Tôi lại lặng lẽ đến công tắc mở điện, mặc kệ những tiếng xì xào bàn tán của mấy đứa bạn học kia, bọn chúng có vẻ đã mờ ám đoán được mối tình giữa Tiến và Thảo Nguyên
Chia tay buổi tiệc, tôi xin phép về trước, hôm nay quá đủ rồi. Đi lên trên con đê của làng, tôi ngồi phịch xuống gắm bầu trời đêm
Sao hiện, trăng tỏ. Chỉ có tôi ngồi đây buồn nhìn ngắm bầu trời. Có một truyền thuyết kể rằng kẻ thất tình ngắm bầu trời khuya, nếu may mắn tìm thấy ngôi sao sáng nhất thì người hắn yêu sẽ quay lại. Còn tôi? Đây đâu phải thất tình, chỉ là tôi ảo tưởng thôi. Cái lạnh của sương đêm thẫm qua áo
Gió đêm mát đấy nhưng lạnh hơn
Hương lúa phảng phất, ngồi trên đê nỗi buồn của tôi cũng giảm, nhưng một lúc hình ảnh thằng Tiến tỏ tình lãng mạn với Thảo Nguyên lại hiện. Khiến tôi đau
Có lẽ số tôi và nàng chỉ dừng ở bạn thân mà thôi, vượt qua là không thể. Yêu đơn phương cũng hay lắm chứ, nhìn người mình yêu hạnh phúc, ta có hạnh phúc theo không? Cũng đúng, ta cũng hạnh phúc theo, nàng vui vẻ là được, ta chỉ cần đứng sau
Chờ em dưới góc phố hằng đêm
Anh hát lên khúc ca trao tặng em
Nói với em rằng tình yêu anh đây dành cho em
Dẫu biết ước mơ anh với em quá xa vời
Đời anh là du ca
Anh không lực chọn được người ơi
Dẫu biết anh yêu em nhưng chẳng thể với tới
Rồi đêm từng đêm trôi
Nỗi nhớ dâng trào trong anh
Nhưng anh không thế nói tiếng yêu em
Từng ngày cứ thế anh vẫn lặng thầm nhìn em giữa dòng đời
Rồi nhìn ngược về anh, anh biết anh là ai
Chỉ là một người yêu em nhưng em cần người chăm lo cho em
Mà anh không thể làm được điều ấy
Anh đành chôn dấu tất cả yêu thương về em vào nỗi đau
Và không nhắc tên em mỗi khi giấc mơ ùa về
Nhưng điều đó thật khó
Nên anh phải đứng từ xa nhìn em
Giữa dòng đời ta lạc mất nhau
Lời bài hát cũng như dòng tâm sự của tôi trong cuốn nhật kí này vậy, từ hôm đó tôi quyết định sẽ yêu thương nàng từ phía sau. Một tình yêu đơn phương cứ lớn dần trong tôi vậy
Đến lúc tôi phủi mông đi về, vẫn con ngõ chuẩn bị rẽ về nhà, tôi thấy bóng dáng ai đó quen thuộc đang ngồi khóc ở vệ đường. Quái lạ nhìn đồng hồ đã 2h sáng rồi ai nhỉ?
Nhưng nhìn kĩ hơn thì đó là Thảo Nguyên, nàng đang run vì cái lạnh mà khóc ở bên vệ đường. Cột sáng của chiếc đèn cũ kĩ soi rọi bóng dáng cô đơn đó. Tôi đứng lặng từ xa nhìn, định tiến lại nhưng rồi chợt khựng. Tôi rút điện thoại nhắn tin cho Tiến “ê tao nhận được tin nhắn của thằng bạn, nó nói rằng Thảo Nguyên đang ngồi một mình khóc ở ngã ba XYZ kìa”
Tôi dừng xe ở xa, lặng lẽ nhìn nàng. Vài phút sau, bóng dáng thằng Tiến hớt hải chạy đến bên
Thảo Nguyên đang buồn vì chuyện gì đó, lại thấy Tiến chạy đến, nàng ôm Tiến mà khóc, nói rằng “huhu, ba Nin không gọi điện chúc mừng sinh nhật Nin huhu mọi năm ba đều gọi mà…không lẽ ba ghét Nin”
Thằng Tiến ôm chặt lấy nàng rồi an ủi nói “không đâu, chắc ba Nin bận chuyện gì đó, chốc ba gọi về thì sao”
“nhưng ba…Nin sợ…”
“Yên tâm có Tiến ở đây rồi, không ai bắt nạn Nin đâu”
….
Tôi vẫn nhìn cảnh tượng hai con người đó ôm nhau, giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Phải chăng lúc đó tôi không gọi cho Tiến, tôi chạy đến an ủi nàng…vậy nàng sẽ yêu tôi chứ. Trong thoáng yếu đuối nàng cần một bờ vai người đàn ông…nhưng nhút nhát sợ sệt…tôi đánh mất cơ hội rồi sao.
Nhìn Nin ngủ trong lòng của Tiến, tôi ngạt nước mắt, âm thầm dong xe chạy tới, tỏ vẻ mặt hớt hải như vừa từ nhà đến vậy. Tiến mượn xe đưa Thảo Nguyên về. Tôi đồng ý cho hắn lai nàng về.
Lại một lần nữa ta cô đơn, ánh đèn cũ ven đường chập chờn. Tôi dựa lưng vào vỉa hè mà thở dài. Chúc em………………….hạnh phúc
Sau sự kiện đó, Thảo Nguyên thật sự đã yêu Tiến, nhưng nàng là con gái, sẽ không nói ra. Chỉ những hành động cử chỉ thân mật như lau mồ hôi cho hắn, khẽ véo lưng hắn khi hắn trêu nàng. Rồi lườm nguýt đáng yêu
Tôi thấy hết chứ, dần quen với cảm giác đấy rồi, thấy nàng hạnh phúc là Ok ha. Chúng tôi thường lúc chiều được nghỉ học đi ra con đê của làng tôi chơi trên đó. Ngồi lặng lẽ nhìn Tiến trêu đùa nàng rồi nàng đuổi hắn…tiếng cười đùa hai người vang lên không ngớt.
Thấy khuôn mặt khả ái kia cười, lòng tôi vui. Nhưng cũng ghen chứ, nhưng mình có xứng để ghen không, khi nàng đã yêu Tiến và chưa từng yêu tôi. Một kẻ thứ ba, diễn viên phụ không có quyền đấy.
Tôi hôm nay có lẽ dừng bút sớm, có nhiều sự việc, nhưng sợ viết ra lại đau…
*** (sang trang tiếp)
Tiếp theo chuỗi ngày học sinh, tôi đã hiểu thấu được tuổi học trò cấp ba có những gì. Tình đầu, tình học trò, tình cảm thuần khiết đến rung động, tôi thì là kẻ yêu đơn phương, chỉ muốn người tôi yêu hạnh phúc. Mặc dù tôi yêu em nhưng lại ngại cộng với xấu hổ không dám bày tỏ. Mà giờ bày tỏ cũng muộn rồi, nàng đã yêu người khác, mà tôi lại là người kiến tạo điều đó
Tâm hồn áo trắng, có kẻ bồng bột tre trâu nhưng tôi thì khác, không giống bọn lứa học sinh này, tôi lặng trầm hơn, ít giao tiếp hơn. Đến nỗi nhóm Thảo Nguyên và Tiến ngày càng xa tôi, tôi tự động tách biệt khỏi họ, không giám làm gián đoạn tình yêu đầy nắng của họ…tôi lặng thầm theo dõi em từ xa.
Tôi cứ thế ít nói đi, tự kỉ một mình, quan sát nàng từ xa, khi nàng đi ra ngoài tôi cũng theo. Như một thằng điên, tôi thì không nghĩ vậy, chỉ như kẻ mất hồn thôi, cứ đi theo sau nàng để tìm niềm vui
Tôi yêu nàng quá mà, chỉ vài tháng thôi mà tình yêu trong tôi đã chiếm toàn bộ hình ảnh của nàng. Tôi vẫn thường ảo tưởng nếu cứ lặng lẽ đi theo sau bảo vệ nàng thì có một ngày nàng sẽ yêu tôi chứ!
Tâm hồn áo trắng tuổi học trò như tôi luôn nghĩ vậy, xem nhiều những bộ phim Hàn quốc quá, mà nhiễm nhân vật luôn đi sau bảo vệ nữ chính, đến một lúc nào đó nữ chính phát hiện ra anh, và yêu anh. Nhưng thực tại có giống như tôi nghĩ không? Có lẽ tương lai mới trả lời được
Biến cố nữa lại xảy ra, nàng cầm theo đống đồ đi qua con ngõ hẻm, bất chợt một đám thanh niên chắn đường. Chúng trêu ngẹo nàng. Nàng tức quá tát một tên. Hắn bị năm ngón tay hằn trên má, vì mất mặt trước đồng bạn, hắn tát trả lại một phát. Rồi bọn đồi bại này lao đến nhằm hiếp nàng. Chúng xé quần áo trong sự bất lực vùng vẫy kêu ca của Thảo Nguyên. Con hẻm này là con ngõ không bóng người qua…
Tôi chạy ra đầu ngõ lượm được thanh củi to, vội nhắn tin cho thằng Tiến, rồi lao đến vung gậy đánh bọn chó này. Thằng đầu tiên vì quay mặt về phía tôi mà dính trọn khúc gỗ vào đầu. Bọn còn lại sợ quá quay sang nhìn tôi, từng thằng nổi điên lao đến