Nỗi niềm thầm kín

Cũng cùng chung một noãn sào, ra đời cùng một ngày. Lớn lên với khuôn mặt, hình dáng tương tợ như nhau. Nhưng tôi lúc nào cũng cảm thấy mình thua sút và kém may mắn hơn Hảo, người chị sinh đôi của tôi. Nhất là về mặt tình cảm. Ngay từ tiểu học chị đã được các bạn bè vây quanh.

Nỗi niềm thầm kín

Hết bậc tiểu học thi vào lớp đệ thất thì chị thi đậu vào trường Marie-Curie. Còn tôi thì thi rớt nên phải vào trường tư thục. Rồi thời gian tiếp tục trôi đi, chúng tôi bước vào cái tuổi dậy thì, mơ mộng. Chị càng được nhiều bạn trai săn đón. Không thể nhẩm đếm nổi chị đã trải qua bao nhiêu mối tình. Riêng về phần tôi thì chỉ mong muốn có một, nhưng sao vẫn tìm hoài không thấy. Nhiều lúc trong khi tắm rửa tôi thường ngắm nhìn thân thể của mình và thầm so sánh giữa tôi và chị. Cặp nhủ hoa của tôi cũng trắng hồng, tròn trĩnh. Cái eo nhỏ nhắn hợp với xương chậu nở rộng làm nổi bật bờ mông. Rồi còn cái mu vun cao che dấu không hết bởi những sợi lông mềm mại thưa thớt nữa… Tất cả những gì kiêu hãnh của người con gái tôi đều có, và chẳng hề thua kém chị. Vậy mà những thứ ấy của tôi lại chưa từng được người tôi yêu chạm tới.
Trong đám bạn trai của chị có một người tôi đặc biệt có cảm tình tên là Phong người miền Bắc. học trên chị Hảo và tôi hai lớp. Năm nay anh chuẩn bị thi Tú tài phần hai. Những lúc trò chuyện với anh tôi cảm thấy thật thoải mái và dạn dĩ. Anh thật sự thu hút tôi bởi lối nói chuyện từ tốn. Nhất là sự nhận xét bén nhạy của anh. Có vài lần khi anh đến chơi. Tôi tự nhận mình là chị Hảo để chọc ghẹo anh. Nhưng chỉ sau vài chục giây là tôi đã bị anh phát hiện ra.
– Cái cô Hiền này lại dám ghẹo anh? Hảo nào mà bữa nay lại ngọt ngào với anh như vậy chứ.
Nói xong anh kẹp đầu của tôi vào nách mà ký nhẹ vào đầu. Hơi ấm và mùi đàn ông của anh làm tôi choáng ngợp. Sau khi anh buông ra, tôi đờ đẫn cả người. Khiến anh phải ngơ ngác hỏi:
– Anh ký nhẹ thôi mà, có sao không Hiền?
Tôi như chợt bừng tỉnh, bất giác thấy mặt mình nóng hừng hực. Không nói thêm được câu nào. Tôi chạy vụt ra hàng dậu bên hông nhà. Ngồi phịch lên cái ghế đu mà nghe con tim đập dồn dập. Hơi hám của anh vẫn như còn lảng vảng ở đâu đây. Tôi đột nhiên nhớ lại cũng chính tại nơi cái ghế đu này tôi đã tình cờ trông thấy anh và chị Hảo ôm nhau mùi mẫn. Lúc đó anh như là một nhà nhạc trưởng tài ba. Lúc nhanh, lúc chậm, lúc xoắn xuýt, lúc buông lơi. Môi lưỡi anh di chuyển thật nhịp nhàng với đôi tay khi lên cao, khi xuống thấp. Khiến chị Hảo cứ run rẩy như con mèo con nép thật sát vào anh để đón nhận những đê mê khoái cảm…

Tôi còn nhớ Anh cũng táo tợn lắm, dám mở tung khuy áo của chị Hảo mà hôn hít lên nhủ hoa của chị làm chị phải oằn oại cả người. Đến khi tôi thấy bàn tay của anh chui vào quần của chị. Thì tay tôi cũng tự động đưa vào đáy quần của mình. Cũng may sau đó có tiếng xe Vespa của ba mẹ tôi về, nếu không anh và chị Hảo còn tiến xa tới đâu nữa. Và lúc đó chắc tôi phải hét to lên vì thèm muốn.
Đêm đó nằm bên cạnh chị Hảo tôi hỏi chị có yêu anh Phong không? Mà để cho anh ấy gần gũi vậy. Chị cười như nắc nẻ rồi đáp:
– Cái con ni mi dám rình coi hỉ. Yêu hay không chuyện chi đến mi. Nếu mi ưng hắn thì tau nhường.
Rồi chị nói anh chưa hẳn là người chồng lý tưởng để chị chọn chung thân. Chị còn muốn tìm hiểu và lựa chọn nhiều thêm nữa. Tôi nghe vậy thấy thương cho anh mà buồn cho chính mình.
– Hiền, bộ giận anh hả?
Tôi giật mình ngửng lên thấy anh đang đứng trước mặt tôi từ lúc nào
– Không, Hiền … giận anh chi mô. Răng anh hỏi rứa?
Tôi lúng túng trả lời.
– Sao Hiền không nói gì mà chạy ra ngoài này?
– Anh ni sao bữa ni hỏi chi nhiều quá. Chị Hảo về rồi tề.
Anh cười nửa miệng cầu tài. Quay lưng đi về phía cổng để đón chị Hảo. Còn tôi thì lại mải mê nghĩ về những chuyện cũ…
… Rồi tình hình chiến sự trở nên ác liệt. Lịnh tổng động viên ban hành. Anh đến nhà từ giã chị Hảo và tôi để lên đường nhập ngũ. Tôi còn nhớ anh còn trêu tôi một câu:
– Khi vào quân đội biết đâu anh quen được một ông đại đội trưởng đẹp trai nào đó mang về giới thiệu cho Hiền một ông nhen.
– Xí. Cái anh ni. làm như người ta ” ế ” không bằng
– Chớ hồi chừ anh có thấy đứa mô bên cạnh o ( cô ) đâu nì.
Tôi phát mạnh vào vai anh vì tội nhái giọng Huế của tôi. Và nói.
– Anh coi chừng, mai mốt anh đi rồi em kiếm một ông đẹp trai về cho chị Hảo để thế anh thì đừng trách.
Anh le lưỡi nhún vai ra điều sợ tôi lắm.

Khi anh đi rồi tôi buồn lắm. Cứ như bị đánh mất một cái gì đó rất là quý giá và quan trọng. Tôi bắt đầu lao vào những cuộc vui do mấy con bạn ” quậy ” trong lớp để mong xoá tan những cơn buồn chán. Thế rồi chuyện gì đến cũng sẽ phải đến. Trong một cái ” boom” sinh nhật của con nhỏ bạn. Tôi đã mất đi cái trinh trắng mà tôi hằng mong muốn được trao gởi đến người mình yêu. Tối hôm đó tôi uống hơi nhiều những ly cocktail được pha chế thật thơm và dễ uống. Nhưng nó lại làm cho tôi mất tự chủ lúc nào không biết. Đến khi tỉnh giấc thì đã thấy mình đang nằm trần truồng trong vòng tay của thằng anh con nhỏ bạn. Tôi không nhớ nổi rõ ràng cái cảm giác lần đầu tiên ấy như thế nào. Chỉ nhớ mang máng là nó không dễ chịu và thích thú lắm. Nhất là khi mới tỉnh dậy. Cả phần hạ thể của tôi mỏi nhừ và ran rát. Thằng anh của con nhỏ bạn thấy tôi tỉnh dậy. Tay hắn bắt đầu táy máy trên thân thể của tôi. Miệng thì hôn hít lảm nhảm những lời nói yêu thương rỗng tuếch để mong tôi tha thứ cái tội làm ẩu của hắn và để cho hắn được làm chuyện ” ấy ” với tôi thêm một lần nữa. Nhưng tôi đã gạt tay hắn ra, ngồi dậy lặng lẽ đi vào nhà tắm để tẩy đi những thứ mà tôi không muốn vương vấn trong người…

Đã không giữ nổi cái quý báu của đời con gái, nên tôi bắt đầu tung hê tất cả. Tôi sẵn sàng biếu không những thứ tôi có, để đi tìm những khoái lạc của cuộc đời. Tôi còn nhớ lần thứ hai trong chuyện chăn gối đã thực sự cho tôi biết thế nào là khoái cảm. Nhưng trớ trêu một điều, người mang đến cho tôi niềm sung sướng tột đỉnh lại là người có vai bậc ngang như cha chú của mình. Hôm ấy tôi ôm cặp sách đến nhà một con bạn để cùng ôn bài chuẩn bị cho kỳ thi tú tài trắc nghiệm đầu tiên bằng hệ thống IBM. Đến hai ba giờ sáng thì con bạn tôi chịu hết nổi nên lăn ra giường để ngáy. Còn tôi ngồi học một mình cũng cảm thấy ngán ngẩm quá, nhưng lại ngủ không được nên mò xuống bếp định kiếm cái gì bỏ bụng thì chạm phải Kỳ. Ba của con nhỏ bạn mà tôi thường gọi bằng chú vì ông chỉ trạc bốn mươi ngoài
– Muốn kiếm cái gì để ăn hay là uống hả Hiền?
– Dạ, cháu tính kiếm cái gì uống cho đỡ buồn ngủ.
Nói xong tôi mở tủ lạnh nhìn quanh để chọn thứ mà mình thích uống.
– Uống nước cam đi có Vitamin C tốt cho sức khoẻ. Ở đây nè.

1 2 3 4Next page
Back to top button