[Siêu phẩm] Sau ánh hào quang P2

Cô trả lại chiếc điện thoại cho gã đàn ông. Hắn thèm thuồng hai mắt dán chặt lên thân thể lõa lồ của cô.
– Đi… Lại đây… – Hắn níu tay Nhật Vy dắt cô đi theo. – Mày mày… Chặng hai đầu cho tao… Lát có thằng thay…
Nghe lời nói của chúng làm Nhật Vy rùng mình. Chúng trải thẳng dưới đất một chiếc áo mưa ngang hết con hẻm. Cô mím môi nằm xuống, nhắm mắt lại, cầu mong chuyện này chấm dứt sớm. Bàn tay nhỏ bé của cô che ngang miệng mình, hai chân co lại mở rộng ra. Cô có thể nghe tiếng nuốt nước miếng ừng ực, những hơi thở nặng nề bao quanh mình.
Một thân thể nặng nề đè lên cô. Mùi mồ hôi lâu ngày xen lẫn mùi rượu làm cô phải bịt mũi mình lại. Gã đàn ông trung niên đó vò nắn hai vú cô, miệng mút chùn chụt say mê. Dương vật gã căng cứng, rỉ nước cọ khắp nơi giữa hai chân cô. Hắn thở hồn hộc, tay đưa xuống lấy đầu dương vật mình cố nhét vào âm hộ cô. Hàng lông mày cô nhíu lại, cảm nhận vật kinh tởm đó đi sâu vào trong người mình. Hắn nắc hùn hục không được bao lâu đã xuất tinh ào ạt trong người cô.
– Thằng Phiên… Tới mày…
Tám thằng nhỏ đen đúa xung quanh hâm mộ nhìn đàn anh của chúng hì hục giải quyết trên thân thể tuyệt đẹp của cô gái lạ mặt. Đối với chúng, cơ thể đàn bà không quá xa lạ, nhưng những thứ chúng thấy và được chạm tới đều chảy xệ, nhão nhẹt. Hôm nay chúng mới thật sự phấn khích thưởng thức sắc đẹp của một người phụ nữ đích thực.
Thằng nhỏ chạc 16 tuổi, ốm nhom, vừa hì hục thúc dương vật vào người Nhật Vy, miệng vừa mút hai núm vú nàng say mê.
– Ahhhh…
Nó bật người lên, rên dài. Dương vật phóng xuất lượng tinh trùng nhiều gấp đôi gã trung niên kia. Hắn đỏ bừng, đứng dậy, mắt kịp nhìn xuống hai mép âm hộ đỏ hồng của Nhật Vy, dòng tinh trùng trắng đục tràn xuống áo mưa. Ngay lập tức một thằng nhóc khác trám kín âm hộ của cô.
– Reng… Reng… Reng…
– Đưa cho tôi…Đưa cho tôi…
Gã đàn ông trung niên vui vẻ đưa chiếc điện thoại sang cho cô.
– Alô.. Anh là… Bắc… Anh mặc áo màu gì? Biển số xe… Ok… Đợi chút… – Nhật Vy nói giọng run run, mặc thằng nhóc đen đủi đang bám cứng hạ thể của cô.
________________________
Bắc bồn chồn đi qua đi lại. Anh mong chờ việc này đã lâu. Nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
– Eh… Cầm lấy….
Bắc quay phắt lại. Trước mặt anh là một thằng nhóc chừng mười hai, mười ba tuổi, mặc quần sọt cởi trần, tay xâm trổ xanh lè. Nó đưa cho anh một chiếc cặp da đen. Bắc ngay lập tức nhận ra nó, anh đón lấy. Thằng nhỏ như rất gấp, quay đầu bỏ chạy vào hẻm mất dạng.
Bắc choảng tỉnh mở chiếc cặp ra. Anh thở phào nhận ra chiếc laptop đó. Mục tiêu đã vào tay.
Không phải cái usb sao? Tại sao cả chiếc laptop chứ? Anh không hiểu Nhật Vy ở đâu? Thằng nhỏ đó là ai? Nhưng thời gian không cho phép anh suy nghĩ nhiều. Bắc rú ga lao nhanh vào dòng người.
________________________
Bước ra khỏi Cty Thiên Hà, Bắc thở phào nhẹ nhõm. Anh đã hoàn thành nhiệm vụ giao chiếc máy đó cho ông Chen, giữ nó bên mình thật khó bảo đảm không bị cướp lại. Nếu giữ nó trong tay và bị bắt gặp, anh sẽ bị tố cáo là ăn cắp tài sản người khác. Điều tra là một chuyện, ăn cắp tài sản người khác với lý do để lấy thông tin lại là chuyện khác. Lúc đó lý lẽ chưa chắc đứng về phía anh.
Ông Chen có mối quan hệ rất lớn với lực lượng cảnh sát an ninh, ông ta ngay lập tức mang nó đi giao cho người tin tưởng.
Dọc đường đi, Bắc chợt cảm thấy bồn chồn lo lắng. Kế hoạch lần này thay đổi, thay vì lén lút sao chép thông tin, không ai hay biết, nhưng Nhật Vy lại lấy cả chiếc laptop, vô tình đẩy anh và Trúc vào tình thế nguy hiểm. Anh rút điện thoại bấm số Trúc. Tiếng reng liên tục thật lâu không có người bắt máy. Linh cảm báo cho anh một mối hiểm nguy rất lớn đang chờ hai người.
Anh mím môi lao đi với hết tốc lực.
Cánh cửa apartment của Trúc đóng chặt, dường như không có gì bất thường. Nhưng hai mắt anh lại tập trung vào tấm thảm chùi chân phía trước, Trúc rất không thích nó bị đẩy xô lệch như vậy. Anh rút điện thoại của mình ra, bấm số ông Chen, rồi nhét lại vào túi. Bắc chậm rãi xoay tay nắm cửa, bước vào.
Hai mắt anh đỏ hồng, môi mím lại. Anh đã trở về muộn.
Trúc bị trói chặt hai tay căng ra trên ghế sofa, miệng nàng bị dán băng keo, hai mắt rưng rưng nhìn anh. Bắc thở phào nhận ra chiếc váy dài trên người nàng còn y nguyên, nàng chưa bị xâm phạm. Bắc nheo mắt nhìn ba tên da đen lực lưỡng và một người đàn ông trùm kín mặt.
– Rầm….
Đột nhiên, cánh cửa sau lưng Bắc dập mạnh. Anh giật mình quay lại. Một gã da đen khác nhăn răng cười khềnh khệch đứng chắn ngang cánh cửa.
– Các ông muốn gì? – Bắc thăm dò.
– Tự cậu biết đấy. Đồ vật đó cậu không thể lấy. Liệu hồn trả lại… Không thì hậu quả khó lường. – Gã đàn ông trùm kín mặt nói.
Bắc nhíu mày, dáng vóc lực lưỡng của người này dứt khoát không thể là Kenny. Anh nhận ra giọng nói này hơi quen, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra kẻ này.
– Tôi không hiểu ông đang nói tới cái gì? Nếu là tiền… Chúng tôi sẵn sàng trả… – Bắc cố câu giờ.
– Gỉa vờ sao? Tôi không đủ kiên nhẫn với cậu đâu. – Gã nhếch mép cười.
– Get him. – Hắn hất cằm về phía gã da đen sau lưng anh.
Hai cánh tay vạm vỡ của hắn choàng qua định ôm chặt lấy anh. Bắc đã phòng ngừa từ trước, thúc cùi chỏ ngược ra phía sau thẳng vào mũi hắn.
– Ahhh… Fuck…
Gã da đen đau đớn gập người xuống, hai tay ôm lấy mũi mình, máu nhểu xuống sàn nhà từng giọt. Ba gã khác lao đến. Bắc cố hết sức bình sinh đá thẳng vào hạ bộ một tên, đấm vào mặt gã khác, nhưng chỉ có tên bị đá là đau đớn gục xuống. Tên bị đánh vào bên mặt cứ trơ ra như vừa được anh nựng yêu. Hai gã túm chặt lấy tay anh, bẻ quặt ra phía sau. Bắc đau đớn gầm lên, hai mắt đỏ bừng. Trúc vùng vẫy, mắt nàng rưng rưng nhìn anh bị chế phục trên sàn nhà.
– Tight him to the chair. – Gã trùm đầu ra lệnh.
Hai gã lôi ngược thân mình Bắc lên, trói ngược tay anh ra sau ghế với cọng dây thừng chuẩn bị sẵn, siết chặt đến mức anh không cảm nhận được hai bàn tay của mình, hai chân anh cũng bị trói chặt vào chân ghế.
– Tụi mày muốn gì? Giết tao đi… Không thì tao thề thằng Kenny không có kết quả tốt đâu… Ưmmm – Bắc bị bịt miệng ngang với một miếng băng keo.
– Suỵt. Mày không cần gấp. Tiết mục đó là tráng miệng. Không ai ăn tráng miệng trước bữa chính cả. Món chính nguyên liệu sẽ là Hoa hậu Helen Thanh Trúc được nấu bởi bốn đầu bếp da đen siêu hạng. Ha ha… Vụ này hấp dẫn hơn vụ hôm qua nhiều… – Gã cười khằn khặc.
– Ưmmm…
Bắc vừa nhận ra, hắn là gã Bảo bạn của Kenny. Hắn đã nói chuyện với anh đêm qua, sau đó bộc lộ sở thích mút bộ phận sinh dục phụ nữ.
Trúc sững sờ, nàng vừa nghe thấy dường như nàng đã bỏ lỡ chuyện gì đó đêm qua. Không lẽ những hình ảnh mơ hồ trong giấc mơ đó là có thật?
– Roẹt… Roẹt…
– Ưm…
– Ưmmmm…
Bảo xé tung váy áo trên người Trúc ra, từng mảnh da thịt hồng hào, phô này trước mắt bốn con sói hoang bao quanh sẵn sàng lao vào cấu xé nàng bất cứ lúc nào. Trúc và cả Bắc cố vùng vẫy hết sức. Hai mắt nàng rưng rưng nhìn anh tuyệt vọng.
Bắc thở hồn hộc, hai mắt đỏ ngầu, tia máu nổi lên giận dữ. Anh không cam tâm. Chưa khi nào anh cảm thấy bất lực như vậy. Cảm giác không bảo vệ được người mình yêu làm anh muốn điên lên, cắn xé bất cứ gã nào đến gần mình.
– Easy… guys… Don’t ruin our food too early, ok? – Bảo dặn dò.
– Ưmmmm m… Ahhhh….
Trúc sợ hãi nhìn bốn cái dương vật đen bóng đung đưa trước mặt. Bốn gã da đen bao quanh lấy cơ thể của Trúc. Chúng rúc vào mút hai núm vú nàng một cách thô bạo. Gã da đen bị chảy máu mũi do Bắc đánh, hắn vừa nhìn anh, vừa lấy máu trên tay mình bôi khắp khuôn mặt Trúc. Nàng ghê tởm nhắm hai mắt lại. Hai chân nàng quắp chặt vào nhau, bảo vệ mảnh vải còn lại duy nhất trên người. Hai cánh tay lực lưỡng, nắm cứng cổ chân nàng mở ra. Một bàn tay đen đúa chộm vào quần lót nàng, xé tan.
– Ưmmm… Uuuu…
Nước mắt Trúc trào ra. Cái đầu đen, mái tóc xoăn tít đang sì sụp giữa hai chân nàng. Nàng oằn người lên, cố né tránh cái lưỡi hắn, nhưng vô tình lại tạo cơ hội cho hắn kềm chặt lấy hạ thể nàng, lưỡi hắn vét sâu vào trong âm hộ.
– Ưmmm…
Cảm giác ghê sợ làm lông tơ toàn thân nàng dựng lên. Hai núm vú nàng săng cứng trong miệng hai gã bên cạnh. Dù ghê sợ thế nào, dù nhục nhã tức giận thế nào, nhưng cơ thể nàng bắt đầu nóng bừng lên. Âm hộ nàng phát ra những tiếng óc ách theo cái lưỡi của gã.
– Ha ha.. Cô hoa hậu của chúng ta bắt đầu thích rồi đấy… Mày thấy không? – Bảo đứng sát bên Bắc, từng lời của hắn như nhát dao đâm vào tim anh.
– Mày muốn nói cái laptop ở đâu chưa? Hay muốn cho nàng thử dương vật Châu Phi? Ha ha… Nàng sẽ quên mày ngay lập tức… Once black never back… Right, guys? – Câu cuối cùng hắn nói to cho cả đám bên kia nghe.
– Ha ha… That’s right… – Mấy gã da đen hùa theo, cười ha hả.
– Ưm.. Ưm… – Bắc gật gật liên tục.
– Sao? Muốn nói rồi ah? Sớm thế? Đang vui mà… – Gã Bảo chồm đến gỡ băng keo ra khỏi miệng anh.
– Ahhhhh…Khốn nạn…
Bất chợt, Bắc há miệng cắn nghiến lấy ngón tay hắn, mắt anh long lên sòng sọc. Anh không còn chọn lựa nào khác, nói gì để chúng tha cho nàng đây, nói rằng đã đem nó đi báo công an sao? Nghe tiếng hét của Bảo, hai gã da đen lao qua giúp hắn. Bắc nhắm chặt hai mắt, mặc cho những nấm đấm vun vút lên mặt mình, kiên quyết không nhả ngón tay hắn, ít ra làm như vậy có thể kéo dài chút thời gian.
– Ưm…. Ưmmmmm… – Trúc vùng vẫy, hai mắt nhòa đi, nhìn anh bị đánh túi bụi.
Miệng Bắc nếm được mùi máu, có thể của gã, có thể của chính anh. Hai gã da đen đấm liên tục vào mặt, vào bụng, anh nghe xương mình kêu lách cách, răng hàm vỡ ra lộm cộm bên lưỡi. Nhưng anh vẫn không há miệng ra.
– Ầm … Dừng tay… Các anh đã bị bắt…
Đột nhiên, cánh cửa bật tung, rất nhiều cảnh sát túa vào. Bốn gã da đen ***g lên như con thú hoang, hùn hục lao ra như ngựa chứng.
– Đoàng…

Một tiếng súng nổ chát chúa vang lên, ong ong trong phòng. Một gã bị ghim đạn vào chân, ngã xuống, lăn lộn la hét. Ba gã kia bắt đầu sợ hãi, quỳ xuống, đưa hai tay lên đầu.
– Ahhhhh….
Một tiếng hét thất thanh vang lên bên Bắc. Bảo ***g lộn dưới sàn nhà, hai bàn tay nắm với nhau, máu tuôn xối xả… Bắc không mở được hai mắt mình, anh lạnh lùng phun ra hai đốt ngón tay trỏ của hắn, kèm theo vài cái răng của mình. Máu tràn ra khỏi miệng Bắc, anh nhếch mép cười miệng méo xệch, rồi từ từ lịm đi, đầu gục xuống.
– Anh….
Trúc được cởi trói, nàng vừa choàng tạm một tấm khăn lên mình đã lao qua anh, nước mắt nàng tuôn tràn ướt cả mặt. Hai tay nàng run rẩy, nàng khuôn mặt tím bầm sưng húp của anh lên, tim nàng đau đớn như bị xé ra từng mảnh.
– Cấp cứu… Gọi cấp cứu ngay…
Tiếng ông Chen vang lên sau lưng.
___________________________
– Ưmmm…
Bắc cựa mình nhẹ, hàng lông mày anh nhíu lại, đau đớn. Mí mắt anh trĩu, nước mắt kèm nhèm, cố mở lên mới có chút ánh sáng lờ mờ lọt vào.
– Anh… Anh tỉnh rồi.
Tiếng Trúc khàn đục vang lên bên cạnh. Bàn tay mát lạnh quen thuộc của nàng vuốt ve khuôn mặt sưng phù bầm tím.
– Anh ơi… Anh còn đau không? – Trúc nghẹn ngào.
– Anh không sao! – Bắc thì thào, nói vài tiếng mà làm anh đau muốn chảy nước mắt.
Anh vung vẫy hai cánh tay nối đầy dây truyền dịch, chống ra sau muốn ngồi lên, đột nhiên cơn đau nhói trong ***g ngực làm anh chết lịm.
– Ahhh… – Bắc rên lên đau đớn.
– Anh… Anh không ngồi dậy được… Anh bị đánh gãy xương sườn… Anh nằm yên đi!… – Trúc đỡ anh nằm xuống, môi nàng mím lại, nước mắt tuôn ra không ngớt.
– Ừ… – Bắc gật gật đầu. – Anh nằm đây bao lâu rồi?
– Một ngày… Anh hôn mê một ngày một đêm rồi… – Trúc nói.
– Đám Kenny và Diễm Phương thế nào rồi?
– Bị bắt hết rồi. Thằng Bảo và đám da đen khai ra hết, rồi những chứng cứ trong laptop của Kenny… Cảnh sát bao vây nhà Kenny ngay chiều tối hôm đó. Kenny nổ súng chống cự, bị bắn trọng thương, chết trên đường tới bệnh viện. Diễm Phương nghe nói mới bị bắt sáng nay tại sân bay. – Giọng Trúc không hề toát lên vẻ vui sướng sau khi trả được thù.
– Tốt… Vậy tốt rồi… – Khóe mắt anh trào ra một dòng nước mắt.
Cánh cửa phòng bật mở, Chú Thuận bước vào, đôi mắt ông thâm quần mờ đục chợt mừng rỡ khi thấy Trúc đang nói chuyện với Bắc.
– Con tỉnh rồi sao? Còn đau lắm không? – Chú hỏi.
– Dạ, con đỡ nhiều rồi ba. Ba yên tâm. – Bắc cố nói lớn cho ba đỡ lo.
– Dạ, con chào ba. – Trúc nói nhỏ.
– Con về nhà nghỉ đi! Trực ở đây hơn một ngày rồi. Để nó ba lo được rồi. – Chú Thuận lo lắng nhìn đôi mắt thâm quần của Trúc.
– Dạ, con… – Trúc toan thối thoác.
– Em về nghỉ đi. Ah… Diễm Phương bị bắt rồi. Em nên trả cái nhà đó lại cho cty đi… Nếu thuận tiện thì về nhà anh, được không? – Bắc cố mở mắt nhìn nàng.
– Thuận tiện? … Hi hi… Thuận tiện cho anh thì có. Em xin phép ba rồi. Anh xuất viện, em sẽ dọn về nhà… với anh. – Trúc vuốt nhẹ bàn tay mình lên bên má tím bầm của anh.
__________________________
Trúc bước ra khỏi phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của Bắc. Nàng đeo kính đen lên, kéo chiếc khăn choàng cổ lên che kín nửa mặt. Nàng biết ngoài kia có một rừng phóng viên đang chờ mình, dù muốn dù không nàng vẫn phải đối diện với nó một lần.
Hai ngày nay, toàn bộ làng nghệ thuật giảI trí chấn động, thu hút sự quan tâm của báo giới các nước trong khu vực. Đây có thể nói là scandal kinh khủng nhất trong giới showbiz Việt Nam từ trước đến nay.
Câu hỏi được đặt ra. Sau ánh hào quang lộng lẫy đó là gì? Những cạm bẫy? Những cuộc mua bán trao đổi thân xác danh tiếng? Những thứ người ta nghĩ không bao giờ mua được bằng tiền, thật sự đã được mua với rất nhiều tiền.
“Một đường dây người mẫu mại dâm xuyên quốc gia bị phanh phui.”
“Hoa hậu Thời Trang Diễm Phương – Chăn dắt tập đoàn người mẫu hàng đầu Việt Nam bán dâm.”
“Sunshine và Poison: rắn hai đầu.”
“Hoa hậu Diễm Phương là ai?”
“Kenny Trần – Chủ tịch Poison đấu súng với cảnh sát, bị bắn hạ.”
Hàng loạt các hàng tít nóng bỏng phủ kín các mặt báo. Cũng may là tin tức về Hoa hậu Điện ảnh Helen Thanh Trúc suýt bị hãm hiếp bởi bốn gã da đen, được ông Chen ém nhẹm, không thoát ra ngoài dù một tia nhỏ. Báo giới tập trung ở đây vì họ theo chân nàng từ khu apartment của nàng. Họ lại bị chặn bên ngoài nên không rõ ràng lắm về người Thanh Trúc chăm sóc.
– Tới rồi…
– Đâu…
– Helen tới rồi? ….
– Helen Thanh Trúc…
Trúc dừng chân ngay trước cổng bệnh viện, nàng bị vây kín bởi cả rừng phóng viên. Ánh flash lóe liên tục. Trúc chỉ biết đứng yên chịu trận cho xong việc.

Previous page 1 2 3 4 5 6Next page
Back to top button