Đấm đá loạn xạ, tôi dù có là siêu nhân cũng không thoát được cả bọn, lúc sau tôi gục xuống, chấp nhận những cú đá vào lưng. Đau nhói, nhưng vẫn nở nụ cười, nhìn Thảo Nguyên vì sợ quá mà ngất đi, quần áo trên người gần bị xé hết
Cơn đau có là gì chứ, chúng nó vẫn đánh, cứ thế tôi mơ màng, bởi có một cú đá của chúng lên trên đầu tôi. Nhưng vì nàng tôi phải câu giờ..đợi….người đến
Cuối cùng tiếng thằng Tiến rống lên ở phía xa, nó chuẩn bị chạy vào con hẻm. Bọn thanh niên sợ quá, tưởng người dân đến, chúng nó chuồn thẳng về nối ngược lại
Tôi lúc đó, cố gắng lê thân vào gốc tường chắn, nhưng đau quá mà lưng với chân tưởng gãy, máu me đầm đìa chảy. Mất hết sức bình sinh mới dựa được người vô tường. Lại một lần nữa tôi chốn tránh, trốn tình yêu dành cho nàng
Nàng được Tiến lay dậy nhưng vẫn ngất, có vẻ sợ. Tiến cõng nàng đi, tôi cười nước mắt rơi.
Em à, có lẽ anh chỉ có thể thầm lặng theo bước chân của em mà thôi. Đối diện ư? Anh sợ lắm, anh sợ em sẽ tỏ thái độ khác với anh. Nhân vật phụ không có quyền lên tiếng, chỉ có thể lẳng lặng đóng góp vào cuộc đời hai vai chính. Tình yêu của Tiến Và Thảo Nguyên ngọt ngào, trong sáng…còn tôi thì sao âm u? Tôi vẫn nhìn về hướng con ngõ hẻm, trên đời này em có thấu hiểu anh không?
Lặng lẽ bảo vệ em, vậy anh có được hưởng cái gì không? Hôm nay tôi lại làm một việc vô ích, thằng Tiến sẽ cướp hết công lao, và em lại yêu Tiến hơn bao giờ hết…em à, chắc em hạnh phúc lắm đúng không? Một người yêu đẹp trai hay quan tâm, che chở bảo vệ em như hắn, em sẽ yêu hắn thiết tha chứ?
Cuộc đời anh chỉ có thể dựa lưng vào bức tường này, nhìn nắng chiếu từng tia yếu ớt.
Em có biết không khi tình hoa nở
Cánh hoa rụng nhưng tình đâu phai
Em biết không khi ngày tháng đó
Anh mới là người em thầm thương
Anh hi sinh trong thầm lặng tuổi trẻ, em thì yêu hắn, em cảm động vì hắn đã xả thân cứu em….hai lần có hắn ở bên, quá đủ để em trao trái tim cho hắn
Nụ cười cay đắng lại hiện trên môi tôi, sao đây thằng Tùng, vẫn tiếp tục theo sau em chứ? Mặc dù em không biết sự tồn tại bảo vệ âm thầm của tôi, thì thôi em cứ mãi hồn nhiên cười nụ cười tươi đẹp ấy, cho anh ngắm em từ xa…
Câu cú trong cuốn nhật kí của tôi không trau chuốt nhiều, không kể nhiều sự tình, tôi chỉ nêu vài cảm xúc trong tôi đối với em mà thôi. Tôi coi em là cuộc sống của tôi
***
Trích đoạn nhật kí của Thảo Nguyên
Hihi, thật sự mình chỉ coi Tiến là bạn, rồi mình quen Tùng. Khi đó hai người con trai này quen biết mình, họ luôn giúp đỡ mình đấy. Có lẽ mẹ mình đã nói, tình yêu phải chọn người duy nhất
Hôm nay Tùng trêu đùa với mình nhiều hơn, có thể yêu bạn ấy không. Tiến thì sao nhỉ? Cũng lên yêu bạn ấy chứ?
Ây nha, Tùng lại trêu mình trên trường. Ghét hắn, nhưng mình có vẻ thích hắn rồi. Hắn nhút nhát quá
Hôm nay, mình khóc trong ngày sinh nhật, ba mình tự dưng lại không gọi về chúc mừng con gái, đợi đến quá 12h đêm. Sinh nhật cũng tàn rồi. Mình khóc lóc trong đêm, mình muốn một ai đó che chở lắm
Tiến đến trong bất ngờ, hắn ôm mình và an ủi….mình rung động hai lần vào ngày hôm đó. Có lẽ Tiến yêu mình
Lại một lần nữa, Tiến chạy đến cứu mình khỏi bọn thanh niên chặn đường. Hihi chàng dũng cảm thật dám xông pha cứu mình cơ. Mặc dù chàng không nói gì, nhưng mình vẫn biết chàng xông lên đánh bọn nó rồi…Tiến à, có lẽ em đã yêu anh rồi…những lúc em buồn, em sợ…đều là anh đến bên em…cơn gió thoảng, cơn bão đổ…anh là hương vị tình đầu của em.
Nụ hôn của em dành cho anh chính đáng lắm. Khi mà hôm đó ba cũng gọi điện về hỏi thăm. Ba sắp về thăm con rể đấy. Hihi anh đã lấy mất nụ hôn đầu của em, thì phải chịu trách nghiệm chứ. Nhưng mà anh đừng có lăng nhăng đấy, không em sẽ không quan tâm đến anh nữa
Trong bệnh viện, chỉ có Tiến vẫn ở lại chăm sóc mình, hạnh phúc quá cơ. Yêu là vậy á, hihi mình muốn được yêu, được che trở như Tiến đã làm với mình. Tiến à, hihi em Yêu anh nè. Chắc anh không biết đâu, nhưng em yêu anh nhiều lắm. Từ hôm đó hình ảnh của anh cứ ẩn hiện trong đầu em thôi.
Em đã từng hứa nếu một ngày có người quan tâm trong lúc buồn, đến bên em trong lúc sợ hãi…em sẽ yêu…dù đó là ai đi nữa…
Chuỗi ngày sau trên trường, Tiến cùng em thân mật trò chuyện hơn trước. Em cứ híp mắt cười nhìn hắn, em đã yêu hắn, và em không thể yêu tôi nữa
Thằng Tiến có lúc tâm sự hỏi tôi rằng tại sao hôm đó mày biết Nin gặp nguy hiểm, tôi cười ngượng nói rằng đứng từ xa thấy vậy lên gọi cho mày
Nó tức điên lên đấm tôi một phát, khiến vết thương sau lưng bị động, làm tôi đau nhói, nó hét lên “Tùng mày là con chó, sao lúc đó mày có thể đứng xa nhìn Nin hả, mày sợ à, nếu tao không đến sớm, có ẽ Nin đã bị hiếp. Đkm thằng nhát cáy, chỉ sợ bị đánh thôi, tao éo có người bạn như mày”
Thảo Nguyên cũng ở đó, nàng như hiểu mọi chuyện, nhìn tôi với ánh mắt buồn. Nàng nghĩ tôi vô tâm đứng nhìn nàng bị cường bạo đây mà. Rồi nàng cùng thằng Tiến rời đi
Chỗ ngồi của hai bọn họ cũng chuyển đi bàn khác, một mình tôi vẫn ngồi đây. Nhớ lại ánh mắt buồn của Thảo Nguyên. Nàng đang trách tôi?
Có lẽ vậy, làm ơn còn bị oan nữa. Giải thích cũng chả ai tin đâu? Cứ thế tôi bị khai trừ khỏi nhóm Tiến
Lại viết từng dòng nhật kí này, tôi buồn quá, nàng với Tiến cứ mỗi ngày trêu đùa nhau rồi giận dỗi trách mắng như đôi tình nhân trẻ, tôi có được vậy không? Khao khát quá, một lần thôi, tôi được em yêu…chỉ một lần cũng đủ
Chuyện của ba chúng tôi không một ai biết nữa, vì thế mà tôi không bị khai trừ khỏi lớp. Nếu họ biết chắc tôi phải chuyển trường mất, cái danh sợ chết nhìn gái bị bọn thanh niên cưỡng hiếp kia. Quả thực là đòn tâm lí cực nặng….
Hình như ba nàng về hay sao ấy, nhà nàng tổ chức tiệc. Gần như cả lớp được mời, trừ tôi. Tôi cười cho qua, nhiều đứa hỏi tại sao. Tôi toàn phải ngoảnh chuyện khác…
Đứng từ xa nhìn Tiến lai nàng về nhà, tôi có cảm giác bị bỏ rơi nhưng tôi chấp nhận, dù sao chuyện đến nước này rồi, không quay lại được nữa
Bỗng một người đàn ông ra mở cửa cho cả hai. Thảo Nguyên hét lên “ba ba, ba đã về”
Thằng Tiến thì cúi chào lễ phép, người đàn ông đó mời cả hai vào nhà rồi ân cần ôm Thảo Nguyên bước theo. Tôi thấy hôm nay nàng vui, thì nỗi buồn trong tôi cũng vơi bớt. Vui vẻ hồn nhiên mãi nhé, em…