“Im bọn mày” một tiếng nói rõng rạc từ cuối lớp phát lên
Thằng Hiếu cũng im ỉm về chỗ, còn tôi thì căm ghét nghiến răng.
Thằng lên tiếng chính là thằng Tiến, nó đứng dậy từ cuối lớp rồi trừng mắt nhìn tôi, tôi lảng tránh rồi đi về chỗ ngồi.
Đm thằng chó à, tao viết vào nhật kí thì có quyền chửi mày, mày thì làm được cái lồn gì, có tí đẹp trai lừa tình gái để cho họ xếp hàng như kiến để chờ mày, mày nghĩ như vậy là vui à, thằng chảnh chó, đạo đức giả.
Tôi ghét cái tính sĩ diện của thằng này, nhà nó giàu nhất nhì cái Huyện, ông bà nhà nó thì cơ to. Vậy lên nó mới được vô cái lớp A2 top đầu, chứ với trình độ óc cứt của nó thì chỉ đáng vào mấy lớp cùi bắp bên dưới. Nhà nó giàu, bố mẹ nó mua cho căn biệt thự ở huyện này, thuê người hầu cho nó, và vì cái giàu đó, nó được học tiếng anh ở những trung tâm Apolo đỉnh cấp, nhờ vậy thằng óc cứt mới giỏi được nhưng về Toán thì ngu nhất thế hệ
Quan hệ rộng kèm tiền vì thế nó có đàn anh chị đầu gấu đằng sau, hống hác ngang ngửa. Ai nó cũng không sợ, bướng là nó đánh. Vì vậy chỉ cần cái liếc mắt ai cũng sợ nhưng bố không sợ đâu con haha
Thằng chảnh chó này hồi cấp hai đã đánh Hiếu vì Hiếu không đưa cho nó cái áo mưa, trời lúc đó mưa rào bạn ạ, thử hỏi nếu không có áo mưa mà đi về thì…lúc đó tôi tức lắm, nghe tin bạn của tôi bị đánh tôi lao đến định tìm thằng Tiến để đấm vỡ mõm chó của nó. Nhưng Hiếu Xổi ngăn tôi lại, nói rằng nếu động vào nó thì anh chị đến đánh cả hai đứa thì sao, lúc đó bị đổ oan đấy.
Từ khi đó, tôi ghét thằng Tiến, ghét cái tính kiêu ngạo, dởm của nó. Hoặc có lẽ tôi ghen tị với gia cảnh của nó, thèm rỏ rãi ngoại hình đẹp trai của nó?
Tôi bước qua nó, trở về bàn cuối lớp dãy trong, đi ngang qua nó thì thấy nó đang nói chuyện với ai đó. Đm thằng chảnh này hôm nay đổi tính không đi chơi mà ở trong lớp mới sợ
Tôi nhìn xem người đang nói chuyện với nó là ai. Một bạn gái, trời bạn ấy xinh vậy sao? Bóc búi cao, gương mặt thanh thoát, gái mặc bộ quần áo trắng học sinh, càng làm đẹp hơn ngoại hình. Tôi search google về một vài từ ngữ miêu tả cho: thì bạn ấy có gương mặt hồn nhiên trong sáng, đôi mắt mở tỏa khi nói chuyện với Tiến, ngũ quan tinh xảo, đường nét góc cạnh của Thượng Đế ban cho một thiên thần.
Tôi ngó thấy bạn ấy vừa đọc sách vừa nói chuyện với Tiến. Một cuốn sách chữ, tôi căng mắt ra nhìn, cuối cùng cũng xác định được đó là truyện Con mèo dạy hải âu bay. Truyện con nít đó mà bạn gái cũng xem à, ấn tượng đó đến bây giờ tôi vấn còn thấy, một bạn gái mỏnh manh yếu đuối cần người che chở…
Ngồi vào bàn của mình, khẽ quay sang ngắm gái,, gái ngồi đối diện bên dãy ngoài mà, thấy gái cứ nói chuyện với Tiến thi thoảng còn cười tươi khi nó trêu đùa nàng. Nhìn vào vẻ mặt hả hê của Tiến, tôi chỉ muốn đấm vỡ mặt nó ra thôi, thằng đạo đức giả thì ra mày đưa bạn gái mày vào đây để bọn con trai A2 lác mắt, đứa nào cũng tỏ vẻ nghiêm túc vừa kinh mày vừa muốn lấy điểm trước gái.
Có vẻ gái phát hiện ra tôi, gái quay sang phía này, nhìn tôi một lúc rồi gật đầu chào.
Lặng! Tôi chết lặng khi bạn gái chào tôi, nghi vấn cứ đặt ra cho một thằng ảo tưởng, tôi nghĩ rất nhiều, nghĩ về thứ mình không thể có. Ảo tưởng, hồi hộp, tôi cứ nghĩ gái đã có tình cảm với tôi. Cố biện hộ cho tất cả lí do, tôi vẫn tin vào giả thiết đó.
Rồi tất cả đều vỡ nát khi Tiến nắm tay gái cùng sánh vai ra khỏi lớp trước ánh mắt ngơ ngác của toàn bọn con trai. Chúng tiếc, cứ tặc lưỡi bình phẩm, gái có thân hình đẹp quá, ba vòng hoàm hảo mỗi vòng 1 không được to. Còn tôi thì khác, cố nén cái cảm giác tức tức vì mất thứ không thuộc về mình. Cái gật đầu chào đó chỉ là lời chào qua đường mà thôi, tôi ảo tưởng quá rồi. Thầm tiếc, haiz thằng Tiến giỏi, nó cưa được một em lớp khác à, nó đưa đến đây để khẳng định chủ quyền. Tôi thấy gái cưòi với nó rất tươi, nụ cười đã gây ấn tượng với tôi.
Ngày 11 tháng 8 , tối nay trời đầy sao, đẹp nhưng buồn.
Tôi nhớ lúc đó hình như mình đang ngủ hay sao ấy, vì sáng ra tính tôi lười cứ thích vật và vật vờ uể oải. Nghĩ về 5 tiết học sau mà lòng đau như cắt. Hix hix, biểu hiện của một thằng lười học, kèm tối qua mải xem bóng đá, vậy lên mới sinh ra tình trạng thiếu ngủ
“keng, keng keng”
Tiếng kẻng vang lên báo hiệu một giờ học vất vả sẽ đến. Và nó cũng phá tan giấc xuân của tôi. Cố gắng bắt mình phải tỉnh táo, tiết Sinh hoạt này cô chủ nhiệm sẽ đến, một giáo viên dạy Văn nhưng nghiêm khắc có tiếng. Tôi cũng không giám tỏ ra bá đạo gì, động vào bả thì chỉ có die, học có 1 tháng mà nghe danh bà soắn dái luôn, tôi luôn phải khoanh tay nghiêm túc khi đến tiết bà, cố gắng tạo ấn tượng tốt với bà, nếu không thì chỉ có đường chết không còn xác. Tránh voi chẳng mất mặt nào, nhưng không biết câu nói này có phù hợp không?. Nhưng thôi tôi cũng chả buồn nghĩ, cố gắng vài tháng nữa là phắn khỏi cái lớp này rồi. Rồi lại phải bơi thêm 4,5 năm nữa. Tốt nghiệp lấy vợ Ok. Cuộc sống của tôi định sẵn là như vậy.
Bà chủ nhiệm hôm nay trông vui vẻ nhể, ui vãi dáng đi còn thướt tha chứ đi nhanh vào lớp, ngũ tuần rồi mà còn điệu, nhưng vẫn cảm thấy tâm huyết nghề giáo đang chảy trong người bà. Tôi là người rất yêu qúy nghệ thuật cho dù nghệ thuật gì đi nữa, cứ là sáng tạo, cứ là đam mê tôi đều ủng hộ. Mặc dù tôi sợ bà chủ nhiệm nhưng luôn kính trọng cái cách dạy văn của bà, bà truyền thụ lại tinh hoa của đất Việt cho mọi học sinh, cho dù cái tính nghiêm khắc dữ dằn kia có đáng sợ đến đâu, chung quy vẫn là một người giáo già tâm huyết.
Bà hôm nay mặc bộ áo dài màu vàng nhạt, theo đánh giá của tôi thì là được, tuổi cao kèm bo đì béo, ngấn nhiều ở bụng thế kia mà mặc vào đẹp phết. Hôm nay là thứ năm, chắc có sự kiện gì thì bà mới mặc áo dài, nhưng nghĩ cũng lạ bà tại sao hay mặc bộ áo này nhỉ, hay là không có bộ khác. Tôi thấy sự kiện nào thì bà cũng chỉ có bộ này.
Bà đánh giá lớp xem có ai vắng không, đứng giữa bục giảng mở đầu bằng câu nói “hôm nay lớp ta sẽ chào đón một thành viên mới, bạn ấy mới chuyển về trường ta, và vinh dự hơn thế, đó là chọn lớp ta để đồng hành”
Ui học sinh mới à, á đù ai vậy, tâm trạng tôi xôn xao không khác gì bọn trẩu đang nhốn nháo kia, mẹ chúng mày có thế thôi mà cũng nháo nháo lên, đúng là bọ trẩu Việt Nam, bình tĩnh mà tiết nhận sự thật chứ. Cứ nháo lên thì làm ăn được gì?