽ tiếp anh hoặc tại đây hoặc chỗ khác.
Sau một tuần giang hồ vặt, như thế cũng tạm đủ. Tôi đợi đêm xuống thật khuya mới nhẫn nha gọi xích lô trở về. Sở dĩ tôi muốn về ban đêm vì thíc dành cho thằng lại cái và bà Tướng một bất ngờ. Chiếc xe lăn bánh, tôi lan man nghĩ đến người đàn bà, chắc chắn bà ta lại “khóc hết nước mắt”, lại “nhớ muốn điên”. Nghĩ cũng tội. Thế nào tôi cũng phải thu xếp thì giờ để tiếp xúc đều đều với bà ta. Dẫu sao, bà ta cũng là ân nhân cứu mạng tôi. Nếu không gặp bà ta, chưa chắc bây giờ tôi còn sống để phục vụ chị em.
Gã lính gác nhận ra tôi nên mở cửa ngay. Tôi lách người qua hai cánh cổng sắt nặng nề. Có lẽ bây giờ mọi người đã ngủ ngon giấc. Tôi đi ngang qua garage, nơi để xe của ông Tướng thấy chiếc mercedes đang đậu bên trong. Hỏng! Hôm nay ông Tướng ở nhà. Như thế, tôi chỉ có thể ân ái với Toàn. Tôi hơi tiếc, dù sao bà Tướng tuy không còn son trẻ gì, nhưng thân xác mùi thơm da thịt nhất là mùi lồn bà ta tôi đã quen, không khỏi cảm thấy nhớ.
Chợt từ trong chiếc xe có tiếng động và tiếng rên khe khẽ phát ra. Tôi nhón chân khom người đến gần, tuy bóng tối phũ đầy garage nhưng tôi cũng lờ mờ nhìn thấy, trên mặt nệm của băng sau chiếc xe. Bích, tên đứa con gái bà Tướng đang ngồi tựa lưng háng dang rộng, phía dưới sàn xe viên sĩ quan đang quỳ, gã này tôi biết mặt, đang vục đầu bú lồn con nhỏ. Tôi nép người sát vào cánh cửa theo dõi say sưa cuộc sát phạt. Chúng luân phiên bú cho nhau trước khi vào cuộc. Chiếc xe chật, chúng không thể nằm được thoải mái nên đụ ngồi, đụ chổng mông. Con nhỏ không dám rên lớn, chỉ thở khò khè hổn hển. Thằng sĩ quan cận vệ yếu xìu, chưa đầy vài phút đã ra, khiến con nhỏ ngúng nguẩy giận.
Tôi rời chỗ núp trở về phòng, nghĩ thầm: Té ra con nhỏ cũng thuộc loại tay chơi, vậy mà bao lâu nay mình quên bẳng, chẳng dám đụng đến. So với tên sĩ quan mình ăn đứt cả cây số. Ngày mai phải tìm cách đụ con nhỏ mới được. Nó trẻ tuổi, người ngợm nẩy nở thơm phức chắc chắn ngon hơn mẹ nó là cái chắc.
Ngày hôm sau, tôi canh me chộp được nó trong phòng đọc sách. Đã suy nghĩ kỹ, phải đánh phủ đầu để uy hiếp địch thủ:
– Tối qua tôi thấy cô với ông Kha ở nhà xe.
Bích giật mình suýt đánh rơi cuốn sách. Tôi bồi tiếp một đòn đau điếng, vừa chứng tỏ mình đã chứng kiến từ đầu màn cụp lạc, vừa hạ nhục tình địch:
– Cô chê ông Kha là phải, yếu xìu.
– Toi. . . Toi. . .
Con nhỏ ú ớ. Toi toi moi moi cái con khỉ gió. Nói tiếng Việt cho được việc nhà nước. Tôi im lặng một lúc khá lâu, đợi con nhỏ thấm đòn mới từ từ tấn công tiếp.
– Chuyện riêng của cô đáng lẽ tôi không nên dính vào, nhưng dù sao bà Tướng đã xem tôi như con cháu trong nhà nên. . . .
– Toi định làm gì?
Tôi nhún vai:
– Tôi sẽ trình lại với bà Tướng
– Toi dám. . .
Con nhỏ sợ quá hóa giận. Nó bỗng chĩ tay vào mặ? tôi hết còn toi moi theo kiểu tây con, nói như hét:
– Mày biết thân phận mày trong nhà này là gì chứ
Tôi không trả lời. Con nhỏ tiếp:
– Vú em, mày nghe chưa, vú em. . . Thanh niên sức dài vai rộng mà đi làm vú em, không biết nhục mà còn xía vô chuyện nhà chủ.
Tôi nhún vai:
– Nghề nào cũng là nghề, chẳng việc gì tôi phải xấu hổ, bộ cô tưởng tôi bị xúc phạm bởi những lời nói của cô chắc? Non, cô nhớ, thích tôi ở, không thích tôi đi. Riêng phần cô, dù tôi đi hay ở, cũng nát đòn là cái chắc.
Con nhỏ thấy tôi tỉnh queo, chẳng lấy gì làm sợ hãi trước những lời mắng nhiếc kiểu “Bà chủ non”của nó, bèn xuống nước:
– Anh. . . Anh đừng nói lại với mẹ tôi.
Tôi chậm rãi rút thuốc, châm hút. Ngửa mặt thổi vài hơi khói ra điều tay chơi rồi dằn từng tiếng:
– Được, nhưng phải có điều kiện.
– Gì cũng được, tôi sẽ đưa anh một số tiền.
– Tôi không cần tiền.
– Anh cần gì?
Tôi nhìn con nhỏ rất lâu, dùng tay búng mẫu thuốc ra ngoài cửa sổ. Tôi bước chậm đến chỗ nó đang đứng, bất ngờ vươn hai tay ôm chầm lấy nó:
– Tôi muốn thay ông Kha.
Vừa nói tôi vừa đè nghiến con nhỏ ra mặt bàn. Con nhỏ vùng vẫy cố thoát khỏi hai cánh tay của tôi.
– Bỏ ra, không tôi la lên bây giờ.
– La đi, tôi bị đuổi chẳng sao hết, nhưng còn chuyện cô và ông Kha!
Nói xong tôi cúi hôn con nhỏ. Nó xoay người cố tránh, tiếp tục kháng cự quyết liệt, nhưng không dám hé miệng kêu cứu.