Tôi về nhà chào ba mẹ, phóng vội vào phòng. Tôi vội vàng nghĩ xem lên làm một món quà gì, trong lời trò chuyện của Gái, tôi biết được rằng tháng nữa là đến sinh nhật gái rồi. Cũng vì nguyên nhân này mà tôi bận rộn chuẩn bị kĩ một món quà cho gái, thời gian viết nhật kí không còn nữa, tôi đâm đầu vào những trang web dạy làm những món quà ý nghĩa, tìm tòi mãi cuối cùng một thứ làm tôi ưng ý. Tôi quyết định hoàn thiện nó thật nhanh, thời gian không nhiều.
Hôm sau tôi đến trường, khung cảnh vẫn vậy mà trái tim tôi như nảy nở. Nàng hôm trước có nhắn tin gửi nói mời tôi đến mừng sinh nhật nàng. Đúng như dự định món quà cũng gần xong, chỉ chờ ngày ấy đến mà thôi
Thảo Nguyên vẫn vậy, quần áo học sinh thêm dáng người đậm, nàng đẹp quá. Suy nghĩ trong tôi vậy đó, ngây thơ a, hihi có thể vậy, cũng có thể vì nàng đẹp thế thôi.
Ba chúng tôi ngồi bàn cuối trò chuyện rôm rả lắm, cái cần kể về cuộc đời 16 năm của tôi cũng văng ra hết, thằng Tiến thì cũng kể như tôi. Mỗi tội dấu diếm mấy vụ ăn hiếp bạn bè mà, đúng thằng này sợ nàng nghe thấy mà giận đây.
Thảo Nguyên kể cho chúng tôi nghe về mùa đông bên ấy, lạnh lẽo nhưng ấm tình người thân. Một gia đình hạnh phúc của nàng thật sự làm tôi ghen tị. Nhà nàng giàu, ba mẹ luôn chiều chuộng quan tâm, ngỡ đâu như tôi, một thằng ba mẹ chỉ quan tâm việc cơm nước gạo tiền.
“Tùng, tí về nhà Tiến ăn cơm hen, Tiến mời đó” Thảo Nguyên hí hửng cầm cây bút vẽ vẽ gì đó, nàng quay sang nói với tôi
“a. Thật à, nếu vậy mình không khách sáo he”
Thằng Tiến nói “vô đê, nhà tao đang thiếu người rửa bát”
Địt thằng chó! Tôi chửi thề. Thì ra nó lợi dụng tôi a, nhưng thấy Thảo Nguyên che miệng híp mắt cười duyên tôi cũng không chấp hắn nữa
Cái nắng lẻ loi cuối thu quả thực làm tôi dễ chịu, bóng dáng Thảo Nguyên vẫn tinh nghịch như mọi ngày, nàng đang cùng Tiến chung xe. Tôi lại lặng! Bóng dáng xa kia, có thật tôi với được tới. Hay chỉ đứng sau chúc nàng hạnh phúc. Tôi yếu đuối, nếu can đảm đã nói tôi thích nàng rồi nhưng vẫn là sự yếu đuối đã cản tôi…
Nhà Tiến giàu nhất huyện khỏi nói, kiến trúc Vina sang trọng, hôm nay nghe nó nói ông bà nhà nó đi công tác xa, ở nhà chỉ có mình nó. Thảo Nguyên thấy nó ở một mình, sợ buồn, nàng liền ngỏ lời đến đây. Nhưng nàng lại mời tôi tham dự, có lẽ nàng nghĩ tôi là một người bạn rồi
Nàng để hai thằng con trai ở phòng khách, một mình đeo tạp dề vào nấu ăn. Nhìn bóng dáng nàng khuất, lỗi cảm trong tôi lại dâng. Tôi thật sự không biết mình bị làm sao nữa, có lẽ bị say nắng chăng?
“nè Tùng” Thằng Tiến bỗng hỏi tôi
“chi?”
“tao muốn mày giúp tao được không? Chả là thế này, mày cũng biết đấy tao có tình cảm với Thảo Nguyên, tao đang chuẩn bị một món quà cực đẹp, cực lãng mạn cho nàng. Tao cần một trợ thủ, mày giúp tao nhé”
“ừ” Tôi đáp, nhưng trong lòng có cảm giác dằn xé, hắn công khai còn tôi thì sao? Cười…tôi cười cho chính bản thân, có đủ dũng khí để nói vậy không? Hay là sợ chết, đã yêu mà không dám nói, một kẻ vô dụng…
Tâm lí đó ảm ảnh tôi cả bữa ăn, khiến cơm vô miệng chả được mấy, có đôi lần Thảo Nguyên hỏi tôi sao thế, cơm không ngon chăng? Lúc đó tôi cười trừ nói không sao
Vẫn vậy, tôi biết không thể yêu nàng, hoặc tôi không có quyền, nhìn nàng quan tâm gắp từng miếng thức ăn vào bát của Tiến. Lòng tôi lại run, xót xa lại trào về, nàng vẫn ở đó, nhưng chắc chỉ xem tôi là bạn, giới hạn chỉ có vậy
Vài ngày trôi qua, bọn tôi chơi thân hơn trước, nhưng cả lớp ai cũng biết tôi là thằng ra rìa, hai người họ yêu nhau còn qua lại làm chi, đám họ tưởng tôi chỉ là người bạn thân của hai người. Tôi nhếc mép cười, người mình yêu ngay trước mắt đấy, có làm được gì không, khi mà nàng càng ngày nghĩ tôi là người bạn mà thôi
Có đôi lần, Tiến kể với tôi hắn đã được nàng thưởng cho một nụ hôn ở má…tôi cười chúc mừng hắn, hắn khoái chí lắm vỗ vai nói người anh em tốt…
Tốt? Tao thật sự không tốt như mày nghĩ đâu, tao yêu nàng nhưng tại sao nàng không yêu tao, mà lại yêu mày…mày đẹp trai, nhà giàu hơn? Tao nghĩ thua mày không phải ở chỗ đấy mà là thua mày ở chỗ, mày quen nàng trước tao
Có lần thằng Tiến không có ở đây, Thảo Nguyên cười hỏi tôi “Tùng đi size giày gì”
“cỡ 39, hỏi làm gì thế?”
“a, mình thấy Tùng có dáng người gần giống Tiến a, mình định mua cho Tiến”
Cười, vẫn chỉ là nụ cười cho qua. Nàng đã yêu Tiến? Vậy còn tôi, nàng có thấy không? Hay nàng vẫn nghĩ tôi là một người bạn, tôi chỉ có thể là một người bạn. Giống mấy bộ phim Hàn, luôn có một diễn viên phụ đi kèm theo sau hai diễn viên chính yêu nhau…người diễn viên phụ đó, khóc thầm ở chốn này…
Đến sinh nhật nàng rồi, cầm món quà trên tay, tối đó tôi chọn bộ quần áo đẹp nhất, đi đến nhà nàng
Một căn biệt thự trước mặt, tôi nhấn chuông, Thảo Nguyên là người ra đón, nàng híp mắt cười chào “Tùng vào đi”
Tôi chúc nàng sinh nhật vui vẻ rồi chao luôn món quá. Nàng lễ phép nhận rồi lại híp mắt cười duyên
Trong căn phòng khác đã trang trí đầy đủ hết thảy, có vài người bạn trong lớp được nàng mời tới. Rồi thằng Tiến đi từ cầu thang đi xuống, nó nháy mắt với tôi ra hiệu chuẩn bị hành động. Kế hoạch nó bàn trước với tôi, tôi chỉ cần làm y theo là được.
Tôi lẩn vào trong, tìm công tắc đèn, đợi vài giây nghe thế tiếng ho báo hiệu, tôi ngắt công tắc
Căn phòng khác tối om, tôi nghe thấy vài tiếng la của bọn con gái, rồi một ánh lửa loé lên. Thằng Tiến trong trang phục comple trắng, hắn thắp một ngọn nến, đi tới gần Thảo Nguyên rồi hát:
“Yêu em, người con gái trong anh, còn đâu bao năm…”
Một bài hát hay kèm chất giọng của hắn, đã làm Thảo Nguyên rung động. Tôi đứng nép vào góc tường mà nhìn, bóng tối che mất tôi, tôi nhìn thấy rõ nàng, vai nàng đang run nhẹ, nàng đang hạnh phúc…còn tôi chỉ lẳng lặng nhẩm lời một bài hát
“Yêu Em, nước mắt đã quá nhiều, nén sâu trong lòng, rất đau. Rồi chơi vơi, đôi tay cũng sắp buông rời, có nơi đâu tìm..thấy nhau…” tình lãng phí – Hứa Kim Tuyền.
Rồi thằng tiến ngỏ lời yêu nàng. Thảo Nguyên hơi sững người một lúc rồi lí nhí nói “mình xin lỗi, mình còn chưa chuẩn bị đủ tâm lí đón nhận, mình…” nói xong nàng quay mặt đi chỗ khác, đỡ để mọi người nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng kia
Tiến cười ngượng, nhưng hắn biết mặc dù nàng không đồng ý, nhưng lời nói cùng hành động đã ngụ ý cho hắn hiểu rồi. Hắn ho khan một tiếng