Chợt điện thoại Mạnh reo vang. Hắn nhìn xuống, nghiến răng trèo trẹo. Trúc choàng tỉnh, hoảng hốt bật dậy, nàng kéo váy mình xuống, hai tay che ngực.
– Em đừng lo. Không có gì đâu. Anh ra ngoài chút. Lát vào anh sẽ làm cho em sung sướng nhất từ trước tới giờ.
Mạnh nói nhỏ vào tai nàng, tay hắn luyến tiếc sờ nhẹ một bên ngực Trúc. Hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Cánh cửa chưa kịp khép sau lưng hắn, Trúc đã nghe được giọng hắn bực tức hét lên trong điện thoại.
– Đụ mẹ, gọi cái gì? Mày muốn mất phần luôn hả..?
Cánh cửa đóng lại, âm thanh của hắn nghe không rõ ràng nữa.
_____________________
Bắc đi tới đi lui trên phòng, bộ dáng lo lắng, bồn chồn.
Anh vừa mở hộp mail của Trúc lên. Lo lắng của anh đã thành hiện thực. Trúc đã xem qua hình ảnh của anh và cô gái đó.
Anh gọi cho nàng liên tục, nhưng Trúc không nhấc máy. Anh muốn điên, đầu tóc rối bù vì hai bàn tay liên tục vò nắm.
Anh phải làm sao? Biết đi đâu tìm nàng đây? Nàng có làm điều gì dại dột không? Linh tính báo cho Bắc một sự bất an mãnh liệt hơn bao giờ hết.
________________________
Trúc bần thần nhìn lên màn hình TV. Nàng không biết mình vừa làm việc gì? Nàng đang chờ Mạnh vào để làm tình sao?
Đột nhiên Trúc nghe tiếng e e như chiếc điện thoại nàng run lên trong ví. Nàng hay chọn chế độ run vì tiếng chuông điện thoại không phải thích hợp cho mọi trường hợp. Nàng đưa tay mở ví ra, rút lấy chiếc điện thoại. Mười ba cuộc gọi nhỡ của Ninh và anh, một tin nhắn mới. Trúc mím môi, quyết định không gọi lại cho anh. Nàng mở tin nhắn lên.
“Trúc ơi! Chính là Mạnh và Phước cho thuốc kích thích muốn hãm hại em nhưng anh đã ngăn lại kịp, đánh anh hôm qua cũng là tụi nó. Em nên cẩn thận.”
Trúc bừng tỉnh. Vậy mà nàng đã trách lầm anh đánh Ninh. Vậy… Hình ảnh anh và người kia thì sao? Trúc nhíu chặt hàng lông mày, cố nhớ lại. Hình chụp rất rõ, người chụp phải đứng ở cự ly rất gần, có thể nói là kế bên mới chụp ra tấm hình như vậy. Anh lại nhắm mắt, đầu nghiêng một bên, anh không tỉnh táo sao? Tại sao hình ảnh đó là cố tình chuyển cho nàng? Để nàng đau khổ? Giận ạnh. Rồi sao nữa?
Trúc nhìn xuống cơ thể đỏ bừng của mình, hai núm vú còn ướt đẫm nước miếng của Mạnh, âm hộ nàng nhòe nhoẹt nước nhờn. Không phải tất cả mọi chuyện để kéo nàng đến kết quả này sao?
Trúc rùng mình.
Mắt nàng chợt lóe lên một ý nghĩ trả đũa táo bạo. Nàng vùng dậy chạy sang chiếc bóp của Mạnh để trên bàn. Nàng lục lọi thật nhanh trong đó, mắt không ngừng nhìn về phía cửa. Đôi mắt Trúc chợt sáng lên. Trong ngăn kéo nhỏ có một túi nilon trong suốt, bên trong có chứa chất bột màu trắng. Trúc cẩn thận để chiếc bóp xuống bàn vị trí cũ. Tay nàng run rẩy, mũi nín thở mở miệng túi nilon ra. Nàng cho vào ly rượu của Mạnh. Chất bột trắng đó tan thật nhanh chỉ vài lần sủi bọt là mất tăm, không để lại bất cứ dấu hiệu bất thường nào.
Cánh cửa bật mở, Mạnh bước vào. Mặt mũi đỏ bừng, mũi thở phì phò tức giận. Hắn dập cánh cửa sau lưng thật mạnh như cố tình vỗ vào mặt ai đó.
Mạnh hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh. Hắn ngồi xuống ôm lấy cơ thể của Trúc.
– Có chờ anh lâu không cưng. Mình hâm nóng lại nhé. – Mạnh thì thào bên tai nàng.
Tay hắn lại mò vào áo nàng mân mê hai bầu vú săn cứng của nàng. Môi hắn lại tiếp tục hôn núm vú nàng, cố tình dùng răng nhay nhay đầu vú làm Trúc nhấp nhỏm, rạo rực.
– Uống rượu đi anh. – Trúc nói nhỏ.
– Được… – Mạnh đáp ứng ngay.
Miệng hắn vẫn không rời hai vú Trúc, tay đưa ra sau lưng, với với lên bàn. Tay hắn lại vô tình lấy phải chiếc ly mà Trúc vừa uống khi nảy. Hắn đưa cho Trúc.
– Anh không uống ah? – Trúc nhắc khéo.
– Không, anh uống chung với em. Sẽ ngon hơn. – Mạnh cười cười, tay hắn nâng ly rượu lên cho Trúc.
Nàng không từ chối dù gì ly rượu này không có thuốc. Trúc vừa uống một ngụm đầy thì Mạnh chồm lên, áp môi vào miệng nàng hút ra gần phân nữa, rồi khoái trá nuốt hết.
Hắn lại vục mặt xuống giữa hai chân nàng. Trúc ú ớ, cố đẩy đầu hắn ra. Miệng hắn tham lam ngậm trọn cả hai mép âm hộ mọng nước của Trúc. Lưỡi hắn quét đánh nhanh lên mồng đốc của nàng.
– Ưm.. Ưm.. Đừng đừng anh.. Em ..
Trúc há hốc cả miệng, hai chân nàng nhũng ra, mở rộng cho miệng hắn khai phá âm hộ mình. Nàng cắn lấy đầu lưỡi nàng để lấy lại tỉnh táo, nhưng cảm giác ray rứt tê dại cứ bao lấy hạ thể nàng.
– Anh ơi.. Em muốn… uống rượu.. – Trúc thì thào trong hơi thở dốc.
Mạnh không để ý đến lời nói của nàng. Hai tay hắn ôm lấy vòng lấy cặp đùi nàng ghì sát vào mình. Miệng hắn liếm mút âm hộ nàng như say mê. Hai mắt Trúc muốn dại đi.
– Ưm…
Nàng biết nếu mình không thoát đi lúc này, thì sẽ không còn đường lui nữa. Dù căm thù hắn thế nào, nàng cũng phải thừa nhận Mạnh thật điêu luyện với chiếc lưỡi của hắn. Cơ thể nàng đang phản ứng cuồng nhiệt, âm hộ tuôn tràn vãi ra sàn gỗ, đôi lần nàng muốn buông xuôi để tận hưởng trọn vẹn cảm giác như lên thiêng đường này.
Tay Trúc run rẩy, vương ra với lấy ly rượu trên bàn. Ly rượu có thuốc kích thích. Nàng nâng đầu hắn lên. Mặt hắn nhòe nhoẹt, bóng lưỡng nước nhờn, nhìn nàng mỉm cười.
Nàng đưa ly rượu vào tay hắn. Hắn như vô tình đặt lại lên bàn, rồi đứng phắt lên cởi quần ra ném bên cạnh. Dương vật hắn bung ra thật dài, cương cứng, bóng lưỡng, ngay sát mặt nàng.
Mạnh nhấc ly rượu lên cầm trên tay, hắn đưa dương vật đến trước mặt Trúc. Trúc hơi nhíu mày nhìn lên hắn, tay hắn xoay xoay ly rượu như chờ đợi. Nàng cố gắng bình tĩnh, hít sâu một hơi, miệng mở ra mút lấy dương vật hắn.
– Ah.. Em tuyệt quá Trúc ơi..
Tiếng rên rỉ của hắn làm mặt nàng đỏ bừng lên. Mắt nàng liếc lên, ly rượu trong tay hắn vơi đi gần nửa. Trúc mừng rỡ. Nàng cố mút hết dương vật hắn vào miệng mình. Dương vật hắn nhỏ hơn nhưng dài gần tương đương của anh.
Hắn cúi xuống, bế thốc Trúc lên, đặt nàng lên bàn, mở rộng hai chân nàng ra. Dưới ánh đèn vàng duy nhất trong phòng, cơ thể nàng đỏ hồng, hai núm vú săn cứng, mép âm hộ căng lên mọng nước, hé mở mời gọi.
Mạnh mỉm cưởi đắc ý, hắn ngửa cổ hớp hết ly rượu trong tay, rồi quỳ xuống giữa hai chân Trúc.
– Em cần đi vệ sinh một lát.- Trúc bật dậy.
Mạnh mỉm cười, hắn cúi xuống hôn nàng. Trúc ú ớ, hớp rượu còn trong miệng hắn tuôn qua miệng nàng. Trúc cố gắng nín thở để không nuốt vào.
Nàng ngồi dậy, bình tĩnh, kéo váy mình xuống, kéo dây áo lên rồi cầm chiếc ví đi về hướng cửa.
Mạnh thoáng cau mày nhìn theo bóng lưng mềm mại không xương của Trúc. Hắn thoáng nghi ngờ vì nàng cầm ví theo, rồi chợt nhớ ra điều gì hắn thở phào nhẹ nhõm. Phụ nữ đi vệ sinh không phải luôn cần khăn giấy để lau sao, mình quá đa nghi rồi.
Mạnh ngồi xuống, tay không ngừng vuốt ve dương vật cương cứng của mình. Hắn cảm thấy trong người nóng hừng hực, trán rịn ướt mồ hôi.
Trúc vừa mở cửa phòng, nàng liền bắt gặp Phước đang rình mò bên ngoài. Mặt hắn đỏ bừng nhìn Trúc đăm đăm. Hắn nhìn mép váy kéo cao của nàng, bộ ngực nàng thả rông trong váy có thể thấy hai núm vú nhô lên. Phước nuốt nước bọt.
Chợt hắn ngạc nhiên khi thấy Trúc mỉm cười bước về phía mình. Hắn mừng rỡ cười toe toét, hai tay dang ra đón thân hình mềm mại của nàng. Môi Trúc áp lên môi Phước, lưỡi hắn vừa đưa sang liền nhận một dòng rượu chảy sang. Hắn khoái trá, nuốt cho kỳ hết, còn lấy lưỡi cuồng vét khắp trong miệng Trúc như rút ra giọng rượu cuối cùng. Tay hắn không bỏ lỡ cơ hội vuốt ve hai vú của Trúc. Nàng không phản kháng, đầu nàng gối lên vai Phước, miệng nở một nụ cười chiến thắng.
– Anh vào phòng đi. Em đi vệ sinh xong. Mình tay ba luôn, được không? – Trúc hổn hển thì thào vào tai Phước.
Hắn mừng rêm, đầu gật gật liên tục.
Nhìn bóng lưng Phước bước vào phòng, Trúc mỉm cười nhẹ. Nàng chỉnh trang lại quần áo mình xong, bước nhanh xuống lầu đi ra ngoài.
Reng… Reng… Reng…
Chợt điện thoại Bắc reo vang. Anh mừng rỡ khi nhận ra số của Trúc.
– Alô.. Trúc, em nghe anh nói. Sự việc không phải như vậy.. Anh.. – Bắc rối rít.
– Anh.. Anh ở nhà chờ em.. Ở nhà chờ em nhé.. Chờ em.. Gần về .. – Trúc nói trong hơi thở đứt quãng.
– Trúc… Em sao vậy.. Em đang ở đâu?.. – Bắc lo lắng hét lên.
– Em.. Anh chờ em.. Em gần về rồi..
Trúc tắt máy.
_______________________
Đôi mắt Trúc lờ mờ, cơ thể nóng bừng như có lửa, hai núm vú căng tức ray rứt, hạ thể nàng ướt đẫm nước nhờn chảy dọc xuống hai chân, thấm ướt cả chiếc váy đang mặc.
Trúc đã đánh gía thấp thuốc kích thích của Mạnh, lượng thuốc đó đủ cho hai mươi người điên cuồng mê loạn. Tuy nàng chỉ ngậm nó trong miệng một chút sau đó truyền qua Phước, có thể thuốc còn sót lại hòa cùng nước miếng bị nàng nuốt vào trong người.
– Cô không sao chứ? – Ông lái taxi lo lắng nhìn nàng.
– Chú cho… máy lạnh thật.. lớn đi. Cháu .. Cháu bị … Cảm lạnh… thôi. – Trúc không hề biết lời nói của nàng đang mâu thuẫn lẫn nhau.
Ông lái taxi không biết nói gì, chỉ vặn nút điều khiển máy lạnh thật lớn.
Đường về nhà anh chỉ vài kilomét mà Trúc cảm thấy như hàng vạn dặm.
Cuối cùng chiếc taxi cũng đến nơi. Hai cánh cổng mở rộng, Bắc lao đến sau xe. Cánh cổng bật mở, Trúc run rẩy bước ra, váy giữa hai chân nàng ướt đẫm. Nàng ngã vào lòng anh, môi nàng hôn lên cổ anh.
– Anh mang… em vào. Anh yêu… em đi. Em điên… lên mất… – Nàng nói trong hơi thở hỗn hển.
Bắc ngạc nhiên nhìn Trúc, hai mắt nàng dại ra, tay quờ quạng túm lấy dương vật trong quần anh.
– Ah… – Bắc hoảng hốt la lên.
Anh cảm giác có việc rất nghiêm trọng đang xảy ra với nàng. Trước tới nay, anh luôn là người chủ động trong việc này, nhưng hôm nay..
Bắc bế xốc Trúc bằng hai tay, chạy thẳng vào nhà.
– Eh…. Eh cô ơi… – Ông lái taxi ngơ ngác gọi với theo cô gái chưa trả tiền cho ông.
Chú Thuận ngồi trong phòng khách nảy giờ, ông quan sát biểu hiện của Trúc. Ông lo lắng, nhưng không hỏi Bắc chuyện gì, vì ông biết lúc này Trúc đang rất khổ sở.
Ông thở dài, tay rút tiền trong túi, đứng dậy đi ra ngoài.
____________________
Bắc vừa đặt Trúc xuống giường. Nàng bật dậy thật nhanh. Tay nàng cuống lên mở khóa quần anh.
– Từ từ.. Để anh làm cho… – Bắc lo lắng nhưng không khỏi bật cười vì biểu hiện của Trúc.
Trúc cởi phăng chiếc váy của mình ra, cơ thể nàng đỏ rực, núm vú cương lên đưa vào miệng anh. Bắc ngậm lấy mút chùn chụt thật mạnh.
– Ưm.. Anh ơi… Em chết mất.. Em nóng quá..m..
Trúc ôm ghì lấy đầu anh kéo vào ngực mình, rên rĩ thật to. Bắc vội vàng cởi quần mình ra, vừa kéo xuống chân thì anh bị nàng vật ngữa ra giường. Bắc còn ngơ ngác thì dương vật đã bị nàng nuốt thật sâu, như thèm khát tột độ.
– Ahhh m.. Ưm.. Em ơi.. Từ từ..
Trúc leo lên người anh, tay nàng nhét gọn dương vật anh vào người mình. Chưa bao giờ vật to lớn này của anh vào trong nàng dễ dàng đến thế. Trúc nhúng nhảy trên người anh, hai tay nàng vò lấy hai vú mình, miệng há hốc rên rĩ. Bắc mở to mắt nhìn người yêu mình, chưa bao giờ anh thấy nàng điên cuồng như vậy. Âm đạo Trúc rất nhanh đạt đợt cao trào đầu tiên.
Nàng dừng lại trên người anh, thở dốc, mắt lim dim. Mặt nàng chợt đỏ bừng vì bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình, miệng tủm tỉm cười.
– Anh không được cười em… Em.. Em sẽ tính sổ với anh sau. Em…
Hơi thở nàng lại dồn dập. Dương vật anh vẫn căng cứng trong người nàng. Trúc chậm rãi xoay người lại, đưa lưng về phía anh. Tay nàng chống ra phía sau, lưng cong lên từng nhịp cho dương vật anh trượt ra vào âm hộ mình đều đều. Tư thế này Trúc chưa chịu thử với anh bao giờ, vì nàng muốn giây phút ân ái luôn được nhìn thấy anh. Nhưng hôm nay, như có quỷ dẫn đường, Trúc thích thú với những tư thế mới lạ như thế này.
– Ưm.. Ư..
Anh cũng phát ra tiếng rên khẽ, tay anh đưa lên xoắn lấy hai núm vú săn cứng của Trúc.
– Ahhh… – Trúc la lên thật lớn.
Cơ thể nàng lấm tấm mồ hôi, làn da đỏ bừng, cổ họng khô đắng, hai mắt đờ đẫn, nhưng miệng vẫn liên tục kêu anh tiếp tục nhanh hơn.
Bắc nâng cơ thể mềm nhũng của nàng lên đặt nằm sấp xuống nệm, kéo mông nàng lên cao.
– Anh ơiiiii ! Em chết mất!
Hai mắt Trúc nhắm chặt, mặt áp xuống giường, nàng rên dài khi dương vật anh vào trong nàng từ phía sau. Bắc gồng người lên nhấp liên tục, mặt anh đỏ bừng, âm thanh da thịt va nhau chan chát.
– Ahhh… Anh ơi! Em thích quá…
Đây là lần đầu tiên Trúc chủ động hét lên là nàng sung sướng khi hai người ân ái, điều mà nàng luôn ngượng ngùng trước đây. Bắc cảm nhận dương vật mình bị bóp chặt, anh gầm lên thúc sâu vào người nàng, rồi xuất tinh xối xả bên trong Trúc.
Trúc quay sang ôm anh, lưỡi hai người cuốn lấy nhau, tay anh vuốt ve cơ thể nàng, cố níu kéo một chút dư âm còn lại.
Bắc đưa tay lau nước mắt của nàng đang làm ướt cả ngực anh. Hai vai Trúc vẫn giật nhẹ nhẹ theo tiếng nấc của nàng.
Anh và nàng vừa kể cho nhau nghe mọi chuyện xảy ra trong hai ngày qua. Dĩ nhiên Trúc vẫn giữ lại bí mật cấm kị đó cho riêng mình.
Nàng khóc nức nở khi thấy tấm hình mình rũ rượi, quần áo mở bung ra trước mặt Ninh. Nàng cảm thấy mình bị sỉ nhục ghê gớm, đồng thời thấy thương anh hơn. Nỗi đau đớn anh đã chịu đựng một mình trong hai ngày qua thật quá lớn. Trong khi đó, nàng vừa thấy hình ảnh của anh thì không kịp suy xét, suýt nữa làm thành chuyện không thể cứu vãng.
– Bây giờ hai thằng đó thế nào nhỉ? – Bắc hỏi.
– Em không biết. Kệ chúng nó, chắc sau khi chịu đủ dày vò, tìm chỗ phát tiết rồi về thôi. – Trúc bật cười khẽ.
Trúc đoán cũng đúng, nhưng vẫn khác biệt khá xa so với kết quả của Mạnh và Phước.
_______________________
Hai gã được tìm thấy trong phòng trong tình trạng không thể tưởng tượng nổi.
Mấy gã bồi bàn và bảo vệ quán Huyền Thoại phải nôn mửa mấy lần mới đủ can đảm bước vào căn phòng đó. Mùi tinh trùng tanh hôi nồng nặc, hai thân hình đàn ông dính chặt lấy nhau, kiệt sức đến bất tỉnh nhân sự.
Hậu quả không dừng lại ở đó, Mạnh và Phước được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện trong tình trạng suy nhược cấp, dương vật tổn thương nặng, rách mướp, đều bị chẩn đoán khó phục hồi khả năng sinh lý sau này.
Phần 11: Sự lựa chọn khắc nghiệt
– Chị ơi, cho em rau trụng nhé! – Trúc réo lên, rồi quay sang nhìn Bắc nhoẻn miệng cười.
Hai tô hủ tíu sườn hoành tráng bóc khói nghi ngút trước hai đôi mắt thèm thuồng của Bắc và Trúc. Hủ tiếu sườn Cần Thơ là số dzách. Đúng như lời Trúc nói, Bắc ăn qua một lần đã đâm ghiền.
– Hi Hi.. Coi anh kìa. Ăn uống gì mà xấu quá. – Trúc đưa chiếc khăn giấy lau mép miệng bóng mỡ của anh.
– Tại anh đuối sức mà. Anh cần hồi phục để chăm sóc người yêu của anh nữa. – Bắc cười tủm tỉm.
– Anh… Tối nay em không qua đâu.. Coi ai qua gõ cửa phòng tui rồi biết! – Trúc gầm gừ, mắt liếc yêu sắc lẹm.
Cuối tuần, Trúc và Bắc về nhà nàng ở Cần Thơ chơi.
Bẵng đi hơn nửa năm, cha mẹ nàng tóc bạc đi nhiều, đuôi mắt hằn thêm nhiều vết nhăn. Nhưng được gặp nàng tay trong tay với Bắc, họ như được an ủi nhiều.
Ông Sơn cố tình dọn cho Bắc một căn phòng riêng, dù ông biết mối quan hệ vượt rào của Trúc và anh từ lâu. Nhưng dù sao, vì sợ miệng đời đàm tếu, bên ngoài ông vẫn phải thể hiện như vậy. Còn chuyện tối hai đứa ngủ mấy phòng hai ông bà cũng nhắm mắt làm ngơ như không thấy. Dù gì ở nhà cũng đỡ hơn đi ra khách sạn vừa mất vệ sinh, vừa tốn kém và cả khả năng bị người quen bắt gặp.
– Ông Sáu trả tiền gạo cho chị chưa?
Đột nhiên, một giọng phụ nữ vang lên từ bàn bên cạnh.
– Chưa. Tui mới ghé qua bển nè. Ổng năn nỉ quá. Tui cũng bực lắm, mà kể cũng tội nghiệp ổng. Thành thật, đàng hoàng bao nhiêu năm rồi cuối cùng bị người ta lừa đến cái nhà cũng không giữ nổi.
– Chưa chắc, nghe nói con gái một của ổng vẫn học ở Sài Gòn ah nghen! Có khi người gỉa bộ vậy chứ có của chìm không biết chừng.
– Không có đâu. Tui còn nghe nói bả phải chạy khắp nơi mượn từng đồng để gửi tiền cho nó học kìa.
Trúc vẫn cúi thấp đầu ăn, nhưng bàn tay cầm đũa của nàng run rẩy. Bắc ngồi kế bên không hay biết gì.
Nhưng Trúc biết. Ở khu vực này, người buôn gạo thứ Sáu chỉ có cha nàng. Nàng còn biết cả người phụ nữ cha nàng còn thiếu tiền tên Tư Lẹ, là mối quen của cha nàng. Có lẽ vài năm lên Sài Gòn, Trúc thay hình đổi dáng, cả bà ta cũng không nhận ra nàng.
Hoàn cảnh gia đình nàng từ lúc nào tuột dốc đến thế. Trước đây, tuy không giàu có nhưng chưa bao giờ mẹ nàng phải suy nghĩ đến miếng ăn manh áo. Cha nàng bị lừa gạt sao. Cha đối với nàng là người giỏi giang, sành sỏi, khôn ngoan nhất mà nàng biết, nhưng cha đã bị lừa gạt mà nhiều đến nổi cả căn nhà thờ ông bà cũng sắp phải bán đi.
“Không, mình không thể tin những lời nói hồ đồ bên ngoài được. Phải về hỏi cha.”
– Mình đi về nhà nhé anh. – Trúc nói nhỏ với anh.
– Ơ! Em không ăn hết đi ah! Sao bữa nay em ăn ít thế! – Bắc vừa lau miệng, vừa nhìn tô hủ tíu của Trúc còn quá nửa.
– Không, em no rồi. Tính tiền chị ơi!
Quán hủ tíu cách nhà có hơn hai trăm mét mà Trúc cảm thấy thật xa. Bước nàng nặng nề như không nhấc lên nổi. Bắc thoáng ngạc nhiên phát hiện lòng bàn tay nàng đanh rịn mồ hôi.
– Em mệt ah? Có nóng người không? – Tay anh đặt lên trán Trúc.
– Không, em không sao. Chỉ hơi mệt thôi. – Trúc mỉm cười với anh, nói nhỏ.
Bắc chỉ im lặng mỉm cười. Ai hiểu Trúc bằng anh đây, anh biết nàng đang có tâm sự. Nhưng anh sẽ không hỏi, Trúc sẽ tự nói cho anh nghe khi nàng sẵn sàng.
Vừa bước vào cửa nhà, đột nhiên một tiếng động lớn vang lên từ phòng khách.
– Xoảng…
Rồi có tiếng của cha Trúc giận dữ hét lên.
– Mày làm cái trò gì hả? Nhà tao mà mày cũng tính làm loạn hả?
– Anh Sơn.. Thằng em vô tình làm rơi có cái ly trà mà anh la hét dữ vậy? Anh thiếu tôi tiền không trả lẽ ra tôi phải là người la hét chứ!
Một giọng đàn ông trầm trầm vang lên trong phòng khách.
Trúc đứng chết trân ở ngạch cửa, bàn tay nàng bấu chặt cánh cửa đến trắng nhợt ra. Đây đúng là sự thật sao. Kinh tế gia đình nàng đã đến bước đường cùng.
Giọng người đàn ông đó rất quen thuộc với nàng. Ông ta là chú Bá Nam. Chú chơi rất thân với cha nàng bao nhiêu năm. Chú còn bồng bế nàng từ lúc còn là một con bé chạy lăng quăng khắp nơi. Vậy mà ngay cả chú cũng quay lưng với cha nàng. Đúng là lòng người khó đo, chỉ lúc hoạn nạn mới biết.
– Bá Nam ah.. – Giọng cha nàng run run như cố kềm nén – Tình nghĩa bao nhiêu năm, anh có giúp mày ít lần đâu! Mày thư thư cho anh vài bữa đi! Anh sẽ tìm cách, trả cho mày ngay mà.
– Anh hứa lần hứa lượt mấy lần rồi. Tôi có giàu đâu. Anh biết quá mà. Chỗ anh em, tôi sẽ không tính thiệt cho anh. Chừng ấy tiền, tôi có thể mua diện tích gấp rưỡi căn nhà này của anh đó! – Ông ta đang cố thuyết phục cha nàng.
– Không, đã nói là không được. Căn nhà tổ này anh sao bán được chứ! Đã nói là không được. Mày đừng nhắc tới nữa. – Giọng cha Trúc khàn đi như gìa hơn mười tuổi.
– Thôi được. Anh nói vậy thì thôi vậy. Tôi cho anh một tuần nữa. Đúng hai mươi hai này tôi tới, anh phải trả đủ tiền cho tôi.
Ông ta đứng thẳng lên, bước đi, rồi chợt dừng lại nói:
– Tôi sẽ không tới một mình đâu.
Miệng ông ta nhếch lên nhìn mái tóc bạc phất phơ của ông Sơn đang cúi xuống, rồi quay lưng đi thẳng.
– Ah… Con Trúc đây phải không? Sao lớn dữ vậy bây…
Ông ta bước đến, tay đưa lên định nựng má nàng như hồi nàng còn con nít, ông vẫn hay làm. Trúc né mạt sang một bên tránh bàn tay ông, mắt nàng lạnh băng nhìn ông ta.
– Tôi không quen ông. Xin ông tự trọng cho.
Bắc bước chân sấn đến trước nàng, mắt mở to trừng trừng như sắp giao đấu.
– Haizz… Cha nào con nấy nghen.. Hay hay..
Ông Bá Nam cười cười rồi ngẩng đầu đi thẳng ra ngoài.
– Trúc con.. Hai đứa đi chơi về rồi à? Mau xuống phụ mẹ dọn cơm. Lát để Cha con ngồi nhậu với thằng Bắc. – Bà Thanh bước ra từ buồng sau, miệng ráng nở nụ cười thật tươi.
Mắt Trúc rưng rưng, nhìn mẹ mình. Mái tóc bà bạc đi nhiều. Vậy mà nàng vẫn vô tư không biết gì. Nàng nhìn sang cha mình, hai tay ông nắm chặt thành ghế run rẩy, đầu ông vẫn cúi xuống thấp, mái tóc bạc lòa xòa che khuất khuôn mặt ông.
– Cha…
Trúc lao qua ông. Nàng quỳ xuống ôm lấy hai chân ông. Đôi chân ông ốm đi nhiều mà mãi đến giờ nàng mới nhận ra.
– Cha ơi! Con biết hết rồi! Cha đừng lo lắng nhiều gia đình mình còn có nhau, có muối ăn muối có cơm ăn cơm. Cha..
Ông ngẩng mặt lên nhìn nàng, mắt ông nhòe lệ. Bàn tay thô ráp của ông xoa xoa đầu nàng. Một bàn tay khác mềm mại mát lạnh từ phía sau vuốt ve má nàng. Trúc ngẩng đầu lên. Mẹ nàng đứng ngay sau lưng, cúi xuống nhìn nàng, nụ cười thật ấm áp.
– Con… Con sẽ nghỉ học. Đi làm..
– Không
– Không
Trúc mới nói giữa chừng liền bị hai tiếng quát như cùng lúc dập tắt ý nghĩ của nàng mới hình thành.
– Con mà bỏ học thì đừng nhìn mặt cha nữa. Nhà mình tuy khó khăn, nhưng chưa đến mức không lo nổi cho con. Con nghe không? – Giọng cha nàng kiên quyết sắc lạnh.
– Nhưng…
– Không nhưng nhị gì hết! Thằng Bắc lại bác bảo! – Mắt ông lóe sáng như vừa quyết định điều gì quan trọng.
– Dạ. – Bắc lúng túng bước tới.
– Bác xem con như nửa con rể của gia đình này. Lúc khó khăn nhất, Bác đành giao trọng trách lớn nhất lên vai con. Bác giao Trúc cho con. – Mắt ông kiên quyết.
– Cha.. – Trúc thảng thốt.
Ông đưa tay lên ra hiệu nàng im lặng. Mẹ nàng bắt đầu khóc thút thít phía sau.
Bắc nhìn ông đăm đăm. Anh hít một hơi thật sâu, môi anh mím lại, gật đầu kiên quyết.
– Được. Vậy mới là đàn ông. – Ông Sơn nhìn Bắc tán thưởng.
– Bác yên tâm. Con sẽ lo cho Trúc cả đời này. – Mắt anh cũng đỏ hoe xúc động.
– Con Trúc nó không nhìn lầm con. Bác vui lắm… – Mắt ông dịu đi nhìn Trúc – Bác biết con còn đi học. Bác chỉ cần con chăm sóc cho Trúc, hai bác sẽ chuyển tiền chu cấp.
– Cha.. Con ..
Tay ông che ngang miệng, ngăn nàng nói. Trúc đau đớn, nước chảy ướt cả gương mặt. Từng lời nói của cha làm lòng nàng đau nhói, nàng cảm giác như giây phút ly biệt.
– Bác muốn con Trúc lần này quay lại Sài Gòn. Phải ở biệt trên đó, con không được cho nó về. Cho đến lúc nó học xong. Con làm được không? – Ông nói với Bắc.
– Cha.. Con không đồng ý. Hoạn nạn cả gia đình cùng gánh… – Trúc vụt đứng dậy phản đối.
– Trúc. Cha nói con không nghe hả? – Ông Sơn giận dữ hét lên.
– Mẹ… Mẹ nói gì đi chứ! – Trúc mếu máo quay sang cầu cứu mẹ.
Bà Thanh nhìn Trúc yêu thương, tay bà kéo cổ Trúc xuống, hôn lên má nàng.
– Con phải nghe theo cha. Đừng lo cho cha mẹ.. Cha mẹ chừng tuổi này rồi, có khó khăn gì chưa trải qua chứ. Nhiệm vụ của con là học, chỉ học thôi! Con biết không?
– Mẹ… – Trúc ôm chầm lấy bà, òa khóc nức nở.
_________________________
Trúc bần thần nhìn qua khung cửa sổ xe, quan cảnh ngoài xe vùn vụt lao về phía sau. Bàn tay nàng lạnh buốt trong tay Bắc, anh lo lắng nhưng không cố kềm nén không nói gì.
Trước khi đi, cha Trúc dặn dò riêng anh hai điều quan trọng nhất, một là gía nào cũng bắt Trúc phải học, hai là chuyện này không được nói với ba của anh. Điều thứ hai anh không hiểu lắm. Nhưng sau khi lên xe, có thời gian suy ngẫm anh mới hiểu ra, giữa ba anh và Bác Sơn không đơn thuần là quan hệ bạn bè nữa mà là nửa sui gia. Bác muốn giữ danh dự cho Trúc.
– Anh… – Trúc quay sang nhìn Bắc.
– Anh có khinh thường gia đình em không? – Trúc nghẹn ngào.
– Em nói gì vậy. Tại sao khinh thường gia đình em chứ? Tài sản lớn nhất của cha mẹ em đã giao cho anh. Anh hạnh phúc lắm.
Bắc ôm chầm lấy nàng, giọng anh run lên.
– Em phải tin anh? Em phải tin anh?
– Em tin anh mà. – Trúc nói nhỏ.
Nàng gối đầu lên vai anh, mắt nhắm lại, một giọt nước mắt chảy dài xuống má. Anh là chỗ dựa duy nhất của nàng hiện giờ.
_______________________
– Cô ơi! Sao có một triệu hai vậy?
– Tại tháng này mười bốn buổi, cô dạy có mười hai thôi!
– Dạ, nhưng mà hai buổi kia là cô xin phép cho em nó nghỉ mà! Đâu phải do con không dạy.
– Ừ… Thì… Tôi trả vậy đó. Thấy được thì dạy tiếp, không thì thôi. Thời buổi giờ sinh viên dạy thêm đầy đường. Sao?
-… Dạ… Không sao.. chiều thứ Ba con tới.
Trúc chạy xe về nhà mà quan cảnh ngoài đường như nhòe đi trong mắt nàng. Nàng uất ức, tủi thân, muốn khóc lên thật to.
Suốt ba tháng vừa qua, rất nhiều chuyện xảy ra. Nhiều hơn tất cả các sự kiện phát sinh trong suốt thời gian Trúc bắt đầu học ở Sài Gòn.
Nàng xin chú Thuận cho mình chuyển về ở nhà chú, để tiết kiệm tiền nhà trọ. Cha mẹ nàng không vui, nhưng không phản đối.
Trúc năn nỉ anh cho nàng đi làm thêm. Lần đầu tiên đi làm, Trúc bị o ép đủ đường. Đêm nào về cũng lén anh khóc một mình. Nàng sợ anh lo lắng sẽ không cho nàng đi làm nữa. Đi làm thêm nhọc nhằn mà lương ít, tuy nhiên vẫn tốt hơn đi phục vụ quán nhiều.
Nhớ đến những ngày làm phục vụ quán, Trúc lại rùng mình kinh sợ.
Lần đó, Trúc nói dối anh là làm công việc bán hàng. Ngay lúc anh đang ôn thi nên nàng càng có lý do để tự lo cho mình.
Vừa vào quán ngày đầu tiên, mặc chiếc váy đỏ chói ngắn đúng hai gang tay và chiếc áo thun bó sát khoét rộng tới mép áo ngực, Trúc ngay lập tức trở thành hoa khôi của quán. Bàn nào cũng yêu cầu nàng phục vụ, rót bia, gắp đá. Những lời nói bỡn cợt, những câu đùa thô tục, những lời gợi ý dâm đãng của những gã đàn ông mặt mũi đỏ bừng, làm nàng chán ghét tới cực điểm. Không chỉ như vậy, khi nàng đi qua đi lại giữa các bàn nhậu sát khít nhau, rất nhiều cái vuốt ve va chạm giữa hai đùi nàng. Trúc cắn răng tiếp tục, vì tiền bo mỗi ngày không hề ít. Nhưng đến ngày thứ ba đi làm thì mọi chuyện đã vượt sức chịu đựng của nàng. Gã quản lý gạt nàng vào buồng thay đồ, ép nàng chiều máu dê của hắn. Trúc phản kháng kịch liệt, vô tình thế nào đá vào hạ bộ hắn, nàng thoát được ra ngoài. Sau đêm đó, Trúc không quay lại làm ở đó nữa.
Trúc mệt mỏi ngồi xuống ghế. Hai bàn tay ấm áp của anh massage hai vai cho nàng.
– Em ốm quá, vai em không tròn trịa như lúc trước nữa. – Bắc đau xót nói.
– Vậy anh còn yêu em không? – Mắt Trúc vẫn nhắm chặt.
– Em không được nói vậy nữa nha. Tình yêu của anh mãi mãi không thay đổi. – Anh nhìn nghiêm túc vào đôi mắt nhắm chặt của Trúc, như thể nàng có thể thấy anh đang rất nghiêm túc.
– Vậy đủ rồi. Em chỉ cần tình yêu của anh thôi! – Nàng mở mắt lên nhìn anh, hai mắt long lanh ươn ướt.
– Hồi trưa anh đi chuyển tiền cho em rồi nè! Chắc cha mẹ sẽ vui lắm. – Tay Bắc đung đưa tờ giấy xanh xanh trước mặt Trúc.
– Ah.. Anh đáng yêu quá. – Trúc chộp lấy tờ giấy, hôn lên môi anh một cái rõ kêu.
– Ủa, em đưa anh có năm triệu thôi mà. Sao sao?
Năm triệu là số tiền nàng dành dụm suốt ba tháng trời. Nhưng trên tờ giấy biên nhận lại in rõ ràng số tiền gấp đôi. Trúc há hốc nhìn anh.
– Anh là một nửa con rể của cha mẹ mà. Đó là phần của anh. – Bắc mỉm cười.
– Nhưng anh …
– Đây là số tiền anh đi sửa máy tính. Anh không xin ba đâu em yên tâm nhé.
– Em cảm ơn anh! – Trúc vùi đầu lên vai Bắc, nàng cảm thấy mình thật hạnh phúc.
______________________
Ánh nắng buổi sáng chiếu qua khung cửa sổ, vẽ một vệt dài gãy khúc trên dãy bàn của giảng đường. Trúc chống tay lên cằm, thả hồn trôi xa xăm, ánh nắng xuyên qua mái tóc mai ánh lên màu nâu nhạt. Đôi mắt nàng mơ màng, hàng lông mi cong vút, đôi môi đỏ hồng hơi mím lại như đang suy nghĩ điều gì. Âm thanh giảng viên văng vẳng bên tai nhưng không gợi lên cho nàng bất cứ điều gì.
Đột nhiên âm thanh giảng đường lặng im, rồi xì xào nhỏ.
– Cô kia…
Một giọng đàn ông vang lên bên tai Trúc, nàng không phản ứng gì.
– Trúc… – Vy khều khều lưng Trúc từ phía sau.
– Ah.. Gì vậy? – Trúc giật mình quay lại.
Nàng thật sự hoảng hốt khi phát hiện ra bao nhiêu ánh mắt nhìn mình chằm chằm, thương hại, cảm thông, hả hê… Trúc ngơ ngác nhìn lên, thầy Trung, lớp Tâm lý diễn xuất, đang đứng đó nhìn nàng. Thầy Trung nổi tiếng nghiêm khắc, dáng người trung bình, khuôn mặt dài, mắt nhỏ, cằm hơi ngắn nối liền với cổ, giữa cằm lúng phúng vài sợi râu như râu cá trê. Bọn học sinh gọi ông là Trung Cá trê. Đôi mắt ông hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy gương mặt hoàn mỹ của Trúc.
– Cô đứng lên. Nói tóm tắt cho lớp nghe bài giảng của tôi hôm nay. – Ông nói.
Trúc đứng lên, hai bàn tay nàng bấu lấy bàn trắng nhợt. Biểu hiện của thầy Trung càng ngạc nhiên khi thấy vóc dáng của Trúc. Nàng mặc một chiếc áo thun màu hồng nhạt, quần jean xanh ôm sát người, dáng người thật chuẩn.
– Dạ, em xin lỗi thầy. Em.. Em mất tập trung mới nảy nên.. – Trúc lí nhí.
– Học với hành. Nếu muốn mơ mộng thì ở nhà đi. Tới lớp làm gì. – Ông nói rồi xoay lưng bước đi.
Bất chợt ông quay lại.
– Em tên gì? – Ông nhìn nàng.
– Dạ, Thanh Trúc ah! – Nàng nói nhỏ.
– Cuối giờ đến phòng giáo viên chờ tôi.
Ông không nói gì nữa, quay lại bục giảng tiếp tục bài giảng của mình. Trúc bần thần ngồi thừ ra đó, đầu óc trống rỗng.
– Không có gì đâu! Lần trước anh cũng bị thầy kêu lên khiển trách mười phút là về thôi! Ổng nói gì cứ dạ dạ, em xin nhận lỗi.. Là được thôi mà! – Giọng của Ninh trấn an nàng.
Trúc gật gật, đầu nàng cúi xuống như suy nghĩ.
Hai tháng trước, Trúc quay lại học sau kỳ nghỉ hè. Nàng phát hiện ra Mạnh và Phước đã nộp đơn xin nghỉ học. Theo lời Vy kể là gia đình cả hai đứa đồng loạt nộp đơn xin rút học bạ, để đi du học. Trúc thấy cũng lạ, nhưng nàng nhẹ nhõm vì không phải đối mặt với hai kẻ đó nữa.
– Reng… Reng…
Tiếng chuông báo hết giờ kéo Trúc về thực tại. Nhớ đến việc phải gặp thầy Trung ở phòng giáo viên, Trúc ngán ngẩm đứng lên.
Cánh cửa phòng giáo viên khép hờ. Trúc khẽ gõ lên cánh cửa nhẹ hai tiếng.
– Vào đi. – tiếng thầy Trung vang lên bên trong.
– Dạ.. Thầy gọi em. – Trúc ngập ngừng, nàng vẫn đứng trước cửa.
– Thanh Trúc hả? Em vào đây. Giúp thầy mở rộng hai cánh cửa ra cho mát. – Ông không ngẩn đầu lên, mắt dán vào tờ báo trên bàn, tay cầm mẩu bánh mì còn lại bỏ nốt vào miệng.
Trúc răm rắp làm theo. Cánh cửa phòng được mở rộng ra, người đi ngoài hành lang có thể nhìn rõ ràng bên trong. Bầu không khí trong phòng cũng trở nên thân thiện, minh bạch hơn.
– Em ngồi xuống đây. – Tay ông đẩy cặp kính cao lên, nhìn nàng.
Trúc líu ríu ngồi xuống, đầu cúi thấp, hai tay nắm chặt quai túi xách.
– Tại sao em không tập trung trong lớp? Hay em cho là bài giảng của tôi nhàm chán? – Giọng ông trầm trầm.
– Dạ, không có. Em.. Em.. Lo nghĩ chuyện nhà một chút thôi ạ. Em hứa lần sau sẽ không như vậy nữa. – Trúc hoảng hốt nói nhanh.
Ông Trung gật gù hài lòng. Mắt ông quan sát Trúc, nhìn chiếc túi xách sờn góc của nàng. Một viên ngọc quý như vậy mà bị lẫn trong đám hỗn tạp này lâu nay, không có ai phát hiện ra sao. Ông thầm nghĩ.
– Được rồi. Tôi bỏ qua cho em lần này.
Trúc thở phào. Nàng định xin phép ra về thì ông bất ngờ rút ra một tờ giấy trong bìa hồ sơ xanh dương bên cạnh. Trúc thoáng ngạc nhiên nhập ra đó là tờ Sơ yếu lý lịch của nàng, có dán tấm hình 3 x 4 của nàng ngay góc.
– Để xem nào… Đào Lê Thanh Trúc, nguyên quán thường trú Cần Thơ, sinh năm 1992, 19 tuổi. – Ông đọc như cho mình và cả nàng nghe.
– Cha Đào Hồng Sơn, sinh 1960, mẹ Lê thị Thảo Thanh, sinh 1962. Tốt lắm.
– Chiều cao của em là bao nhiêu? – Ông chợt ngẩn lên hỏi.
– Dạ,… Dạ, một mét bảy ba. – Trúc bối rối trả lời, không hiểu ông có mục đích gì.
– Tốt. Tốt lắm. – Ánh mắt ông sáng lên.
– Số đo ba vòng? – Ông hỏi tiếp.
– Dạ, sao ạ? … Để làm gì vậy thầy? – Trúc há hốc.
– Tôi là người đang hỏi! – Giọng ông trầm thấp lạnh lẽo.
– Dạ… 88 – 61 – 90 – Đầu Trúc cúi gằm xuống, má đỏ bừng tới mang tai.
– Em đang học ngành gì? – Mắt ông nheo lại nhìn nàng.
– Dạ, Diễn viên Kịch – Điện ảnh. – Trúc trả lời.
– Hệ gì?
– Đại học – chính quy – 4 năm.
– Haizz… Em theo học ngành đào tạo trở thành người của công chúng. Mà e ngại đủ thứ, ấp a ấp úng thì làm sao? – Ông thở dài chán nản.
Trúc cúi đầu không biết nói gì.
– Tôi biết hiện giờ có rất nhiều người theo học ngành này chỉ để có mảnh bằng vắt lưng sau này. Tôi càng biết rằng gần ngàn sinh viên tốt nghiệp mỗi năm, không có đến 3 người được đóng phim, chưa nói đến nổi tiếng. Nhưng em có ý thức được là mình khác không? – Thầy Trung ngừng một chút nhìn nàng – Em rất đẹp, trời phú cho em một vóc dáng hoàn mỹ, một khuôn mặt thiên thần. Em không nên cam tâm trộn lẫn trong đám tạp nham đó.
Trúc sững sờ nghe những lời thầy Trung nói, ông đang hướng nghiệp cho nàng ư? Nàng lọt vào đây chẳng qua là không còn sự lựa chọn khác. Nàng chọn ngành này chẳng qua là một phút mơ mộng hão huyền tuổi mới lớn. Nhưng ông đang nói như thuyết phục nàng suy nghĩ nghiêm túc về khả năng phát triển nghề nghiệp diễn viên. Tim Trúc đập thật nhanh. Mình có thể sao?
– Em xem đi. – Thầy Trung chợt đẩy tờ tạp chí đang mở rộng trên bàn về phía Trúc.
Trúc thoáng chần chừ, cầm lên tay. Trước mắt nàng là hình chụp thời trang của một cô người mẫu khá quen mặt. Trúc nhìn xuống góc hình, một hàng chữ in nghiên nhỏ, Diễn viên – Người mẫu Nhật Vy. Nàng ngẩng đầu lên nhìn thầy Trung, chưa hiểu ý ông ta.
– Nhật Vy, tên thật là Nguyễn thị Loan, sinh năm 1989, ba năm trước con bé đó vẫn là sinh viên của trường này. Như em bây giờ. Do chính tôi dẫn dắt em Loan vào nghề. Từ đóng phim truyền hình đến phim truyện, rồi chuyển sang mẫu thời trang. Hiện giờ cat-xê mỗi show diễn thời trang của cô bé lên trên trăm triệu đồng. – Ông ngưng lại quan sát Trúc đang há hốc ngạc nhiên.
– Tuy nhiên, để trở thành một Nhật Vy, không dễ như nói. Con đường cô ta đi qua cũng gian truân khổ cực ghê gớm. Cô ta rời khỏi tôi ngay sau khi đủ lông đủ cánh, nhưng bản thân tôi thấy điều đó là đúng. Tôi chỉ có thể giúp cô ta đặt vài viên gạch đầu tiên, phần còn lại của căn nhà phải do cô ta tự xây lấy. Lâu lâu, trên mặt báo trong một số bài phỏng vấn con bé có nhắc đến tôi. Thế là đủ. Tôi đã được an ủi rất nhiều. – Ông nhìn qua cửa sổ như hồi tưởng.
Ông hít sâu một hơi, nhìn Trúc.
– Em muốn được như Nhật Vy không? – Ông ta hỏi.
– Dạ… Em … Em có thể sao? – giọng Trúc run run.
– Không những được mà còn hơn nữa kìa. Nhưng em nên suy nghĩ kỹ, bước chân vào ngành này phải chuẩn bị đối mặt với những tranh đấu quyết liệt, lúc nào cũng phải đề phòng, không tin được ai và… đôi khi phải biết chấp nhận hy sinh bản thân mình. – Ông nói rất chân thành.
– Em… Em không biết nữa. Em sợ.. – Trúc ấp úng.
– Em không phải sợ gì hết. Em cứ về suy nghĩ đi. Nếu em đồng ý thì gọi cho tôi. – Thầy Trung đưa cho nàng một chiếc name card trống trơn, chỉ có tên và số điện thoại của ông.
__________________________
– Ơ kìa, ăn cơm đi con. Sao vậy? – giọng chú Thuận nhắc nhở.
– Dạ. – Trúc đáp lời ông, đôi đũa trong tay gắp vài hạt cơm đưa vào miệng.
Trưa nay, anh Bắc đi ráp máy tính không về nhà. Trúc ăn cơm với chú Thuận. Cả buổi cơm trưa hai người hầu như không nói gì.
Trúc đang lâng lâng với những lời nói của thầy Trung ban sáng. Nàng không ảo tưởng tới những ánh hào quang danh vọng. Nàng chỉ nghĩ đến số tiền catsê của Nhật Vy. Một trăm triệu một show diễn. Nàng không dám mơ tưởng đến mức thù lao đó, chỉ cần một phần mười, không, một phần hai mươi chỗ đó đã là tốt lắm rồi. Nàng nghĩ đến số tiền còm cõi mà mình để dành suốt ba tháng trời. Nàng nghĩ tới hoàn cảnh khó khăn của cha mẹ.
Cha mẹ nàng nhất quyết không nói về hoàn cảnh dưới đó đang diễn tiến như thế nào. Điện thoại bàn ở nhà đã cắt. Nàng chỉ gọi được cho cha mẹ mình bằng một số điện thoại di động. Trúc thấy lo lắng bất an từng giây từng phút.
– Chú! Chú biết Nhật Vy không? – Trúc chợt đặt đôi đũa xuống bàn, hỏi chú Thuận.
– Ah.. Cái con diễn viên hay người mẫu gì đó, đúng không? – Chú Thuận nói.
Ông Thuận rất vui vì Trúc chủ động bắt chuyện. Từ ngày hôm đó đến nay, luôn tồn tại một bức tường vô hình giữa ông và nàng. Mỗi đêm ông đều cầu nguyện vợ mình tha thứ, cầu nguyện cho chuyện đó thật sự bị vùi lấp vào dĩ vãng.
– Haizz, cái con nhỏ tối ngày chụp hình khoe ngực khoe mông, rồi scandal lộ hàng này nọ, còn cặp hết đại gia này đến công tử khác. Thứ con gái mất nết đó có gì hay đâu! – Ông nói huyên thuyên.
– Tối ngày báo chí như hết chuyện để đăng, toàn những thông tin nhảm nhí về mấy đứa diễn viên người mẫu lố lăng. Nay sửa cằm, mai bơm ngực, rồi cặp bồ lăng nhăng… Haizz. – Ông thở dài, đặt đũa xuống.
Trúc tái mặt vì lời nhận xét của chú Thuận, ba chồng tương lai của nàng.
– Nhưng… Cũng có người này người kia mà chú! Đâu phải ai cũng vậy?
– Đã bước trên con đường đó, là phải như vậy. Gọi là gì nhỉ? … Ah, công nghệ lăng xê. Nghịch lý ở chỗ, chỉ riêng ngành này, tai tiếng lại mang đến danh tiếng, danh tiến lên cao thì dĩ nhiên sẽ lôi theo catsê. Là thế đó! Nghề này không có chỗ đứng cho những người đứng đắn, làm việc vì nghệ thuật. – Chú Thuận nói như nghiền ngẫm chuyện này đã lâu.
__________________________
Trúc nằm trên giường, hai mắt mở to nhìn lên trần nhà.
Chú Thuận khinh bỉ ra mặt nghề nghiệp diễn viên. Vậy còn anh thì sao? Nhưng… Mình thật sự có thể trở thành diễn viên hay người mẫu sao chứ? Trúc bật cười một mình như đang kể chuyện tếu lâm cho chính mình nghe.
Trúc nghĩ đến chiều mai, giữa trời trưa nắng, chạy xe qua Tân Bình dạy thằng bé phá phách ham chơi đó. Rồi nghĩ đến số tiền ít ỏi của mình bị bớt xén một cách trắng trợn.
Hay mình cứ thử xem thế nào? …Mình sẽ giải thích với anh sau. Mục tiêu của mình rất thấp mà. Biết đâu được vài trăm ngàn một buổi, vậy đã là tốt lắm rồi.
Trúc vùng dậy, mở túi xách, tay nàng run rẩy bấm số điện thoại.
– Em là Thanh Trúc… Em muốn thử sức.
_____________________________
– Em suy nghĩ kỹ chưa?
Thầy Trung ngồi đối diện Trúc, tay quậy quậy ly cafe, mắt nhìn Trúc dò xét.
– Dạ. Em muốn thử sức. Có thể… Có thể… Biết đâu em được chọn đóng vai phụ nào đó! – Trúc ấp úng.
– Không. Tôi muốn làm rõ với em trước thế này. Đã đặt mục tiêu bước chân vào nghề không có khái niệm lưng chừng, phải là đỉnh của đỉnh. Em phải có tham vọng mãnh liệt. Nếu không thì em không đi được đến đâu, mà chỉ làm bậc thang cho người khác đạp lên mà thôi. Em hiểu chứ?
Ông ngừng một chút.
– Vai phụ với những lần đầu tiên thì khó lắm. Em phải kiên nhẫn, thậm chí là chấp nhận hy sinh một chút đóng các vai mà người ta coi thường. Mục đích chính là xuất hiện trước mặt đạo diễn, thu hút chú ý của ông ta, tạo mối quan hệ, lần sau may mắn em sẽ được một vai phụ. Khi em xuất hiện trên phim một lần, dù là vai phụ, dù chỉ là thoáng qua, em xem như đã là nửa diễn viên điện ảnh. Tôi tin tới lúc đó, với nhan sắc của em, rất nhanh em sẽ đột phá. – Ông nói.
– Dạ. – Trúc hơi phấn khích vì viễn cảnh do ông vẽ ra.
– Em có người yêu chưa? – Ông ta hỏi.
– Dạ có. – Trúc nói nhỏ.
– Đã quan hệ tình dục với nhau chưa? – Ông hỏi tiếp, giọng không đổi cứ như hỏi nàng ăn sáng chưa vậy.
– Ah… Em… – Trúc há hốc vì câu hỏi vô duyên của ông ta.
Ông Trung xua xua tay, ra hiệu nàng đừng hiểu lầm.
– Tôi không phải là người bất lịch sự. Nếu không liên quan đến công việc tôi không bao giờ quan tâm đến vấn đề này. Tôi đang có một vai diễn nhỏ, nhưng tôi không chắc nó có phù hợp với em hay không? Nó đòi hỏi một số va chạm tiếp xúc thân thể nam nữ bên ngoài, không thích hợp với con gái thiếu kinh nghiệm. – Ông nói.
– Dạ… Em hiểu rồi… Dạ có… – Mặt Trúc như giấu được vào ngực mình, chỉ đưa ra hai tai đỏ bừng bừng.
– Bao lâu rồi? – Ông hỏi tiếp.
– Dạ, … Được hơn một năm. – Trúc nói như muỗi kêu.
– Tốt… Vậy em cũng được xem là một người phụ nữ thật thụ.
– Bây giờ, em đứng lên.
Trúc làm theo răm rắp.
– Bước đi thẳng về phía trước. Bước đi tự nhiên… Thế.. Thế đó… Ừ tốt, quay lại bước về đây…
Trúc hơi ngượng ngùng, đi lại như thế này. Dù nàng và thầy Trung đang ở trong studio của trường, cửa khóa trái, không có ai vào được.
– Tốt. Bây giờ tôi phải nói rõ thế này. Vai diễn này sẽ không lộ mặt. Hay nói đơn giản là đóng thế nữ diễn viên chính. Vai đóng thế đòi hỏi phải lộ một ít da thịt và chấp nhận một số va chạm với nam diễn viên chính. Vai diễn đầu tiên của Nhật Vy cũng là như vậy. – Mắt ông nhìn nàng thật sâu.
– Em hiểu chứ? Em có thể từ chối ngay lúc này. – Ông Trung nói.
– Em… Lộ ngực.. Va chạm như thế nào ạ?
– Tôi không biết, phần script không nói rõ. Tùy đạo diễn thôi. Dù sao không ai đi mô tả rõ ràng công việc của vai đóng thế quay đúng một cảnh, thù lao có hai triệu. – Ông lẩm bẩm, rồi chắc lưỡi như tiếc cho một cái gía bèo bọt.
– Hai triệu… – Trúc đọc đi đọc lại trong miệng, đúng là không nhiều, nhưng đã gấp rưỡi tháng lương dạy kèm của nàng.
– Thầy.. Em.. Xin phép cho em hỏi.. Thấy giúp em.. Vậy vậy.. – Trúc lúng túng như quên hết tiếng mẹ đẻ.
– Ý em hỏi, tôi giúp em thì tôi được gì ah? Câu hỏi hay… Tôi cũng là con người mà, cũng ăn cũng uống như ai, dĩ nhiên tôi sẽ không làm việc không công. Như thế này, tôi và em sẽ có một giao kèo, như hợp đồng tay. Trong đó sẽ nêu rõ các cam kết giữa tôi và em, tôi sẽ trở thành người quản lý em, thù lao của tôi là 25% thu nhập tháng của em, tuy nhiên, nếu số tiền đó dưới 10 triệu thì tôi không lấy thù lao. Được chứ? – Ông nói rất rõ ràng.
– Dưới 10 triệu một tháng không lấy thù lao ư? – Trúc ngạc nhiên mừng rỡ, như vậy không phải là nàng gần như có người quản lý miễn phí sao.
– Okie, hợp đồng sẽ tính sau. Bây giờ… Em cởi quần áo ra. – Ông nói.
– Ah.. Không.. Em.. – Trúc hoảng hốt lùi lại.
– Haizz.. Tôi là quản lý của em. Vừa đại diện em thương thảo hợp đồng, vừa tìm kiếm vai diễn cho em. Em có thấy người bán hàng nào mà không biết mình đang bán sản phẩm gì không? Bây giờ có mỗi mình tôi, mai kia là trước mặt cả đoàn phim, làm sao em diễn. – Ông thở dài.
Bây giờ Trúc mới hiểu đúng nghĩa khó khăn mình phải đối mặt. Trước mặt một người lạ đã vậy, còn trước cả đoàn phim sẽ như thế nào chứ! Trúc phân vân, mình làm như vậy có lỗi với anh không? Nhưng đây có thể là lối thoát cuối cùng để trang trải nợ nần cho cha mẹ. Dù sao chỉ là khỏa thân? Mình không phản bội anh.
Nàng quay lại nhìn cánh cửa kéo lớn của studio, đóng chặt.
Nàng hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, tưởng tượng mình đang chuẩn bị tắm. Bàn tay nàng run rẩy cởi hàng nút áo sơmi, da thịt trắng hồng của nàng lộ ra từng chút một, áo ngực màu hồng nhạt khó khăn bao quanh bộ ngực căng tròn của nàng. Chiếc quần jean của Trúc được kéo xuống, bên trong là chiếc quần lót trắng nho nhỏ.
– Khỏa thân hoàn toàn. – giọng Thầy Trung vang lên ngay trước mặt nàng.
Hai tay nàng đưa ra phía sau, cởi chiếc áo nịt ngực, rồi nắm lấy hai mép quần kéo xuống. Hai cánh tay nàng che hờ cơ thể của mình, đầu cúi thấp, cơ thể nàng run rẩy cảm nhận những luồng gío mát lạnh từ chiếc điều hòa không khí.
– Cơ thể em đẹp lắm. Có điều em đừng mắc cỡ như vậy? Xem như tôi không có ở đây. Mở hai tay ra. Ngẩng đầu lên.
Nàng chậm rãi mở hai tay của mình ra, đầu ngẩng lên, mặt nàng đỏ như say rượu. Toàn bộ cơ thể của nàng phơi bày trước mắt ông ta.
Thầy Trung hít một hơi thật sâu. Trước mặt ông là một tòa thiên nhiên hoàn mỹ của tạo hóa. Khuôn mặt tuyệt đẹp, vóc dáng thanh mảnh, đôi vú căng tròn, hai chiếc núm đỏ hồng, vòng eo cong uốn lượn rồi nở rộng phần hông, hai đùi thẳng tắp, và .. và.. giữa hai chân là nhúm lông mu phơn phớt che hờ hai mép thịt múp míp. Ông Trung thấy cổ họng mình khô khốc, cố nuốt cũng không có gì mà nuốt.
Ông thầm mắng mình định lực kém.
Trúc đang nhìn ông dò xét, nếu ánh mắt ông có biểu hiện tà dâm, nàng sẽ ngay lập tức ngưng mọi giao kèo giữa hai người. Còn việc an toàn nàng không lo tới, dù gì vẫn là trong trường, ông ta sẽ không dám làm bậy. Thấy ông ta nhìn khắp cơ thể của mình, nàng thấy nhột nhạt khó chịu. Nhưng ông ta chỉ nhìn như vậy, ánh mắt thoáng thất thần nhưng ngay lập tức trở lại bình thường. Nàng yên tâm.
– Tôi đã được nhìn cơ thể phụ nữ rất nhiều trong cuộc đời mình. Nhưng tôi phải công nhận em là người thứ hai là tôi bồi hồi như vậy. – Ông tán thưởng.
Trúc nhìn ông cảm kích không những vì lời khen tặng của ông, mà còn vì ông thừa nhận ông có xúc cảm trước nàng. Ông ta không lừa dối. Nàng cảm thấy yên tâm và thoải mái hơn trong tư thế này trước mặt ông ta.
– Em không hỏi ai là người thứ nhất à? – Ông gợi ý, rồi không đợi nàng hỏi, ông trả lời luôn. – Là hoa hậu Diễm Phương.
– Ah.. Hoa hậu Thời trang Diễm Phương? – Trúc há hốc nhìn ông.
– Ừ… Lúc đó tôi nằm trong ban giám khảo hình thể của cuộc thi hoa hậu. Thí sinh nào cũng phải lần lượt vào trong một căn phòng kín như thế này, thoát y cho ban giám khảo gồm có 3 người xem xét mức độ cân đối của cơ thể. Lần đó Diễm Phương xuất hiện gần cuối buổi, khi chúng tôi đều mệt mỏi, rã rời. Nhưng khi nàng bước vào, căn phòng như bừng sáng. Khi tất cả quần áo trên người nàng nằm dưới sàn thì thời gian như ngưng lại, tất cả mệt mỏi của chúng tôi như biến mất. Nàng thật đẹp. – Ông say mê nói như hồi tưởng, trong mắt ông một ngọn lửa cuồng nhiệt nhảy múa, không phải là nhục dục, mà là sự hân hưởng sắc đẹp, đỉnh cao của sắc đẹp.
– Em đẹp không kém Diễm Phương đâu. Hình thể em rất hoàn mỹ. Nhưng em còn thua cô ta một điểm rất khó khắc phục. – Ông nói.
– Xin thầy chỉ dạy. – Trúc thật sự cảm thấy thoải mái đứng trước ông, thụ giáo ông về cơ thể của mình như đang hỏi về một bài toán khó.
– Đó là lòng tự tin. Cô ta rất tự tin. Sự tự tin giống ăn sâu vào máu cô ta. Cô ta không mảnh vải che thân đứng trước chúng tôi, ánh mắt cô ta nhìn sâu vào từng người chúng tôi, định lực chúng tôi sụp đổ, mặt mũi đỏ bừng lên… Haizz… Giờ kể lại còn thấy xấu hổ. – Ông nói.
Trúc mơ màng suy nghĩ đến người phụ nữ đó. Hai năm trước cô ta đăng quang Hoa Hậu Thời Trang. Tên tuổi cô trong một đêm nổi lên như bão. Trong vòng sáu tháng hình ảnh cô ta càn quét tất cả các trang bìa của tất cả các tạp chí thời trang. Tên cô luôn là tâm điểm chú ý của dư luận.
– Thế còn Nhật Vy? – Trúc đột nhiên hỏi.
– Nhật Vy ah.. Con bé đó cũng đẹp. Nhưng còn cách một khoảng so sánh với em, đừng nói đến Diễm Phương. Nhưng em đừng mừng vội, Nhật Vy cũng rất tự tin. Điều đó tôi chưa hề thấy ở em.
– Em.. Thầy nói em phải làm sao? – Trúc lúng túng.
– Em phải ý thức được rằng mình đẹp. Em đẹp không thua ai hết. Đó là trong suy nghĩ, còn bên ngoài em phải tập quen những hành động trái với những điều e ngại gò bó thông thường. Ví dụ như: nếu cần khỏa thân, lông mày không nhíu, mặt không đỏ, hơi thở bình thường dù trước bao nhiêu người cũng vậy.
– Giống như bây giờ, em dường như thoải mái hơn trước mặt tôi. Nhưng chưa đủ, vì lần sau không chỉ có một người như tôi. Em hiểu không? – Ông nói tiếp.
– Đó là tập cho em mạnh dạng tự tin. Nhưng nói vậy không phải là em sẽ nổi tiếng bằng cách khoe cơ thể mình. Mà là khoe lúc cần, lúc không cần, ngay cả đùi cũng không lộ ra. Điều quan trọng của người quản lý là phải biêt điều tiết những hình ảnh của thân chủ mình trước công chúng. Món ăn ngon, là món còn thòm thèm. Em hiểu không? – Ông nói.
– Dạ, em đã hiểu.
– Vậy được. Bây giờ như thế này. Hôm nay em về. Thứ hai mình lại gặp nhau giờ này. Nhưng tôi muốn em khi ở nhà phải chuẩn bị tâm lý đón nhận vai diễn đó. Điều đó sẽ giúp em thoải mái hơn khi nhập vai. – Ông nói.
– Dạ, em biết rồi. Em cảm ơn thầy.
______________________
Trúc suy nghĩ mông lung suốt đoạn đường về nhà. Nàng không biết có nên nói với anh về chuyện này không. Anh chắc chắn sẽ không cho nàng đóng vai thế thân này. Nhưng không có bước đệm này, nàng sẽ không còn cơ hội theo nghiệp diễn viên, cơ hội trả nợ cho cha mẹ càng xa vời.
Trúc quyết định sẽ giấu anh chuyện vai diễn đầu tiên này. Sau này, nàng sẽ nói với anh, nếu được nhận một vai diễn đúng nghĩa.
_______________________
– Anh ơi! – Trúc áp mặt lên ngực Bắc, ngón tay nàng vẽ vòng vòng hòa các giọt mồ hôi lấm tấm trên ngực anh.
– Có lúc nào đó anh hết yêu em không?
– Không. Không bao giờ. Dù em có rời xa anh. Anh vẫn chờ em. – Giọng anh thật ấm áp.
Trúc nhắm mắt lại, miệng nở một nụ cười hạnh phúc.
____________________
Trước mặt nàng tối đen một lớp màn vải, nàng không thích cảm giác này. Hơi thở nàng gấp gáp ngột ngạt. Bên tai nàng nghe tiếng tách tách của máy ảnh, ánh sáng đèn flash lóe lên liên tục. Cơ thể nàng run rẩy, hoàn toàn không che đậy.
– Xong. – Tiếng thầy Trung vang lên.
Trúc kéo chiếc khăn màu đen trùm đầu ra, thở phào nhẹ nhõm.
Nàng vừa ký hợp đồng với thầy Trung, ông ta sẽ là người quản lý của nàng trong một năm. Các điều khoản hợp đồng không có gì đáng nhắc lưu tâm lắm, vì bất cứ lúc nào nàng có thể hủy hợp đồng nếu muốn. Ông cố tình bỏ đi những điều khoản ràng buộc để Trúc không cần lo lắng nhiều.
Việc tuyển chọn vai đóng thế khá đơn giản, ngoài 3 tấm hình passport, nàng phải cung cấp thêm vài tấm hình chụp cơ thể trần truồng của mình, để đạo diễn đánh gía cơ thể nàng phù hợp với vai đóng thế hay không. Ban đầu Trúc hơi chần chừ, nhưng nghe thầy Trung gợi ý che mặt nàng lại, vì vai diễn không cần thấy mặt. Trúc chấp thuận.
_______________________
Đúng như dự đoán, ba ngày sau Trúc được gọi. Nàng rất vui. Từ buổi sáng nàng đã tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị cho vai đóng đầu tiên của mình, dù chỉ là đóng thế.
Trúc nhấp nhỏm không yên ngồi trên băng ghế sau với thầy Trung. Đột nhiên bàn tay ấm áp của thầy đặt lên tay nàng, nắm chặt.
– Hít thở sâu vào. Bình tĩnh.
Đây là lần đầu tiên ông chạm vào nàng, nhưng nàng không phản đối, vì lúc này nàng thật sự cần nó.
Cảnh đóng thế đầu tiên của Trúc là trong phim truyện “Máu và nước mắt” do hãng phim Thiên Hà sản xuất. Diễn viên chính là Nhật Vy và Hào Nam. Nhật Vy thì Trúc đã biết khá nhiều qua lời kể của thầy Trung.
Hào Nam là một ca sĩ nổi tiếng, bước sang điện ảnh. Anh ta dính rất nhiều scandal tình ái, quan hệ bừa bãi. Gần đây nhất, anh ta bị bắt tại trận khi đang trụy lạc trong một buổi thác loạn ở khách sạn với một bầy nam nữ trần trụi nhầy nhụa. Sau đó, Hào Nam bị phạt và cấm biểu diễn 6 tháng. Đây là bộ phim đầu tiên đánh dấu sự quay lại của anh ta.
Cảnh quay của Trúc sẽ là màn thế thân cho Nhật Vy. Đóng thế cô ấy cảnh âu yếm làm tình với người yêu mình, do chính là Hào Nam thủ vai.
Tiếng máy xe gầm lên trầm trầm, kéo Trúc quay về thực tại. Nàng nhìn ra bên ngoài, nhận ra mình đang lên dốc cầu Bình Triệu. Mười phút sau, chiếc taxi của Trúc rẽ vào một khu biệt thự thật lớn, nhưng khá vắng vẻ. Trúc nhìn ra phía trước xe, căn thứ hai bên trái có bốn năm chiếc xe tải đậu, người chạy ra chạy vào hối hả.
Thầy Trung đỡ nhẹ sau lưng Trúc, bàn tay thầy vỗ nhẹ nhẹ như trấn an nàng. Hai người đi xuyên qua hàng trăm người mặc áo thun đen bận bịu tíu tít, đạo cụ, trục nâng khắp nơi.
– Nhanh lên, nhanh lên. Màn 6 cảnh 7- 20 phút nữa, ray xe đâu…
Một người đàn ông tóc hoa râm, gào thét liên tục vào điện đàm, một tay cầm bìa nhựa kẹp vài tờ giấy, một tay chỉ ngang chỉ dọc, ông ta như nhạc trưởng của một dàn nhạc giao hưởng. Ông ta chợt quay lại nhìn Trúc, hơi ngạc nhiên, rồi nhìn sang nhìn thầy Trung, mắt ông ta sáng lên.
– Anh Trung. Anh tới rồi. May quá. Em vừa định gọi anh đây. – Ông ta hồ hởi bước đến, bắt tay thầy dùng cả hai tay.
– Đây là anh Thiện – Trưởng Bộ phận Kỹ thuật đạo cụ của Cty Thiên Hà. Còn đây là Thanh Trúc, người đóng thế thân cho Nhật Vy hôm nay. – Thầy Trung giới thiệu hai người.
– Em chào anh. – Trúc nhỏ nhẹ, mỉm cười.
– Ừ, anh chào em… Em.. Haizz – Ông Thiện ấp úng như muốn nói gì đó, rồi thôi.
– Đừng lo, em nó chuẩn bị tâm lý rồi. Sẽ không sao đâu. – Thầy Trung nói.
– Okie. Vậy được rồi. Em vào thay đồ đi. Sẽ có người chuẩn bị cho em. Mười phút nữa lên lầu 1.
Ông quay lại phía sau, hai tay che lên miệng hướng về chiếc xe tải nhỏ đậu ở góc sân, gào lên:
– Trang phục đâu? Trang phục…
Cửa sau xe bật mở. Một cô gái phóng xuống xe chạy ào ra. Cô dừng lại thở hổn hển, tay vỗ vỗ lên ngực, miệng mấp máy nhưng không nói được tiếng nào. Dáng người cô ta nhỏ gọn, mái tóc cuộn lên giấu dưới chiếc mũ phồng lên, cặp mắt kính gọng vuông, viền đỏ rất cá tính. Mắt cô ta nhìn sang Trúc như dò xét.
– Dắt cô này vào cho thay đồ. – Ông Thiện cuối xuống nhìn danh sách chi chít chữ trong những ô vuông đang cầm trên tay, ngón tay rà theo hàng. – Màn 9 cảnh 7, Màn 10 cảnh 4… Vậy nhé.
Cô gái trước mặt vội rút ra một tờ giấy cũng giống ông, nhưng tô xanh tô vàng sặc sỡ, rồi dùng bút lông đánh dấu vào hai chỗ. Mắt cô ta chợt trợn tròn lên, rồi ngẩng đầu nhìn Trúc.
– Dạ sao chị? – Trúc ngạc nhiên hỏi.
– Ah.. Không. Đi thôi! – Nhận ra mình biểu hiện bất thường, cô ta hơi đỏ mặt.
Trúc bị cô ta nắm tay kéo đi. Nàng chỉ kịp quay đầu lại nhìn thầy Trung, thầy chỉ gật đầu ra hiệu nàng yên tâm.
– Chị tên gì? – Cô ta hỏi.
– Em là Thanh Trúc. Còn chị? – Trúc lịch sự hỏi lại.
– Em còn nhỏ lắm chị đừng gọi em vậy. Em tên Hà. Nhỏ tuổi nhất đoàn phim này, sinh năm 92 lận. – Hà nhí nhảnh giới thiệu.
– Ah..
– Chị chờ đây chút nha. – Cô ta không chờ Trúc nói, cẩn thận mở cửa thùng xe, rồi khẽ lách người vào.
Trúc đứng đó nhấp nhỏm lo âu, tim nàng đậy thật nhanh.
– Nè chị…
Hà xuống xe thật nhanh, tay cô đưa sang Trúc một chiếc khăn lông lớn.