Dì Ba cảm động quá, Dì xiết chặt con cu trong lỗ đít của mình và hôn lên gương mặt của thằng con trai :
– Dì cảm khái lắm …lúc trước khi Trung còn nhỏ thì Dì chăm lo cho Trung như một người mẹ … rồi khi lớn lên Trung đả làm Dì rung động. Dì cố chống lại tình cảm cay nghiệt đó nhưng rồi Trung cũng chinh phục được Dì và Dì đã không hối tiếc trao trinh tiết của mình cho Trung trước khi đi lấy chồng. Tưởng đâu mọi việc sẽ đâu vào đó nhưng không ngờ hôm nay Dì lại thấy được một tương lai quá sáng lạng trong đó Dì sẽ được về làm vợ của Trung một cách đàng hoàng, công khai. Được như vậy là Dì sẽ mang ơn Phượng suốt đời.
Dì thúc thít khóc :
– Dì hứa là sẽ làm tất cả để cho con Phượng không bao giờ phiền lòng và cuộc sống của ba người chúng ta sẽ tốt đẹp hoài hoài …
Thằng Trung mừng rỡ ôm Dì mà hôn hít :
– Như vậy là Dì chấp nhận về làm vợ của Trung phải không ?
Dì âu yếm vuốt má của người tình :
– Người chồng yêu của tôi !
Rồi Dì cười khúc khích :
– Nói chuyện lung tung làm thằng cu Tèo nó xìu rồi chui ra khỏi hang rồi đó. Chồng quên làm phận sự của mình để vợ phải bơ vơ hay sao ?
Những ngày sau đó thật là tuyệt vời cho hai người. Tất cả những cản trở về giai cấp, về tuổi tác đều tan biến hết … chỉ còn lại một người đàn bà và một người đàn ông quấn quít yêu thương nhau …
Dì Ba chấp nhận nghe theo lời con Phượng để sang định cư ở Đức.
Khi Dì bỡ ngỡ xuống máy bay thì Dì rất hồi hộp lo lắng … Dì không biết là con Phượng sẽ tiếp đón Dì ra sao ! Nhưng tất cả những lo nghỉ đều tan như mây khói khi con Phượng vồn vã chạy đến mà ôm xiết Dì trong vòng tay của nó. Cả hai nhìn nhau vừa khóc vừa cười …
Với sự đóng góp tài chánh của Dì Ba, họ quyết định mua một căn nhà khá rộng gồm phần chính là nơi có phòng khách, nhà bếp, phòng ăn và phòng ngủ ở tầng trên … nhưng kế bên đó lại có một gian phụ dành cho Dì Ba, với đầy đủ tiện nghi. Như vậy hai người đàn bà vẫn có không gian riêng tư của mình. Thằng Trung thì chia sẽ thời gian giữa hai người vợ xinh đẹp của mình.
Khi con Phượng sanh được đứa con thì Mẹ thằng Trung bay sang để chia vui cùng gia đình con trai. Hai vợ chồng thằng Trung và Dì Ba bàn luận với nhau để quyết tránh không để cho Mẹ thằng Trung biết được mối quan hệ đặc biệt của họ.
Tối hôm đó sau bữa ăn chiều, vài ngày trước khi trở về Việt Nam, Mẹ thằng Trung kéo Dì Ba ra ngồi trên cái xích đu ngoài sân vườn. Hai người ngồi hàn huyên với nhau một cách vui vẻ. Dạo sau này Dì Ba không còn sợ Chị Hai của mình một cách thái quá nữa nên cả hai thấy gần gũi nhau hơn xưa nhiều.
Sau một lúc, chợt Mẹ thằng Trung nheo mắt nhìn em gái của mình mà hỏi :
– Em sang đây ở với hai vợ chồng thằng Trung thấy có thoãi mái không ?
Dì Ba cười tươi :
– Dạ em thấy mình thật may mắn. Em rất hạnh phúc.
Mẹ thằng Trung cười nhẹ :
– Ừ, gặp lại em, Chị rất ngạc nhiên vì thấy em thay đổi hẳn. Em bây giờ là một người đàn bà tràn đầy sức sống và em cũng đẹp hơn xưa nhiều.
– Thôi mà, Chị cứ ghẹo em.
– Chị nói thiệt đó. Em như là một người phụ nữ tràn đầy hạnh phúc … mọi hạnh phúc … cả hạnh phúc lứa đôi nữa !
Dì Ba giựt mình :
– Chị Hai, Chí nói gì … em không hiểu !
– Em với thằng Trung con Phượng giấu ai thì được chứ giấu Chị thì không được đâu. Em và thằng Trung có mối quan hệ vợ chồng phải không ?
Dì Ba thất kinh hồn vía, ấp úng nói không ra lời.
Mẹ thằng Trung có vẻ như thú vị khi thấy em gái mình sợ đến run cầm cập, Bà vẫn cười mà nói :
– Ba đứa bây tưởng Chị không thấy gì hay sao ? chỉ cần nhìn ánh mắt của em khi em nhìn thằng Trung hoặc thằng Trung khi nó chăm sóc cho em là cũng biết ngay là hai đứa không chỉ đơn thuần là dì cháu với nhau. Dã vậy hôm nó khi đi chơi ngoài phố ba đứa tụi bây đã quên không cảnh giác với Chị nên đã nắm tay nhau một cách thật tình tứ. Do đó Chị đã nhận ra là em và thằng Trung sống với nhau như vợ chồng phải không và con Phượng cũng đồng ý trong vụ này ?
Dì Ba sợ quá thiếu điều té đái trong quần, Dì lắp bắp :
– Dạ … em xin lỗi Chị … Chị tha cho em …
Mẹ thằng Trung phá lên cười :
– Em có lỗi gì đâu mà xin lỗi ?
Dì Ba bỡ ngỡ, lắm lét liếc nhìn Chị Hai của mình :
– Chị … nói vậy … là sao ?
Mẹ thằng Trung thở dài :
– Chuyện đã rồi … thuyền đã đóng đinh thì có nói gì cũng không thay đổi được. Bây giờ em phải nói hết cho Chị nghe.
Dì Ba đành phải ngượng ngùng kể cho Mẹ thằng Trung hết mọi chuyện, không dám giấu giếm điều gì.
Nghe xong Mẹ thằng Trung lắc đầu cười :
– Hai đứa tụi bây thật là …
Dì Ba ngạc nhiên vì Dì cứ tưởng là Chị Hai sẽ nổi cơn tam bành và sẽ không tha thứ cho Dì và thằng Trung. Dì trong trạng thái của nạn nhân đang quỳ trước quan toà và run rẩy chờ cơn thịnh nộ trút xuống đầu mình. Dì còn mường tượng là Chị Hai sẽ nhiếc mắng xối xã rồi hùng hổ bỏ về Việt Nam và cắt đứt mọi liên hệ với Dì và hai vợ chồng thằng Trung. Vậy mà mọi chuyện có vẽ không kinh khủng như Dì lo sợ.
Dì khép nép nói :
– Chị Hai …em biết mình có lỗi với Chị.
Mẹ thằng Trung nắm tay em gái :
– Em không có lỗi gì đâu mà.
Khi Bà kéo Dì vào lòng thì Dì không kềm được cảm xúc mà oà lên khóc.
Mẹ thằng Trung ôm em mà vỗ về … Bà thấy thương em gái của mình thật nhiều. Bà thầm nghỉ điều quan trọng là nó được hạnh phúc, còn hạnh phúc cách nào thì không ăn thua gì đến mình.
Khóc cho đã rồi, Dì Ba thút thít :
– Chị Hai, Chị không giận em hả ?
Mẹ thằng Trung trìu mến lau nước mắt cho em gái :
– Không, Chị không giận em đâu. Thấy em hạnh phúc là Chị cũng vui cho em.
Dì Ba mừng quá, thiếu điều muốn nhạy dựng lên ! từ lúc thảnh vợ thành chồng với thằng Trung, lúc nào Dì cũng áy náy về chuyện Chị Hai. Chị là người thân gần nhất của Dì, là biểu tượng của gia đình họ hàng. Dì biết là chuyện tình loạn luân của mình với thằng Trung sẽ bị gia đình lên án gắt gao và Dì chỉ còn cách phải trốn tránh ra nước ngoài để sống cuộc sống của mình. Vậy mà hôm nay được nói hết mọi chuyện cho Chị Hai mà lại được Chị mỡ vòng tay ra chấp nhận là điều mà Dì có mơ cũng không thể nào ngờ. Người chị nghiêm khắc, lạnh lùng từng làm cho Dì lúc nào cũng phải sợ, lại sẳn sàng cảm thông và tha thứ cho Dì …
Cảm xúc lại dâng trào lên làm Dì lại tức tưỡi ma khóc. Mẹ thằng Trung cười nhỏ :
– Em thiệt là mít ướt quá đi, sao cứ khóc hoài vậy.