Cái này. Đi tắm sao? – Trúc tròn mắt hỏi.
Đúng rồi. Màn đầu tiên của chị là cảnh Thúy Hà, do Nhật Vy đóng, bước vào phòng tắm, quấn khăn ngang người, còn màn hai không có trang phục. – Hà nhoẻn miệng cười.
Trúc run run cầm chiếc khăn, nàng nhìn quay quất muốn tìm chỗ thay.
Ah.. Cái này phải xin lỗi chị. Chị Nhật Vy đang trang điểm trong đó. Phiền chị thay giúp trong buồng đằng kia đi nhé. Em canh cửa cho chị. Thay xong, đưa quần áo cho em giữ cho. – Hà áy náy, tay chỉ về phía căn buồng quây bạt xa xa.
Không sao. Mình qua đó vậy. – Trúc xoay người bước đi.
Chợt sau lưng nàng cánh cửa xe bật mở. Một giọng nói không mái không trống vang ra.
Hà… Vô đây chị biểu xíu coi.
Hà dừng phắt lại, nhăn nhó nhìn Trúc.
Hà đi lo công việc đi. Tự Trúc lo được mà. – Trúc mỉm cười cảm thông.
Trúc hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, chân bước những sải rộng tự tin như đúng thầy Trung dạy nàng.
Trúc bước vào trong căn buồng vây quanh bằng vải bạt xanh đỏ. Căn buồng không có cửa, chỉ che đậy bằng một tấm màn phủ. Không khí bên trong nóng hừng hực, ngột ngạt, dưới nền xi măng là ngổn ngang các thùng hàng, sọt nhựa đựng dây điện, đèn chiếu.. Đây là kho tạm thời để bảo quản các thiết bị điện.
Trúc bước vào sát góc, treo chiếc khăn lên một cây đinh nhô ra trên thân cây tràm. Nàng mím môi, bắt đầu cởi hết quần áo của mình ra. Tiếng bước chân la hét bên ngoài vẫn nhộn nhịp liên tục.
Chợt Trúc nghe sau lưng mình có tiếng hít thở nặng nề. Nàng quay lại. Trước mặt nàng là một gã đàn ông ria mép lởm chởm, hai mắt mở to hau háu nhìn khắp cơ thể trần truồng của nàng. Trúc hoảng hốt, hai tay che người mình, xoay lưng lại.
Ông.. Ông ra ngoài ngay… Sao bất lịch sự như vậy chứ! – Trúc tức giận hai mắt rưng rưng.
Ah.. Tôi.. Cô là ai? – Gã muốn kéo dài thời để nhìn ngắm cặp mông trắng tinh căng tròn của nàng.
Tôi.. Tôi là diễn viên đóng thế. – Trúc ấp úng.
Đóng thế sao? – Mắt gã sáng lên, vai gì thì gã còn e ngại, chứ đóng thế chả là cái thá gì, miệng gã nhếch lên như đắc ý.
Cô có biết không được thay đồ trong đây không? Ở đây có rất nhiều thiết bị gía trị, tôi mà nói chuyện này ra với đạo diễn, là cô bị đuổi cổ ngay. – Gã hăm dọa.
Tôi.. Hà chỉ tôi vào đây mà..- Trúc với lấy chiếc khăn tắm định quấn ngang người.
Định che đậy gì đấy. Muốn giấu đồ ăn cắp mang đi à! – Gã bước tới dằn lấy chiếc khăn tắm của nàng.
Ông làm gì vậy? Điên ah? Buông tay ra, tôi la lên đó! – Trúc sững sờ trước cử chỉ thô lỗ của gã, tay nàng giữ chặt chiếc khăn tăm bị sổ ra một nửa.
Đừng gỉa nai. Hà .. Hà.. Đây là cái gì.. – Gã dằn hẳn chiếc khăn ra khởi người nàng.
Ah… Khốn nạn… – Trúc la nhỏ, hai tay che ngang ngực, chân khép chặt lại.
Đây là cái gì hả? Tưởng ở đây dễ kiếm chác lắm hả? – Tay gã rút ra một mảnh thiết bị xanh lá còn trong bao nilông từ chiếc khăn tắm của nàng.
Ông.. Ông vu khống.. – Trúc uất nghẹn, nàng biết mình đang bị cãi bẫy.
Vật chứng rõ ràng, còn chối hả? Đi ra ngoài gặp đạo diễn thôi. Đi.. – Gã sấn đến nắm tay Trúc lôi ra cửa.
Không. Tôi không có. Buông tay tôi ra… – Trúc nghẹn ngào, nước mắt trào ra, chân nàng cố cày xuống sàn nhà cản lại lực kéo của hắn.
Không nhưng nhị gì hết. Đi ngay. – Gã vẫn cố lôi nàng ra phía cửa.
Không.. Tôi không có mà… Hu .. Hu.. – Trúc bật khóc nức nở.
Thật là không?
Gã ngưng lại, buông tay nàng ra. Hai tay Trúc che lấy mặt nức nở, nàng chưa bao giờ bị đối xử như vậy, thân thể trần truông bị người ta lôi kéo, còn vu khống là ăn cằp.
Hai mắt gã nhìn chằm chằm vào hai vú căng tròn, hai núm vú đỏ hồng run rẩy của nàng. Hắn nuốt nước bọt.
Thật là không sao? Vậy thì.. Chứng minh đi. – Hắn thì thào bên tai nàng.
Tôi không có mà… – Trúc vẫn khóc nghẹn.
Chợt cơ thể nàng bị ôm choàng lấy, hai cánh tay gã sờ soạn khắp người nàng. Trúc bừng tỉnh, miệng vừa ú ớ, liền bị đôi môi thâm xì của hắn hôn ngấu nghiến. Hai vú nàng bị hắn bóp nghiến lấy.
Ưm.. Buông.. Không… – Tiếng kêu cứu của Trúc tắt nghẽn trong cuống họng.
Chiều anh chút đi. Anh sẽ quên đi việc này. – Hơi thở hôi hám của hắn phả vào mặt nàng.
Không, tôi không làm gì hết. Buông tôi ra. – Trúc cố đẩy mặt hắn, lưỡi hắn đưa ra cố chạm được núm vú của nàng.
Không. Cứu tôi với. – Trúc gồng đỏ cả mặt, hét lên.
Chợt tấm màn cửa kéo sang bên, khuôn mặt của Hà xuất hiện bên ngoài, cố hoảng hốt hét lên:
Thắng, anh có dừng lại ngay không hả?
Gã đó sực tỉnh, mặt đỏ bừng, buông Trúc ra. Trúc tức tối đưa tay lên tát thẳng vào mặt hắn. Bàn tay gã mạnh mẽ chộp cứng tay nàng, mắt gã long lên, nhìn Trúc.
– Chưa có đứa nào dám đánh tao trong đoàn phim này đâu. – Nói xong, gã hằn hộc nhìn Hà, rồi đi thẳng ra ngoài.
Trúc cúi xuống lấy tâm khăn, che lên người, nước mắt tủi nhục chảy dài xuống hai bên má. Hà bước vào, quấn khăn quanh thân thể của Trúc, rồi gom quần áo của nàng lại.
– Chị đừng khóc nữa. Thằng đố nếu không phải là cháu bà Giám đốc Sản xuất thì đã bị đuổi lâu rồi. – Hà thở dài.
– Hầu như chị em phụ nữ nào trong đoàn cũng bị hắn ít nhất một lần sàm sỡ. Ngay cả em cũng vậy. – Hà nghiến răng căm tức.
Trúc tròn mắt nhìn Hà. Nàng không tin nổi sự ngang ngược của kẻ đó, mà vẫn được dung túng làm ngơ.
Hà nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Trúc. Nàng lại nghĩ Trúc nghi ngờ lời nói của mình về việc gã đó sàm sỡ mình.
– Em nói thật mà. – Cô cố tình ưỡn ngực ra như chứng tỏ mình cũng hấp dẫn chứ không khô khan như bề ngoài.
Trúc thấy bộ dạng của Hà, nàng bật cười, tay lau nước mặt trên mặt mình.
_______________________
– Cắt… Cắt… Tôi nói sao hả? Tiếng vỡ ba giây anh hãy chạy vào. Mới vỡ chạy vào liền người ta tưởng nhân vật đang rình mò ngoài cửa đó!
– Quay lại.
Một người đàn ông cao to, râu ria xồm xoàm, nói như hét, ngồi chăm chăm nhìn vào màn hình phát ra hình ảnh từ chiếc máy quay.
Vừa bước lên đây Trúc đoán ngay ông ta là đạo diễn. Thầy Trung đứng phía đối diện nhìn nàng, tay thầy chỉ vào mắt rồi chỉ ra trước mặt, ý bảo nàng nên quan sát học hỏi. Trúc gật đầu. Nàng hít sâu một hơi, ném chuyện vừa xảy ra đi chỗ khác. Mọi người xung quanh chạy tíu tít quét dọn, để chuẩn bị quay lại.
– Màn 4 cảnh 6. Bắt đầu. Diễn.
Một người đàn ông cầm clapboard, màu đen viết nghệch ngoạc mấy chữ, đưa ra trước camera, hô to lên. Sập xuống, rồi rút ra.
Mọi âm thanh trong phòng im bặt.
Cửa phong bật mở. Một người phụ nữ thật đẹp, ăn mặc sang trọng đi vào. Trúc nhận ra ngay cô ta là Nhật Vy. Cô ta lơ đãng nhìn ra cửa sổ, rồi chạm rãi bước đến bên bàn trà, ngồi xuống.
Người quay phim ngồi trên chiếc bàn trượt, có đường ray bên dưới, anh ta được đẩy đến trước mặt nhân vật nữ.
Ánh mắt cô ta nhìn thấy một mẩu giấy dằn dưới chiếc tách trà, hàng lông mày khẽ nhíu lại. Tay cô nhấc chiếc tách trà lên, tay còn lại cầm lấy tờ giấy đọc. Nội dung viết trong tờ giấy làm cô thất thần, chiếc tách trong tay rơi xuống sàn nhà vỡ tan tành. Đúng ba giây, một người đàn ông ăn mặc lịch lãm, lao vào. Anh ta là Hào Nam.
– Chuyện gì vậy em?
Cô gái gục mặt vào xuống bàn khóc.
– Cắt. Tốt lắm. – tiếng hô của đạo diễn vang lên.
Vài tiếng vỗ tay lốp bốp lấy lệ.
– Năm phút. Chuẩn bị hai màn đúp. Màn 9 cảnh 7, Màn 10 cảnh 4. – Tiếng hô khác vang lên.
Hào Nam bước tới nói nhỏ với đạo diễn gì đó, ông nhíu mày khó chịu.
Hai người trao đổi một lúc với nhau, cuối cùng ông đạo diễn cũng miễn cưỡng gật đầu. Hào Nam tươi cười đi qua phía Nhật Vy, miệng mỉm cười đắc ý, anh ta ngồi xuống bên cạnh cô, tay choàng qua eo, bộ dạng rất thân mật.
– Diễn viên đóng thế đâu? – Một tiếng hô khác vang lên.
Trúc đang hứng thú quan sát xung quanh, chợt sững người, cơ thể nàng cứng đờ.
– Diễn viên..
– Đây đây… – Thầy Trung hô to lên, chân bước sải ra chính giữa về phía Trúc.
Mọi người trợn tròn cả mắt lên, có vài người còn bụm miệng cười.
– Thầy Trung, thân hình thầy không giống em lắm đâu?! Hi hi – Tiếng Nhật Vy vang lên.
Thầy Trung quay lại nhìn nàng cười khổ, ông nói:
– Tôi chắc chỉ đóng vai xác chết thôi. Đóng đúp em là Trúc đây.
Tay ông nắm lấy tay Trúc đang lạnh buốt, kéo nàng bước về phía trước.
Căn phòng chợt im ắng lại, ánh mắt mọi người đổ dồn lên cô. Hai má cô đỏ bừng, đầu hơi cúi xuống, bờ vai tròn trịa trắng mịn, đôi vú phập phồng dưới lớp khăn lông, hai chân thon dài. Ánh mắt Nhật Vy chợt lóe lên sắc thái khác thường, mép miệng cô ta nhếch lên như khinh bỉ.
– Tốt tốt lắm. Em tên gì? – Ông đạo diễn bước đến hỏi nàng.
– Dạ, em là Thanh Trúc. – Trúc cố gắng nói suông sẻ.
– Tôi là Hoàng. Em có đóng đúp màn nào chưa? – Ông hỏi tiếp.
– Dạ, chưa. – Trúc nói.
– Ừ, cảnh này có thể hơi khó với em đấy, em hơi trẻ so với nhân vật. Em cứ diễn thử xem sao? – Ông trấn an nàng.
Nhật Vy ngồi phía xa, nghe lời của ông, mặt nàng sạm đen lại, hai môi mím chặt.
– Đúp nam đâu? – Ông quay lại hô to.
Trúc và thầy Trung ngơ ngác, nhìn theo ông. Chợt đám đông tách ra, một gã đàn ông ở trần quấn khăn ngang bụng, đi ra. Khuôn mặt hắn nhìn Trúc mỉm cười đắc thắng. Hắn chính là tên Thắng dở trò bẩn thỉu với nàng.
– Đúp nam? Là hắn. – Trúc ngơ ngác nhìn sang thầy Trung, ông nhún vai không nói gì.
– Em có vấn đề gì sao? – Ông đạo diễn quay lại hỏi nàng.
– Em… Không. Không có gì ạ! – Trúc cúi đầu xuống thấp nắm tay nàng run rẩy.
– Tốt. Hai người đến đây. Mọi người còn lại không liên quan đi ra ngoài. – Ông đạo diễn nói, ông đi về phía bộ bàn ghế trong cảnh phim khi nảy ngồi xuống.
– Tôi muốn hai người diễn cảnh âu yếm nhau dưới vòi sen. Em vào trước, buông rơi chiếc khăn tắm trước máy quay, rồi đi mở cửa kính bước vào, mở khóa vòi sen, đưa tay ra hứng nước như thử nóng lạnh, rồi mới tắm cơ thể. Cố gắng tự nhiên, không nhìn quanh, tưởng tượng như đang tắm một mình ở nhà vậy. – Ông ngưng một chút, thấy nàng gật gật.
– Còn anh Thắng. Chắc tôi không cần dặn anh gì nhiều. Đây không phải lần đầu tiên anh đóng đúp. Tôi chỉ nhắc anh là, tôi muốn hành động vuốt ve mơn trớn chậm rãi, yêu thương, không phải vồ vập bạo lực nghe chưa? – Ông nói.
– Rồi. Sẵn sàng chưa? – ông quay lại hô to lên.
– Okie, xong rồi anh. – Người đàn ông cầm bảng clapboard nhanh nhẩu.
Trúc hít sâu một hơi đứng lên. Nàng đã lỡ phóng lao, buộc phải theo lao. Nếu nàng biết mình phải đóng đúp với tên khốn nạn đó, nàng sẽ không tham gia.
Căn phòng tắm khá rộng, những mười lăm mét vuông, nhưng trở nên chật chội vì có tới mười người đứng nép một bên tường theo dõi.
– Màn 9 cảnh 7. Bắt đầu. Diễn.
Tiếng hô lớn làm Trúc giật bắn cả người. Nàng chậm rãi bước ra trước, đúng ngay điểm dừng quy định trước, chiếc khăn choàng rơi xuống. Cả căn phòng như bừng sáng, im phăng phắt, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Cơ thể nàng nhìn từ phía sau hoàn mỹ đến không ngờ, làn da sáng bóng, cặp mông trắng hồng căng tròn, eo thắt, lưng ong. Trúc bước đi thong thả đến bên cửa kính, mở nó ra và vặn nước. Nàng cố tưởng tượng mình đang tắm ở nhà, sau lưng mình chỉ là bức tường trống. Nàng đưa tay hứng lấy dòng nước.
Camera chỉ quay phần lưng trần và phần mông trên của nàng một chút, nhưng hình ảnh đó hiện trên màn ảnh đã làm ông Hoàng sững sờ ngạc nhiên.
Camera đi sát theo tay nàng. Dưới cánh tay nàng đưa lên, một bên bầu vú căng tròn trắng tinh hiện ra. Rồi độ nét hình ảnh tập trung vào bàn tay nàng, xoa dòng nước lên cổ. Nàng bước vào, hứng dòng nàng lên ngực mình.
Chợt Trúc rùng mình nàng cảm nhận hai bàn tay nóng đang vuốt ve lưng mình. Nàng biết sẽ phải chịu đựng cảnh hắn tranh thủ dày vò mình. Nàng hít thật sâu nhắm chặt hai mắt nghĩ đến anh.
Hai bàn tay đó chậm rãi vòng qua dưới cánh tay nàng, xoa nắn hai vú nàng. Ngón tay hắn cố tình se se hai núm vú nàng. Trúc cắn răng chịu đựng. Cơ thể nàng run rẩy, nhột nhạt khó chịu. Một vật cứng ngắt nóng hổi cố chui vào giữa hai mông nàng.
– Cắt… Quay lại từ khúc nam bước vào. Anh đứa tránh qua một bên. Chỉ che nữa lưng nữ thôi.
– Diễn.
– Cắt… Giống như vậy, rồi cả hai xoay ngang ôm nhau.
– Diễn.
– Cắt… Ôm. Thì bỏ dùm bàn tay xuống đi. Ai mượn đặt lên ngực người ta hoài vậy.
– Diễn.
Camera thu hình từ sau lưng, thấy hai tấm lưng trần, một săn chắc, một mềm mại. Cánh tay khỏe mạng vòng ta phía trước. Màu sắc tương phản của hai cánh tay, hai bộ ngực đè ép lên nhau, cứng rắng và mềm mại.
Đầu óc Trúc quay cuồng, nàng chịu đựng cảnh xoay vần của đạo diễn, sự sàm sỡ không ngừng của tên Thắng.
Hắn di chuyển ra phía trước, cố tình xoay lưng nàng về phía mọi người. Đầu hắn cúi xuống hôn lên bầu vú của nàng. Miệng hắn mở rộng ngậm một bên vú Trúc, lưỡi gã say mê đánh lên, rồi cả bên kia, răng hắn nhay nhay hai đầu vú căng tức của nàng. Trúc run lên bần bật nàng quá uất ức.
– Bỏ tôi ra. Tôi không quay nữa. – Nàng hét lên, tay đẩy gã bật vào tường.
– Cắt Cắt… Trời ơi gần xong rồi. Em làm sao vậy? – Ông Hoàng nhảy dựng lên.
Thầy Trung bước tới choàng chiếc khăn tắm lên cho nàng.
– Ông hỏi hắn đấy. Hắn… lợi dụng tôi.- Mắt nàng rưng rưng.
– Đang đóng cảnh âu yếm nhau mà, dĩ nhiên phải có va chạm cơ thể rồi. – Ông Hoàng ráng kiên nhẫn.
– Tôi.. – Trúc uất ức tới nghẹn ngào.
Tiếng ồn ào trong này thu hút khá nhiều người từ bên ngoài chen chút nhìn vào, trong đó có Hào Nam và Nhật Vy. Nhật Vy nhìn Trúc nhếch mép khinh thường.
– Sao thế em? – Thầy Trung hỏi nhỏ.
– Còn sao gì nữa? Đóng thế thân thôi mà, vậy mà cũng kén cá chọn canh. – Nhật Vy mỉa mai.
– Em… Em không phải cũng từng như vậy sao? – Thầy Trung hỏi Nhật Vy, tiếng ông vang vọng cả phòng.
Ohh.. Wah.. Phải không vậy? – Tiếng xôn xao, bàn tán cả phòng.
– Thầy.. Ông nói bậy. Tôi chưa bao giờ nhận những vai rác rưởi như thế. – Nhật Vy tức tối đỏ bừng cả mặt, quá khứ đó cô muốn chôn vùi nó vĩnh viễn.
– Rác rưởi… Hay lắm… Hay lắm.. – Thầy Trung cười cay đắng, rồi không nói nữa.
– Tôi không hiểu sao cô ta nói vậy? Tôi đâu phải đóng đúp lần đầu, phương châm làm việc của tôi là luôn cố gắng né tránh va chạm cơ thể bạn diễn tối đa. Tôi… – Thắng thấy Trúc đuối lý, liền lật lọng trắng trợn.
– Vậy thì anh giải thích những thứ này là gì?
Trúc quá uất ức trước miệng lưỡi của hắn, sự mỉa mai cay nghiệt của Nhật Vy. Nàng hét lên, thả rơi chiếc khăn tắm xuống sàn nhà, hai tay nàng bưng lấy mặt khóc ngất.
Toàn bộ cơ thể không mảnh vải che thân của Trúc phô bày hoàn toàn trước mắt cả đoàn phim. Mọi người như nghẹn thở, hai mắt trợn to không chớp. Sự thật quá rõ ràng, hai vú nàng ngang dọc những vết đỏ, hai núm vú đỏ bừng săng cứng, xung quanh còn hằn lên vài dấu răng.
Thầy Trung thở dài, phủ khăn lên người Trúc. Ông cũng không ngờ nàng phải chịu đựng tến đốn mạt đó dày vò cơ thể mình đến mức không chịu nổi nữa mới phản kháng.
– Người của ông hay lắm đó ông Hoàng! Chuyện này tôi sẽ không để yên đâu. Đi. Mình về thôi. – Thầy Trung nắm tay Trúc kéo đi.
– Mày… Trong phim của tao mà mày dám… Lần này xem bà ta có cứu mày được nữa không?
Ông Hoàng nghiến răng trợn mắt nhìn Thắng, hắn cúi đầu không biết nói gì nữa.
– Ông.. Khoan đã. Chuyện đâu còn có đó. – Ông Hoàng ấp úng.
– Thầy Trung. Cho tôi nói chút.
Hào Nam bước đến, một cánh tay của anh ta bị Nhật Vy níu lại. Anh ta quay lại nhìn, rồi hơi dùng sức vùng cánh tay mình ra. Nhật Vy há hốc trước cách cư xử của Hào Nam, anh ta chưa bao giờ dám trái ý cô.
– Trước hết. Tôi phải xin lỗi Trúc. – Anh ta hơi cúi người xuống, ánh mắt áy náy nhìn Trúc. – Vì tất cả là lỗi của tôi. Đúng lý ra tôi nên tuân theo kịch bản mà đóng màn này, nhưng tôi đã năn nỉ đạo diễn cho đúp vai của tôi. Không phải lỗi của ông Hoàng.
– Nếu em không chê. Tôi xin đóng lại màn đó. – Mắt anh ta nhìn nàng chờ đợi.
– Anh dám. – Nhật Vy hét lên từ phía sau.
Hào Nam vẫn xoay lưng về phía cô ta, không trả lời, như không nghe thấy. Nhật Vy giận dỗi dậm mạnh chân xuống sàn nhà, rồi xoay người bỏ đi.
– Không đóng nữa. Về thôi. – Thầy Trung toan kéo tay nàng đi.
Chợt ông cảm nhận bàn tay Trúc hơi gượng lại, thầy thở dài quay lại nhìn nàng.
– Thầy… Em muốn thực hiện xong việc này. – Đôi mắt nàng vẫn đỏ bừng, nhưng ánh lên một sự kiên quyết khó tả.
_____________
Hào Nam cúi xuống hôn khẽ lên bờ vai nàng, môi anh ta thật ấm áp, hôn chậm rãi từng centimét trên làn da cổ mịn màn của nàng.
– Em rất đẹp. Trúc ơi, em rất đẹp. – Tiếng anh ta rót vào tai nàng thật nhỏ, chìm hẳn trong tiếng nước vòi sen.
Trúc không nói gì. Nàng chỉ nhắm mắt tưởng tượng về anh. Những cái vuốt ve nhẹ nhàng chậm rãi của Hào Nam thật giống với anh.
Đôi môi anh ta mút nhẹ lên vành tai nàng, hơi thở nóng hổi kề bên làm nàng rùng mình. Bàn tay anh ta vuốt dọc cánh tay vừa nổi gai ốc của nàng, xoa cho nó dịu xuống.
Bàn tay anh ta vòng qua eo nàng, chậm rãi vuốt ve làn da bụng của nàng, rồi từ từ di chuyển lên trên. Đến sát dưới bầu ngực của nàng, dừng tại đó xoa nhẹ nhẹ.
– Ah.. – Trúc cảm nhận một vật rất nóng và cứng chạm vào mông mình, làm nàng giật mình.
– Anh xin lỗi. – Anh nói khẽ trấn an nàng, rồi dịch người lùi lại.
– Cắt. Tốt lắm.
– Chuẩn bị Màn 10 cảnh 4.
Mọi người ngồi nghỉ ngơi nói chuyện với nhau. Hào Nam cố tình qua ngồi bên Trúc. Anh ta hỏi đủ thứ chuyện, nào là học ở đâu, ngành gì… Trúc chỉ trả lời qua loa đúng phép lịch sự cần thiết. Chưa dừng ở đó, anh ta hỏi số điện thoại của nàng, nhưng nàng từ chối. Nàng biết mục đích của anh ta, như bao gã đàn ông khác tiếp cận nàng vì khao khát chinh phục một đỉnh cao mới, nhưng nàng không cho họ cơ hội đó. Vì nàng đã có anh.
Cảnh quay tập trung vào bàn tay của Hào Nam, vuốt ve thân thể trần truồng của Trúc dưới lớp vải. Từng đường cong hừng hực sức sống của Trúc nổi rõ dưới lớp vải trắng mỏng, hai tay nàng bấu vào nệm giường, ngực hơi ưỡn lên như chờ đợi. Anh ta chậm rãi bắt đầu từ gót chân nàng, chỉ sử dụng một bàn tay.
Anh ta là người cực kỳ lịch sự, hoặc anh ta là cố tình trêu chọc nàng, mà bàn tay anh ta vuốt ve khắp thân thể Trúc nhưng luôn né tránh những vị trí mẫn cảm của nàng. Cơ thể Trúc đỏ bừng thổn thức rạo rực dưới bàn tay anh ta. Âm hộ nàng rỉ nước ướt cả tấm ra giường.
Đạo diễn hô cắt.
Hào Nam chộp ngay chai nước trên đầu giường, tu ừng ực cả nữa chai, cổ họng khô rát, cơ thể rạo rực của anh dịu lại hẳn.
Trúc bừng tỉnh trong cảm giác hụt hẫng, trống vắng. Nàng không dám nhìn anh ta. Nàng ôm lấy tấm vải trắng mỏng, quấn quanh người đứng lên. Bất chợt hiện ra trước mắt nàng và Hào Nam một mảnh ướt trên ra giường ngay vị trí nàng vừa nằm
Ah… – Trúc la lên nhỏ, mặt nàng đỏ tới mang tai.
Hào Nam chợt hô lên một tiếng nhỏ, tay anh như vô tình buông rơi chai nước suối lên giường. Nước tràn ra, ướt đẫm một vũng thật lớn che lấp luôn vùng thấm ướt nhỏ ban đầu.
– Haizz. Tôi sơ ý quá. Chị tạp vụ thay giúp tấm ra giường nhé. – Hào Nam tỉnh rụi như không hề biết chuyện gì.
– Cảm ơn anh – Trúc nói nhỏ, mặt đỏ bừng.
Hào Nam thẫn thờ nhìn theo dáng người thanh thoát của Trúc, nàng quấn mảnh vải ngang ngực đi theo thầy Trung, bước xuống bậc thang.
______________________
– Ah… Ưm… Ưm… Anh ơi!
Trúc chống hai tay lên ngực anh. Lưng nàng cong vòng, mông không ngừng nhịp nhịp để dương vật vào sâu trong âm hộ mình.
Trong đầu nàng vẫn còn lởn vỡn cảm giác bàn tay nóng rực của Hào Nam vuốt ve thân thể mình trong cảnh quay cuối.
Bắc ngẩng đầu lên mút chặt hai núm vú săng cứng đỏ bừng của Trúc. Anh ngạc nhiên vì sao hôm nay nàng đi dạy thêm về lại khao khát chuyện này ghê gớm. Giờ nghỉ trưa mà Trúc như không e ngại gì, rên siết mỗi lúc một lớn. Sự cuồng nhiệt của nàng làm anh cũng bị cuốn theo.
Hai người cuồng nhiệt làm tình như thèm khát nhau lâu ngày không được gặp. Hết đợt này tới đợt khác, tư thế này đến bộ vị khác. Đến lúc, cả hai cùng gục ngã lên nhau. Dương vật anh giật giật co lại, chậm rãi tuột ra khỏi người nàng.
Trúc lim dim hai mắt gối đâu lên ngực anh, cảm giác đê mê sung sướng còn âm ỉ trong người.
– Em bữa nay thật khác đó nha! – Anh cúi xuống hôm lên vầng trán láng bóng của nàng.
– Em.. – Trúc đỏ bừng mặt nhớ đến giây phút hoang dại vừa rồi, nàng như chủ động hết tất cả mọi chuyện.
Nàng như con mèo nhỏ, dúi dúi rồi chui rút, giấu mặt mình vào nách anh. Nàng rất hay làm như vậy, mỗi khi mắc cỡ chuyện gì đó. Mùi mồ hôi hăng hắc quen thuộc của anh làm nàng cảm thấy thoải mái.
– Chắc tại… Hôm nay anh hấp dẫn hơn.
– Ha ha.. Trời ơi.. Ha ha.. Sao em nói chuyện trong đó.. Nhột quá … Ha ha…
Bắc cố nâng mặt Trúc lên, nhưng nàng tinh nghịch càng rút vào sâu hơn.
– Nhột… Trời ơi… Ha … Ha..
Hai tiếng cười nắc nẻ vang lên trong căn phòng làm bầu không khí buổi trưa như dịu lại.
______________________
– Reng… Reng… Reng…
Trúc giật mình, luống cuống lục chiếc điện thoại trong gỉo xách, bấm nút Im lặng. Rất nhiều ánh mắt đổ dồn lên nàng, Trúc cúi đầu ngượng ngùng, đứng lên đi ra bằng lối cửa sau của giảng đường.
– Alô. Em chào thầy.
– Trúc. Em có nói chuyện điện thoại được không? – Giọng thầy Trung trầm trầm.
– Dạ được. – Trúc cảm thấy bất an.
– Có hai tin, tốt và xấu, dành cho em. Em muốn nghe tin nào trước. – Thầy Trung nói.
– Dạ… Tin xấu ah. – Trúc bắt đầu nhấp nhỏm.
– Tin xấu là Nhật Vy nhất quyết không chấp nhận đoạn đóng thế thân cô ta do em đóng. Cô ta còn dọa hủy hợp đồng nếu không đáp ứng yêu cầu của cô ta. Đồng nghĩa với việc em không được nhận một đồng thù lao nào. – Giọng Thầy Trung run run như tức giận.
Trúc im lặng, nắm tay nàng nắm chặt lại, căm giận.
– Em bình tĩnh nghe tin tốt này.
– Ông Hoàng quá tức giận trước yêu cầu quá đáng của Nhật Vy, kiên quyết cắt hợp đồng với cô ta. Ông ta đề bạt em nhận vai diễn đó. Nhưng Ban giám đốc công ty chưa chấp thuận vì em không có tên tuổi, không có kinh nghiệm. Ngay cả Hào Nam cũng đứng ra bảo đảm cho em.
Tim Trúc như ngừng đập.
– Cuối cùng, Ban Giám đốc nhượng bộ, chấp thuận dành cho em một cơ hội diễn xuất một cảnh trong kịch bản đó, trước sự chứng kiến của họ. Họ hẹn sáng thứ Bảy tuần này lúc 8h30 ở Văn phòng Cty Thiên Hà. Alô.. Trúc, em có nghe không?
– Dạ.. Có. – Tai Trúc lùng bùng, tim nàng đập thật nhanh.
– Em có tự tin không? – Thầy Trung lo lắng.
– Đây là một cơ hội trên trời rơi xuống. Nhưng không dễ chút nào. Tuần này chúng ta phải chuẩn bị thật tốt. Em có nghe không? – Thầy Trung nói.
– Dạ.
– Vì em sẽ diễn phân cảnh đó với Hào Nam. Nên tôi đã liên hệ và Hào Nam sẵn sàng giúp đỡ em. Chúng ta sẽ tập dợt tại Studio của trường. Ngay chiều nay 15h00 sẽ là buổi đầu tiên.
Phần 12: Bước ngoặc định mệnh
Hào Nam nhìn Trúc ngồi trên ghế đối diện. Nàng hôm nay thật đẹp, một bộ váy chữ A màu hồng cánh sen, tôn lên từng đường nét cơ thể, làn da trắng mịn hồng hào. Anh ngơ ngẩng nhìn đến mức Trúc chỉ biết cúi đầu thật thấp, hai má đỏ bừng lên.
– Em đẹp lắm. Anh nói thật đó. – Hào Nam nói.
Trúc cúi đầu không nói gì, chẳng lẽ phải cảm ơn anh ta, như vậy chẳng khác nào mình công nhận rằng mình đẹp.
– Mình chỉ có 30 phút để trao đổi thân thiện với nhau. Em cứ cúi đầu như thế thì anh biết làm thế nào?
– Dạ. – Trúc ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng lonh lang như phủ một màn nước.
Hôm nay là buổi tập dợt đầu tiên. Ngay từ đầu buổi, thầy Trung yêu cầu Trúc và Hào Nam ngồi một mình trong studio, trao đổi để hiểu nhau hơn, từ đó có thể thân thiện và diễn xuất tốt hơn.
– Thế có tốt hơn không? – Hào Nam mỉm cười.
Kiểu cười của anh với một bênh môi hơi nhếch lên, lộ một góc của hàm răng trắng tinh khỏe mạnh, đôi mắt thật sáng, hàng lông mày rậm hơi xếch lên. Hào Nam được đánh gía là một trong những thần tượng âm nhạc được ái mộ điên cuồng của chị em phụ nữ. Trúc cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, hai má nàng lại nóng bừng.
– Anh hát cho em nghe một bài nhé. Bài hát này anh chưa hát cho ai nghe đâu.
Hào Nam chợt gợi ý, không đợi Trúc đồng ý anh ta bắt đầu nói.
“Trên con đường anh đi
Dài thăm thẳm, không có điểm dừng
Và anh đã gặp em
Anh theo hình bóng của em
Như vầng thái dương, xua tan bóng đêm u tối
Anh theo hình bóng em
Như ngọn hải đăng, soi sáng cả đại dương.
….”
Giọng anh ta ấm áp, vang vọng khắp gian phòng, như một phép màu chui vào quấn lấy trái tim Trúc. Nàng mê mẩn, hai mắt nhìn anh, miệng vô thức mỉm cười. Chợt một cảm giác giãy giụa, tuyệt vọng trong tim Trúc. Nàng bừng tỉnh, nàng hoảng hốt nhận ra đó là hình ảnh của anh trong tim nàng, ánh mắt anh nhìn nàng như trách móc. Trúc hít một hơi thật sâu, dẹp tan ý nghĩ lãng mạn đa tình vừa nảy sinh trong lòng.
– Thôi đi anh. – Trúc nói nhỏ.
– Oh. Sao thế? Em không thích anh hát à? – Hào Nam ngạc nhiên hỏi.
– Anh hát hay lắm. Nhưng chúng ta không có nhiều thời gian. Bắt đầu công việc thôi.
– Trúc nói.
– Okie. Bắt đầu.
– Anh năm nay bao nhiêu tuổi? – Trúc hỏi.
– 23.
– Còn em?
– Dạ, em mười chín.
– Em đã có bạn trai chưa? – Hào Nam hỏi.
– Có. Anh ta cũng bằng tuổi anh. – Trúc nói không hề chần chừ.
Hào Nam hơi im lặng một chút, rồi nói sang chuyện khác.
__________________
Phân cảnh mà Trúc sẽ diễn hôm casting là đoạn khó nhất của bộ phim. Nó đòi hỏi phải lột tả được tâm lý nhân vật từ đau khổ cực độ của người con gái, do chính lỗi lầm mình, người mình yêu phải trả gía bằng mạng sống của anh. Theo thầy Trung là rất khó đối với Trúc, vì kinh nghiệm sống của nàng không đủ.
– Anh ơi! Anh tỉnh dậy đi! Em xin lỗi mà, em xin lỗi mà.
Giọng Trúc kêu gào khàn đục, mắt nàng rưng rưng, nước mắt chảy dài. Tay nàng quỳnh quáng vịnh chặt vết thương trên ngực anh. Máu tiếp tục trào ra qua kẽ tay.
– Anh.. Em xin anh, đừng bỏ em. Tỉnh lại đi anh.
Bàn tay nàng đầy máu run rẩy vuốt lên mặt anh. Đôi vai nàng run lên bần bật. Nàng cúi xuống hôn lên đôi môi đang tái dần đi của anh. Nàng không khóc được ra thành tiếng nữa, chỉ còn nước mắt rơi trên mặt anh. Nàng muốn truyền hơi ấm của tình yêu sang cơ thể đang lạnh dần của anh.
Chợt cánh tay anh đưa lên choàng lấy cổ nàng, kéo nàng thấp xuống. Đôi môi trở nên mềm mại ấm áp lúc nào không hay. Lưỡi anh khẽ tách môi nàng ra, tìm sâu vào bên trong cuốn lấy lưỡi nàng. Một cảm giác lâng lâng đê mê lạ lùng dâng lên trong lòng Trúc.
– Ah Hem..
Thầy Trung đứng tựa lưng vào cửa mỉm cười, đánh tiếng.
– Ah.. Thầy. – Trúc hoảng hốt bật dậy.
Mặt nàng đỏ bừng, nhòe nhoẹt nước mắt , nhìn Hào Nam như trách cứ. Anh ta ngồi dậy mỉm cười với Trúc.
– Anh xin lỗi. Lúc đó anh chết thật rồi đấy, nhưng chính nụ hôn của em cứu sống anh. – Hào Nam tinh nghịch trêu nàng.
Anh.. – Trúc ấp úng chưa biết nói gì, đầu lưỡi nàng vẫn truyền đến hương vị ngọt ngào khó tả.
– Bốp bốp… Em đóng rất đạt. Em làm thầy ngạc nhiên đấy. – Thầy Trung vừa đi vào vừa vỗ tay.
Trúc đứng lên, ngượng ngùng nhìn thầy.
– Em tự đánh gía mình thế nào? – Thầy Trung hỏi.
– Em.. Em thấy có gì đó chưa ổn. Hình như trạng thái tâm lý nhân vật chỉ đạt mức đau đớn của mất người yêu, nhưng chưa lột tả được sự hối hận muộn màng vì lỗi lầm của mình gây ra cái chết của anh. – Trúc nói.
– Hay .. Hay lắm. Em nhận xét rất đúng. Với tuổi đời của em, nghĩ được như thế đã là xuất sắc lắm rồi. Nhưng cái em thiếu bây giờ là trải nghiệm. Dĩ nhiên, chẳng ai bắt em hại chết người yêu mình để trải nghiệm thật. Mà là học hỏi từ những người đi trước. – Ông ngưng một chút như lấy hơi.
– Đây em cầm lấy. – Ông đưa cho Trúc một đĩa DVD. – Đây là phim “Quê hương đỏ máu”, một tuyệt phẩm năm 1976. Trong đó có một đoạn, diễn viên Hồng Thanh khóc bên xác con. Đứa bé đòi theo mẹ ra đồng, nhưng bà nhất quyết bắt nó ở nhà. Khi máy bay địch oanh tạc, bà chạy về thì đã muộn. Nghe nói đây là kinh nghiệm đau đớn đã xảy ra thật sự trong cuộc đời bà, vì thế khi đóng xong vai này, bà không tham gia bất kỳ một bộ phim nào nữa.
_____________________
Trúc nằm sấp trên giường nhìn qua cánh cửa ban công. Mắt nàng đỏ hoe, còn rơm rớm nước mắt. Nàng nghĩ đến bộ phim vừa xem.
Người đàn bà đó rũ rượi gào khóc đến đờ đẫn bên xác con không còn nguyên hình hài. Bà ta đau đớn thật sự, từng cơ thịt co giật trên khuôn mặt làm mặt bà như biến dạng. Nỗi đau đó phải lớn thế nào? Đó không còn thuộc phạm trù của diễn xuất, mà là một sự thẩm thấu, đồng cảm nhân vật bằng chính bản thân mình. Xuất thần.
Trúc biết mình không thể làm được điều đó. Nhưng đó là một tuyệt phẩm ra đời khi mà cả đất nước còn vật vả trong nổi đau của chiến tranh để lại. Họ không thể đòi hỏi lớp diễn viên trẻ như nàng phải diễn được như thế trong một bộ phim thị trường. Ý nghĩ này làm lòng Trúc nhẹ nhõm. Nhưng dù thế nào nàng cũng phải cố gắng với hết khả năng mình, vì đây là cơ hội duy nhất.
________________________
Chiếc taxi vàng chạy đến trước bậc thang của tòa nhà rồi dừng lại. Hào Nam đã đứng sẵn ở đó, kế bên người quản lý của anh ta. Hào Nam bước đến mở cửa xe trong ánh mắt tròn xoe ngạc nghiên của người quản lý.
Trúc bước xuống, cùng với Thầy Trung. Nàng hôm nay đẹp lạ thường, nhưng trong mắt nàng có điều gì đó rất khác. Dường như là sự kiên quyết, sự tự tin.
Hào Nam bước đến, theo thói quen cởi mở anh mở rộng hai cánh tay mình.
Thật bất ngờ Trúc không tránh né, đứng yên anh ôm thật nhẹ. Mùi hương mái tóc của nàng làm anh ngây ngất.
– Em đẹp lắm. – Anh nói khẽ vào tai nàng.
– Cảm ơn anh.
Tổng hành dinh của Cty Thiên Hà nằm trong khuôn viên thật rộng của một căn biệt thự kiểu Pháp. Lối vào trải thảm đỏ, hai bên trưng bày hình ảnh các diễn viên nổi tiếng và các bộ phim họ tham gia do Cty Thiên Hà sản xuất. Trúc thấy cả hình của Nhật Vy. Nàng thầm nhủ với lòng một lúc nào đó hinh ảnh của nàng cũng được vinh danh trên bức tường này.
Trúc, Hào Nam và thầy Trung ngồi chờ trên dãy ghế ngoài phòng họp.
– Hít thở sâu vào. – Thầy Trung quay sang nhắc nhở nàng như thường lệ.
– Em đang rất bình tĩnh. Thầy yên tâm. – Trúc quay sang nhoẻn miệng cười với ông.
Thầy Trung nhìn nàng thoáng ngạc nhiên. Sự lo lắng, thấp thỏm ngày đầu tiên đi đóng thế hoàn toàn mất tăm, cứ như chưa bao giờ xuất hiện trên người Trúc. Ông mừng thầm, biểu hiện bình tĩnh của Trúc làm ông yên tâm.
Trúc mỉm cười một mình. Đêm qua, nàng đã nói với anh hết mọi chuyện. Anh rất ngạc nhiên. Nhưng điều làm Trúc bất ngờ là anh không phản đối nàng, dù một chút cũng không.
“Dù em có làm gì đi nữa, anh vẫn luôn yêu em. Dù mai kia em có trở thành một ngôi sao lớn, hay chỉ là một người nội trợ tầm thường, anh vẫn luôn yêu em. Vì hình ảnh chân thật nhất của em đã nằm trong tim anh, sẽ theo anh suốt cuộc đời này, không thay đổi.”
Lời anh nói làm cho nàng cảm động đến rơi nước mắt và cũng truyền cho nàng sự tự tin vô hạn. Dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn luôn bên nàng.
– Xin mời vào. – Một cô gái bước ra mời mọi người.
Bên trong căn phòng thật rộng. Một chiếc bàn dài phủ khăn trắng. Bốn người ngồi trên bàn nhìn Trúc bước vào với ánh mắt dò xét.
Hào Nam và thầy Trung tự tìm đến dãy ghế xếp sát tường dành cho họ.
Riêng Trúc dù không ai căn dặn nàng vẫn tự tin đi đến trước chiếc bàn, mỉm cười cúi đầu chào. Trong bốn người, hai đàn ông, hai phụ nữ, nàng chỉ biết ông Hoàng, đạo diễn của bộ phim.
– Mời em ngồi. – Ông Hoàng chỉ nàng ngồi vào chiếc ghế giữa phòng.
– Tôi xin giới thiệu. Đây là bà Hoàng Diệu, Chủ tịch kiêm Giám đốc Điều hành Cty Thiên Hà. – tay ông hướng về người phụ nữ ngồi vị trí trung tâm.
Bà ta ăn mặc rất sang trọng, nét mặt phúc hậu, nhìn nàng mỉm cười. Chợt Trúc cảm thấy nụ cười của bà rất quen thuộc, nhưng nàng không nhớ được đã gặp ở đâu.
– Đây là Ông Chen – Phó Giám đốc điều hành. – tay ông hướng về người đàn ông to béo ngồi bên bà Hoàng Diệu.
Ông Chen, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay là người gốc Hoa, da trắng, mắt nhỏ. Ông ta nhìn nàng rồi cười híp mắt trông rất hoạt kê.
Còn đây là Bà Loan – Giám đốc sản xuất.
Bà Loan không hề nhìn lên Trúc lần nào, cứ cúi đầu đọc tài liệu, như không nghe lời giới thiệu của ông Hoàng. Trúc nhớ ngay tới một chi tiết, rất có thể là nguyên nhân của bà ta không thích nàng, tên Thắng của đoàn phim là cháu bà ta.
Ông Hoàng hơi nhíu mày khó chịu trước biểu hiện của bà Loan. Ông cười khổ nhìn nàng, rồi nói:
– Em có tự tin diễn đoạn phân khúc này không?
– Dạ,.. Em sẽ cố gắng. – Trúc gạt bỏ mọi suy nghĩ lung tung trong đầu.
– Em…
– Bắt đầu được rồi đấy. Chúng tôi không có nhiều thời gian đâu.
Ông Hoàng vừa định nói gì đấy thì bị bà Loan cắt ngang. Ông tức giận mặt đen lại.
– Dạ, em xin cảm ơn Ban giám đốc Cty cho em cơ hội này. – Trúc đứng lên cúi người, mặt nàng tĩnh lặng như nước.
Trúc quỳ gối bên thi thể Hào Nam đang lạnh dần tím tái. Mắt nàng đờ đẫn nhìn vết thương lớn trên ngực anh, tay nàng đè chặt bên trên nhưng máu vẫn trào ra liên tục thấm ướt cả chiếc áo trắng đang mặc.
Nàng quỳ đó thẫn thờ, như quên mất mình đang diễn. Thầy Trung bấu chặt tay lên đùi mình nhấp nhỏm, tách.. tách, kim giây của chiếc đồng hồ treo tường như đang đánh vào ngực ông. Bà Loan nhếch mép lên cười, định nói gì đó. Chợt bàn tay của Bà Hoàng Diệu đưa lên ngăn bà ta lại, ánh mắt bà không rời khỏi Trúc.
Hai vai nàng bắt đầu run rẩy, bàn tay buốt lạnh cứng đờ giữa khoảng không, giọt nước mắt đầu tiên chảy dài xuống má. Như bừng tỉnh, Trúc òa lên khóc, tiếng khóc của mang theo sự đau đớn, day dứt, hối hận thật sâu. Tiếng khóc của nàng không lớn, ngắt quãng, nhưng mỗi tiếng nấc như một khúc ruột bị cắt lìa ra.
Nàng cúi xuống hôn lên đôi môi trắng bệch lạnh buốt của anh. Nàng hoảng hốt khi nhận ra nó lạnh buốt, không còn sự sống.
– Anh.. ơi! Anh đừng bỏ em. Em xin anh. Là lỗi của em.. Là lỗi của em…
Giọng nói nàng run rẩy, nước mắt chảy ướt cả gương mặt tái nhợt của anh. Nàng như lịm đi bên anh.
Căn phòng im phăng phắt, chỉ có tiếng kim đồng hồ gõ nhẹ trên tường.
– Bốp … Bốp.. Bốp..
Tiếng vỗ tay đầu tiên của ông Hoàng, làm mọi người bừng tỉnh. Tất cả mọi người đứng lên vỗ tay, duy chỉ có bà Loan vẫn ngồi đó im lìm.
Hào Nam mở mắt ra, gường mặt thiên thần của Trúc ngay trên ngực anh. Hai mắt nàng nhắm nghiền, đôi môi mím chặt. Anh khẽ lay nàng. Mí mắt nàng chuyển động rồi chậm rãi mở ra, dòng nước mắt vẫn chảy ngang qua sống mũi xuống ngực anh.
Hào Nam chậm rãi đỡ nàng đứng lên.
– Tốt. Tốt lắm. – Ông Hoàng nói.
– Không đạt. Lời thoại không đúng.
Đột nhiên, bà Loan đứng phắt dậy nói trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Ông Hoàng mặt mũi đỏ bừng, quay lại nhìn bà ta, rồi nhìn sang bà Hoàng Diệu.
– Đúng là không theo lời thoại trong kịch bản. – Bà Hoàng Diệu nói.
Trúc cúi đầu không có biểu hiện gì. Thầy Trung, Hào Nam chán nản lắc đầu. Ông Hoàng thấp thỏm lo lắng. Riêng bà Loan thì nhếch mép cười đắc ý.
– Nhưng khó khăn lớn nhất trong phân đoạn này là lột tả tâm lý nhân vật, theo ý kiến của tôi, em đã làm rất tốt. Lời thoại tuy là quan trọng, nhưng cứ cứng nhắc đi theo mà không diễn tả được tâm trạng thì càng là thất bại lớn hơn. – Bà Hoàng Diệu mỉm cười nói.
– Vậy tức là… – Thầy Trung run run hỏi.
– Tức là … Trúc sẽ đảm nhiệm vai đó thay Nhật Vy. – Bà ta mỉm cười nói.
Bà Loan sững sờ nhìn bà Hoàng Diệu, rồi mím môi im lặng không nói gì nữa.
___________________________
Trúc và thầy Trung bước ra khỏi căn phòng.
Tiếng chúc mừng của mọi người vang lên không ngớt, chỉ có Trúc là vẫn lâng lâng.
Tai nàng còn lùng bùng lời nói của bà Hoàng Diệu.
“Vì em chưa có danh tiếng và tham gia bộ phim đầu tiên nên Cty chỉ có thể ký hợp đồng với em ở mức thù lao tương đối thấp. Một trăm năm mươi triệu. Em thấy thế nào?”
Trúc không thể tin nổi hợp đồng đầu tay của mình lại mang về số tiền lớn như thế. Đối với nàng đây là một động lực to lớn để tiếp tục đi trên con đường này. Con đường tràn ngập ánh hào quang.
____________________________
– Anh ơi! Anh… Ưm… Em chết mất… Anh vào trong em đi… Em muốn… Ưm.. Ưm..
Tiếng rên la của Trúc vang vọng trong căn phòng. Mặt nàng đỏ bừng, nằm bẹp trên gối, hai chân chống cao lên, mông không ngừng uốn éo phản đối chiếc lưỡi tham lam của Bắc vét sâu vào âm hộ. Hai tay anh không ngừng vuốt ve cặp mông tròn căn của nàng, mặt anh nhòe nhoẹt nước nhờn của nàng.
– Anh.. Ưm.. Em.. Muốn của anh.. mà…
Đột nhiên, một vật thật to và nóng nhanh như chớp lấp kín âm hộ nàng.
– Ahh..
Trúc há hốc cả miệng. Mắt nàng dại đi theo từng nhịp của hạ thể anh thúc vào âm hộ nàng. Hai bàn tay anh vỗ chan chát lên cặp mông tròn lẳng của nàng, đến làn da đỏ rực lên. Cảm giác sướng khoái xen lẫn đau rát trên mông làm cơn cực khoái đến nhanh hơn.
Ahh… Ah.. Ah.. Anh .. Ơi…
Trúc rên thật lớn. Hai chân nàng mềm nhũng không dựng người lên được nữa. Hai tay anh vẫn kềm chặt hông nàng ráng thúc vào vài lần thật sâu rồi bắn tinh xối xả trong nàng.
Trúc đưa tay lau mồ hôi trên trán anh. Nàng mỉm cười hạnh phúc. Chỉ cần được bên anh, những khó khăn căng thẳng nàng đều có thể vượt qua.
– Bây giờ em có thể nói cho anh biết chưa? – Anh hỏi.
– Không có gì. Chỉ là em… vượt qua được đợt kiểm tra diễn thử sáng hôm nay thôi.- Trúc nói với giọng bình thản, nhưng trong lòng nàng thật sự sung sướng muốn hét to lên.
– Vượt qua… Có nghĩa là…
Bắc vùng dậy, trợn tròn mắt nhìn nàng, hỏi lại. Trúc mỉm cười, với hai tay ôm cổ anh kéo xuống, nói nhỏ vào tai anh:
– Có nghĩa là… em sẽ nhận vai đó thay Nhật Vy.
– Ah… Em nói thật. – Bắc mừng muốn điên lên, hai tay anh nắm chặt cánh tay nàng.
Trúc hạnh phúc gật gật đầu. Nàng nói thật nhỏ vào tai anh, một tin mà nàng nghĩ anh càng ngạc nhiên sung sướng hơn. Đôi mắt của Bắc đang sáng rực vui mừng, chợt tối sầm lại. Nhưng sự u ám trong mắt anh chỉ thoáng qua rồi biến mất tăm.
– Vậy là quá tốt rồi. Em có thể giúp cha mẹ trả nợ. – Anh nói nhỏ.
– Ừ. Dĩ nhiên rồi. Em sẽ trả hết nợ cho cha mẹ. Mang cha mẹ lên Sài Gòn phụng dưỡng. Cha mẹ sẽ không còn lao tâm vì kiếm tiền nữa. Em sẽ…
Bắc mỉm cười nhìn Trúc dệt mộng đẹp. Tuy anh chỉ lớn hơn nàng hai tuổi, nhưng anh biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như nàng nghĩ.
Số tiền thù lao nàng nói với anh là một con số không tưởng đối với anh hiện giờ. Anh vui cho nàng, nhưng anh lại càng lo lắng cho tình yêu hai người. Con đường nàng đang đi đầy cám dỗ hào nhoáng. Liệu tình yêu hai người có trọn vẹn khi cấp bậc của họ ngày càng cách xa nhau.
Hi Hi..
Trúc bật cười vui vẻ trước câu nói đùa của thầy Trung.
– Nào! Bây giờ trở lại công việc.
Trúc hít một hơi thật sâu để tập trung tinh thần. Đôi mắt nàng chợt lóe lên giận dữ, răng nghiến chặt. Thầy Trung nhìn nàng như tán thưởng.
“Không… Tôi không đồng ý. Phải giữ con tôi lại, dù tôi có mất mạng khi sinh nó, tôi vẫn tự nguyện.”
Trúc hét lên thẳng vào mặt thầy Trung.
– Đúng. Đúng là tâm trạng đó. Em phải cảm thấy như đang bị sỉ nhục vì có người âm thầm dàn xếp định đoạt mạng sống đứa con chưa sinh ra của mình! Phải thế…
– Reng… Reng… Reng…
Trúc bối rối xin lỗi rồi rút chiếc điện thoại mình ra khỏi túi quần, ngón tay đưa lên định nhấn nút từ chối. Chợt mắt nàng nheo lại khi thấy số của cha trên màn hình. Trúc chợt rùng mình bất an. Nàng đứng dậy đi lại gần cánh cửa sổ.
– Alô.. Cha…
– Trúc ơi!… Con… Con ráng thu xếp về … gặp cha con một lần… Ổng.. Ổng chắc không qua nổi…
Giọng mẹ nghẹn ngào ngắt quãng mà như tiếng sét ngang tai nàng. Tay chân Trúc bủn rủn, nàng tựa người vào khung cửa sổ, miệng ú ờ không phát được thành lời. Mẹ nàng không nói gì, bà chỉ khóc thúc thít trong điện thoại.
– Cha.. bị sao vậy mẹ? – Trúc nghẹn ngào.
– Hôm qua,.. thằng Bá Nam đến siết nhà, mang theo một đám giang hồ… Cha mẹ bị ép dọn ra ngoài. Ổng.. chống lại mà không được. Rồi… cha con bị đột quỵ… Ổng mê man … Mẹ sợ lắm… Trúc ơi! Cha con mà… mà có chuyện gì, chắc mẹ cũng đi theo ổng thôi. – Bà Thanh khóc ngất trong điện thoại.
– Mẹ phải bình tĩnh. Cha đang nằm ở đâu?
Đôi mắt Trúc đỏ ngầu, chất chứa lòng yêu thương và thù hận. Hơn ai hết, nàng biết mình buộc phải tỉnh táo trong trường hợp này.
– Cha em bị sao? – Chợt giọng thầy Trung vang lên sau lưng nàng.
– Dạ… Cha em bị đột quỵ đang nằm bệnh viện Cần Thơ. Em phải về quê gấp…
Trúc nói nhanh, nàng đi lướt qua vẻ mặt ngơ ngác của thầy Trung.
– Ah… Em muốn đến Cty xin tạm ứng một chút, mà không biết có được không? – Nàng dừng lại hỏi thầy Trung.
– Tôi nghĩ chẳng có gì mà không được. – Thầy Trung nói.
– Mà em cần nhiều không? Để xem tôi có khả năng giúp em không? – Thầy Trung nói tiếp.
– Em cũng… không biết. Có lẽ càng nhiều càng tốt. – Trúc nhìn ông với ánh mắt cảm kích sâu đậm.
– Tôi quả thật không có nhiều. Ở đây có năm triệu em cầm đỡ vậy. – Thầy Trung rút chiếc phong bì trên túi áo mà Trúc thấy từ đầu buổi đến giờ.
Hai tay Trúc run rẩy cầm chiếc phong bì của thầy, còn niêm phong kín, bên ngoài ghi rõ “Thầy Phan Thế Trung – Lương tháng 12 – 5,000,000đ.”
Em cảm ơn thầy. – Mắt nàng rưng rưng.
– Thôi, cảm ơn gì. Lát tôi có lớp. Em đi một mình nhé, nhanh đi. – Đôi mắt thầy hiền từ nhìn Trúc.
_______________________
Trúc lái xe đi tới Cty Thiên Hà một mình. Suốt đoạn đường nàng gọi cho Bắc không được.
Nàng chạy xe vào bãi gửi và hỏi ông bảo vệ văn phòng của ông Chen. Ông ta là Phó Giám đốc phụ trách tài chính của Cty.
“Lầu 2, rẽ trái.. Đi thẳng cuối hành lang… Rẽ phải… Căn phòng thứ ba bên trái… Có bảng tên.”
Trúc thở phào nhìn thấy tấm bảng đồng trên cửa – Mr. Jin Chen.
Nàng đưa tay lên gõ cửa thật khẽ. Không có tiếng trả lời. Nàng lúng túng đi qua đi lại trên hành lang phía trước. Lại gõ cửa lần nữa, mạnh hơn lần trước.
– Ai đấy?!
Một giọng đàn ông gắt gỏng vang lên từ bên trong, làm Trúc giật bắn cả mình.
– Dạ, tôi là… Thanh Trúc. Tôi… xin được gặp ông Chen có chút chuyện ạ! – Trúc gấp gáp.
Bên trong lại im lặng hoàn toàn không một tiếng hồi âm. Trúc lúng túng chưa biết làm gì, thì tiếng nói đó lại vang lên:
– Thanh Trúc ah! Cô vào đi!
Trúc hít một hơi thật sâu, xoay tay nắm cửa, bước vào phòng. Bên trong, ông Chen đang ngồi tại bàn làm việc, nhìn nàng hơi miễn cưỡng mỉm cười. Trán ông ra rịn mồ hôi, áo sơmi đang mặc cũng thấp ướt vài chỗ.
– Cô ngồi đi! – Ông Chen nói tiếng Việt với âm tiết như người Hoa ở Chợ Lớn.
– Dạ, cảm ơn! – Trúc đi đến chiếc ghế ngay trước bàn làm việc của ông ngồi xuống.
– Cô có chuyện gì cứ nói! Đừng ngại. – Ông ta vui vẻ nói với nàng.
– Dạ,… Em muốn… tạm ứng chút tiền! – Trúc nói nhanh.
– Ah… Chuyện này…. đơn giản thôi mà. Em muốn… bao nhiêu? – Ông hỏi, giọng ông hơi run run.
– Dạ,… bao nhiêu… Mười… Ah, nếu được thì hai mươi triệu… Được không ạ? – Trúc lúng túng.
– Ah… Số tiền… không bao nhiêu… Em… Có cần gấp… Lắm không? – Hơi thở ngắt quãng.
– Dạ, rất gấp ạ! Cha em đang nằm bệnh viện Cần Thơ… Ông thông cảm… – Nhắc đến cha Trúc lại nghẹn ngào.
– Ah… Vậy hả … Tôi.. Tôi sẽ xong… Nhanh thôi mà… Em ra ngoài… Chờ… Năm phút… Tôi sẽ đưa… – Mặt ông ta hơi đỏ lên, hai tay nắm chặt lấy mép bàn.
– Dạ…. – Trúc đứng lên đi ra ngoài.
Ông Chen gồng người đỏ bừng cả mặt. Cánh cửa vừa khép lại sau lưng Trúc, ông liền ngã người ra ghế rên nhẹ một tiếng.
– Ưm… Ặc hặc..
Chợt có tiếng phụ nữ kêu nhẹ lên rồi ho sặc sụa, phát ra từ dưới gầm bàn. Ông Chen lim dim trên ghế, mặc kệ chiếc ghế dựa đang bị đẩy trôi từ từ về phía sau. Một cánh tay trắng muốt từ dưới gầm bàn đưa lên bấu lấy mép bàn, rồi một mái tóc rối tung lấp ló. Một người phụ nữ dáng người thật đẹp, quần áo xộc xệch đứng lên.
– Anh hư lắm. Sao lại ra đầy cả miệng em chứ?
Cô ta vừa trách móc vừa quay người đi lại bàn nước lấy miếng khăn giấy lau miệng.
– Anh xin lỗi Vy. Anh không kiềm được! – Ông Chen gãi đầu áy náy.
Cô ta chính là Nhật Vy.
– Thôi bỏ đi. Nhưng… Anh thích con bé Thanh Trúc kia rồi phải không? – Nhật Vy nghiến răng rít lên.
– Không… Không có… Anh làm sao thích cô ta chứ! – Ông Chen vội vàng nói.
– Anh không cần chối. Em cho phép anh đấy. Cứ việc dụ dỗ con đó lên giường với anh. Chán chê thì bỏ. Em không ghen đâu.
Đôi mắt cô ta lóe sáng. Nếu suy nghĩ có thể giết người thì Trúc đã chết cả ngàn lần với cô ta. Dành mất vai diễn là sự sỉ nhục đối với Nhật Vy, ngay cả chàng ca sĩ hào hoa, cô ta mất bao nhiêu công sức câu dẫn cũng bị Trúc hớp hồn điên đảo. Mỗi lần nghĩ đến Hào Nam mà lòng cô ta đau nhói, anh ta hoàn toàn xứng đáng là điểm hạ cánh an toàn của Nhật Vy. Vậy mà… Thanh Trúc là mối thù bất cộng đái thiên đối với Nhật Vy.
– Haizz… Em nên quên đi chuyện trả thù với cô ta đi! Ngay cả anh cũng chưa dám động đến cô ta đâu! – Ông Chen thở dài nói.
– Sao? – Nhật Vy quay lại nhìn ông.
– Em nghĩ rằng một cô gái đóng thế thân tự nhiên được chọn đóng vai chính thay em ah? – Ông cười.
– Anh phải thừa nhận cô ấy có năng khiếu diễn xuất. Nhưng điều đó không đủ… – Ông nói tiếp.
– Có tác động? Là ai? – Mắt Nhật Vy lóe sáng, răng nghiến chặt.
– Anh không biết. Anh chỉ có thể nói, người này không phải là người chúng ta có thể nghĩ tới. Người này có uy tín với bà Hoàng Diệu. Thay đổi suy nghĩ của bà ta hoàn toàn ngay trước buổi phỏng vấn. – Ông chậm rãi nói ra suy đoán của mình.
____________________
Thấy cánh cửa phòng vệ sinh vừa đóng lại, ông Chen hô to ra ngoài:
– Thanh Trúc, em vào đi!
Chưa được năm giây, cánh cửa bật mở, Trúc đi nhanh vào, khóe mắt hơi đỏ. Nàng biểu hiện rất lo lắng và vội vàng.
Ông Chen mở ngăn kéo bàn, rút ra một cọc tiền dầy cộp, đẩy về phía Trúc.
– Đây là năm mươi triệu. Em cứ cầm lấy. Về lo cho cha. Tôi sẽ báo đoàn phim hoãn quay một tuần cho em. Được chứ? – Ông nói.
– Dạ, em cảm ơn ông. Em.. – Trúc mừng rỡ đến rơi nước mắt.
– Ông cái gì mà ông chứ! Ngộ không gìa như dzậy đâu!
Trúc không để ý câu nói đùa của ông, nàng nhấp nhỏm định xin phép, thì ông nói tiếp:
– Đầu tuần tôi có thư mời của một đối tác quan trọng ở Cần Thơ. Nếu em không đến thì nửa tiếng nữa tôi cũng đi. Em có thể đi chung xe với tôi cho nhanh. – Ông nói.
– Ah… Như vậy. Dạ, thôi …
– Em tính đi về dưới bằng gì? Xe đò sao? Mang theo số tiền như thế mà đi xe đò, em không sợ mất ah? – Ông nói tiếp.
Trúc nghĩ đến việc được về thật nhanh lo cho cha và đúng theo lời ông Chen nói, nàng chưa nghĩ đến việc mạo hiểm như thế nào khi mang theo một số tiền lớn như vậy theo người.
– Dạ,… Như vậy có phiền cho… anh quá không? – Trúc e ngại.
– Không, không sao. Chuyện an nguy của cha em là quan trọng mà. Đi.. Mình đi luôn. – Ông nói, rồi đứng dậy đi vòng ra cửa.
– Dạ. – Trúc mím môi đi theo ông.
Cánh cửa phòng đóng sập lại. Cánh cửa phòng tắm bật mở. Nhật Vy bước ra, mặt lạnh tanh, miệng nhếch lên cười bí hiểm.
_________________________
– Anh… Cha bị đột quỵ… Em về quê gấp… Em đi chung xe của Cty…
– Không.. Anh nghe em nói. Em về trước xem tình hình cha thế nào, em sẽ báo với anh. Anh đang viết luận án, không được sao lãng.
– Ừ. Em hứa sẽ gọi mà.. Vậy nhé.. Bye anh.
Trúc nhét chiếc điện thoại vào túi xách, nàng dựa lưng vào ghế xe, mắt nhìn ra quan cảnh bên ngoài lướt qua thật nhanh.
Suốt đoạn đường ông Chen chỉ đọc báo, không nói tiếng nào. Trúc ngồi bên cạnh cũng yên lặng suy nghĩ lo lắng. Nàng cầm chiếc điện thoại mà ướt đẫm cả mồ hôi. Mẹ nàng không nhấc máy.
Đồng hồ gần đến ba giờ chiều, chiếc xe Camry màu đen của ông Chen chạy vào cổng bệnh viện Cần Thơ.
– Em cảm ơn anh rất nhiều. – Nàng rối rít cảm ơn, mở cửa xe chạy ù ra ngoài.
Nàng chạy đến phòng trực của bệnh viện. Bên trong có một nhóm người thật đông nhốn nháo, đứng chật cả lối vào. Nàng nôn nóng đứng bên ngoài, chưa biết làm sao thì đột nhiên giọng ông Chen đã vang lên phía sau:
– Cha em tên gì?
– Dạ.. Anh.. Dạ, Đào Hồng Sơn. – Trúc lúng túng.
Ông áp điện thoại lên tai, nói gì đấy, rồi đọc lớn tên cha nàng, rồi nhìn nàng ra dấu chờ đợi.
Thang máy tầng 4 vừa mở ra, Trúc lao ra ngoài chạy thẳng, bỏ ông Chen đi bộ lẽo đẽo theo sau.
Nàng dừng lại trước căn phòng bệnh tập thể. Trước mặt nàng là hai dãy giường bệnh, người nằm nheo nhóc co ro, dưới sàn nhà người nuôi bệnh nằm chật cả lối đi. Chiếc quạt trần kẽo kẹt mệt nhọc, không xua nổi mùi sát trùng nồng đậm trong không khí.
Mắt nàng lướt qua, rồi lướt lại khắp cả phòng, không nhận ra bóng hình quen thuộc của cha mẹ mình. Nàng nôn nóng bước vào, đầu quay qua quay lại nhìn rõ từng khuôn mặt vàng vọt trên giường. Không có. Tại sao như thế?
Ông Chen dừng trước của phòng, mũi ông hơi nhăn lại khó chịu vì mùi thuốc và mồ hôi người xộc vào mũi. Ông nhìn lên số phòng, rồi nhìn sang Trúc. Nàng như không tìm được cha mình.
Đột nhiên, Trúc sững lại, đôi vai nàng run rẩy, ngay lối đi cuối phòng.
Người đàn ông nằm đó, trên manh chiếu mỏng trải dưới sàn sát lối đi. Mặt ông ta hốc hác, hai mắt hõm sâu vào, cánh tay tím bầm nhiều chỗ do vết kim. Bình nước biển của ông treo trên thành giường của một người khác. Phía dưới ông là một người phụ nữ mặt xanh xao, mệt mỏi gục trên chân ông thiếp đi.
Hình ảnh cha mẹ nàng ngay trước mặt, nhòa đi trong mắt. Hai chân nàng mềm nhũng, Trúc quỵ xuống bên cha, hai đầu gối nện mạnh xuống sàn nhà. Nàng không hề thấy đau, vì cái đau đó quá nhỏ bé với sự đau đớn tột cùng trong tâm can. Nước mắt nàng trào ra như suối, miệng cứng lại, hai tay run rẩy chạm vào cánh tay nhăn nheo tím bầm của cha.
– Cha… Cha ơi… – Trúc khóc ngất lên, hai bàn tay nàng lay động cánh tay của cha.
– Trúc. – Bà Thanh ngẩn đầu lên thảng thốt kêu.
– Mẹ.. Cha sao vậy? Cha không trả lời con… – Trúc òa khóc ôm lấy mẹ.
– Đừng lay… Cha con… tỉnh rồi. Ổng đang ngủ… – Bà Thanh lau nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt con.
– Tỉnh rồi. – Trúc vui mừng quay lại nhìn cha, miệng nàng cười rồi lại nghẹn ngào khóc.