***
Buổi tiệc hôm đó tôi nghe thằng Hiếu Xổi kể lại rất vui, tôi nghĩ nếu mình cũng có ở đó thì sao nhỉ, sẽ thấy nụ cười vui vẻ của em chứ
Rồi một hôm ở trên trường học, lúc đó vào buổi chiều, tôi là người trực nhật cuối cùng, phải ở lại đóng cửa sổ. Bước ra khỏi lớp tôi thấy em ngồi một mình trên ghế đá, tay suýt xoa ôm bàn chân xinh xinh. Hình như em bị ngã, khá đau đấy. Nhìn khuôn mặt khả ái ngày nào bây giờ vì đau mà cắn môi lại
Tôi do dựa xem có lên tiến lại không. Nhưng mãi không thấy thằng Tiến đâu, tôi quyết định lại gần
Nàng vẫn cúi đầu không thấy tôi, tôi ngồi xuống cầm bàn chân nàng xem, hình như bị chẹo, lắc lắc vài cái là khỏi ấy mà
Bỗng một bàn tay đẩy ngã tôi, tôi ngước lên nhìn em thì thấy em chán ghét nhìn tôi, rồi nói “ông không về đi, đến đây làm gì, đừng thấy tôi vậy mà thương hại, lúc trước tôi cứ nghĩ ông là một người bạn tốt, không ngờ hôm đó ông lại bỏ rơi tôi…về đi, đừng đến gần tôi làm gì nữa. Ông cũng biết mình là con người gì đi chứ, đừng lại gần tôi với Tiến nữa, bọn tôi không có người bạn này. Nên nhớ tại sao trong bữa tiệc ba tôi tổ chức, tôi lại không mời ông, hãy tự trọng đi”
Tôi lúc đó trợn mắt nhìn em, không ngờ em lại nghĩ tôi như thế. Trong lòng em, tôi là một thằng sợ chết, bỏ mặc em lúc em cần người tới giúp…
Run rẩy nhặt chiếc cặp đang ở dưới đất, tôi nói mình xin lỗi. Rồi bước về hướng lán xe. Nước mắt lại rơi lần nữa
Em à, anh là một thằng đáng chết đúng không? Anh không có quyền tham dự vào cuộc sống tươi đẹp của em. Em có một tình yêu trong sáng, đẹp như ánh dương, anh không có quyền tham dự nó. Tình yêu của em chỉ dành cho người em yêu. Tiến….em yêu Tiến chứ không phải tôi…tỉnh lại đi Tùng, đừng ảo tưởng nữa, em không yêu mày đâu….em ghét mày…
Anh trở về thế giới của riêng anh
Buồn vui với từng đêm đen lặng lẽ
Hạnh phúc khổ đau không cần ai chia sẻ
Giấc mộng đời thương chẳng tô vẽ cùng em
Anh chẳng cần níu lại những mong manh
Bởi yêu thương phải chân thành nhiệt huyết
Nghĩa gì đâu khi tình yêu đã hết
Dối gian lòng là giết chết niềm tin
Anh vẫn biết chúng mình không duyên nợ
Đêm trăng tàn giang dỡ cuộc tình đau
Một ngày xưa như nước chảy qua cầu
Cơn sóng giữ vùi cát sâu đáy biển
Lòng đau nhói lệ rơi chiều sân trường
Kỉ niệm buồn từng chuyện cũ trôi qua
Dẫu trong tim hình bóng ấy chưa nhòa
Gạt nước mắt tháng ngày qua cay đắng…
Ảo tưởng cũng lên chấm dứt, em không còn yêu tôi, à có bao giờ yêu tôi đâu. Lại ảo tưởng rồi. Hình bóng bé nhỏ đó luôn hiện trong tim tôi mỗi khi đêm về. Tôi mơ em yêu tôi, rồi hai ta cùng vui vẻ trong buổi chiều tà….giấc mơ đẹp quá…ta muốn mãi mãi không tỉnh lại, vì khi tỉnh lại ta biết nàng đâu thuộc về ta. Chỉ có giấc mơ làm bạn với ta
Ngày tháng trôi. Tết đến, đêm giao thừa. Tôi lên trung tâm huyện, lẳng lặng ngồi ngắm mặt hồ.
Sóng gợn lăn tăn. Hình bóng em lại được tôi ảo tưởng in trên mặt hồ, cái lạnh ban đêm, khẽ rùng mình. Hôm nay không mặc áo ấm rồi. Lại ngồi nghĩ mấy tháng nữa là tốt nghiệp, không biết em sẽ làm gì nhỉ, tết này em đang vui vẻ bên Tiếng. Hừmm, anh thì sao? cái lạnh này thì sao? Anh cô đơn lên nghĩ cái gì cũng buồn, nhưng nụ cười kia quả thực đã cứu với tâm hồn lụ tàn của anh.
Anh bị nhiễm nụ cười tươi đẹp lần đầu gặp em rồi. Tôi cười một mình, nhắm mắt thưởng thức giai điệu nhẹ nhàng của bài hát Kiss The Rain, nụ hôn dưới mưa có ngọt ngào như lời bài hát không?…chắc tôi không thể biết…chỉ có em…
Đêm hôm đó tôi thấy em ngồi sau xe của Tiến phóng qua tôi. Vẫn con người tươi cười đó, em chắc hạnh phúc lắm đây. Em cười tươi hơn nắng, tôi mặc dù không còn được bên cạnh em nữa, nhưng vẫn cảm thụ được nụ cười đó. Dường như tôi ảo tưởng nó chỉ dành riêng tôi
Tôi bước một mình trong màn đêm giao thừa, định đến khu ghế đá để ngồi. Bỗng phía mấy hàng dãy ghế đá kia xuất hiện hình dáng quen thuộc của em, em đang ngắm bầu trời đêm với Tiến. Còn…ngả đầu vào vai Tiến. Trông em thật hạnh phúc, người con trai mà em yêu đang ở bên cạnh Người con trai yêu em say đắm thì ở đây.
Em nhớ không khi ngày đầu tiên hai ta gặp nhau. Em quay lại nở nụ cười rồi chào anh. Có lẽ nụ cười đó, là nguồn sống trong anh. Mỗi đêm gió về, anh đau lòng lắm, nước mắt đã thấm đẫm gối mà ai thấu đây. Có lần mẹ anh tưởng anh điên khi cứ chui vào phòng không chịu ra ăn cơm.
Lúc đó anh mong em đến ôm anh lắm, nhưng tình đơn phương nào có là sự thực. Chỉ là ảo tưởng một bên. Anh buồn lắm!
Pháo hoa bắn kìa. Đẹp quá, những đôi tình nhân chắc sẽ vui lắm đây. Anh lẻ loi một nơi, một mình, một cuộc tình, và một nỗi cô đơn
Tôi vẫn ngồi ở chiếc ghế đá đó, nhìn em ở xa. Hình như em ngủ rồi, ngả vào vai Tiến, hắn vuốt ve mái tóc của em. Khẽ hôn lên tóc em, rồi cõng lên về.
Anh lại một mình ở đây, chúc em ngủ ngon. Anh chỉ có thể viết vào cuốn nhật kí này để chia sẻ cảm xúc của mình. Em ngủ ngon trên vai hắn, còn anh thì đêm nay không ngủ được rồi
Đã quá giờ, tôi đứng dậy chuẩn bị đi về, chắc ở nhà đã ngủ rồi, mọi năm tôi toàn Xông Nhà, năm nay vì em mà không giám về. Thôi dạo một vòng vậy
Tôi rảo bước trên con đường huyện, ánh đèn in trên lòng đường. Chắc vì quá giờ lên chỉ có vài người đi xe máy qua..
Không khí ngày tết toả khắp nơi nơi, còn tôi thì vẫn thấy bình thường, mọi năm tôi vẫn háo hức lì xì mà, chắc bây giờ đã lớn rồi. Biết yêu rồi, haiz muốn trở lại thời xưa quá
Bài hát “chắc ai đó sẽ về” được tôi ngân nga, nhưng không hiểu sao nước mắt lại rơi. Tôi yếu đuối vậy à, không có lẽ là tôi hữu tình quá. Bài hát này em rất hay lẩm bẩm mỗi khi đi chơi với nhau, mà giờ này anh thấy nó phù hợp với anh rất nhiều
Anh tìm nỗi nhớ, anh tìm quá khứ
Nhớ lắm kí ức anh và em
Trả lại anh yêu thương ấy, xin người hãy về nơi đây
Bàn tay yếu ớt cố níu em ở lại Những giọt nước mắt, lăn dài trên mi
Cứ thế, anh biết phải làm sao
Em đi xa quá…em đi xa anh quá
Có biết không nơi đây anh vẫn đứng đợi một giấc mơ
Anh chờ đợi một cơn mưa, sẽ xoá sạch giọt nước mắt
Ngồi trong đêm bơ vơ anh thấy đau em có biết không?
Em ơi anh nhớ…em ơi anh rất nhớ
Từng câu nói ánh ánh mắt của em giờ này ở nơi đâu
Chắc ai đó sẽ sớm quay về thôi, chắc ai đó sẽ sớm quay lại thôi
Cầm bông hoa trên tay nước mắt rơi
Anh nhớ em…