Nỗi ám ảnh tuổi thơ

Thế là sau vài tuần lễ, chiều chủ nhật hôm đó tôi đến nhà cô Tâm. Cô đón tiếp tôi rất niềm nở và dẫn tôi vào nhà. Nhà cô Tâm ờ ngay đầu một con hẻm lớn ở trung tâm thành phố nên cô sửa phòng khách thành phòng làm việc. Tôi được dẫn vào phòng làm việc. Phòng làm việc của cô hết sức sạch sẽ ngăn nắp và có đầy đủ phương tiện như máy computer, máy fax, máy photocopy, … nhìn rất thích mắt. Cô mời tôi ngồi và vui vẻ nói đùa tôi là thân chủ đầu tiên. Mở hàng như vậy chắc hên lắm. Lúc đầu tôi rất là ngại ngùng không biết nói gì cả. Phải chi tôi chỉ tới chơi thôi thì chắc tôi cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng chỉ một lúc sau, với lối nói chuyện có duyên và hóm hỉnh cô đã làm tôi trở nên tự nhiên và dễ chịu hơn. Tôi và cô Tâm ngồi nói chuyện suốt buổi chiều hôm đó. Những chuyện lạ ở xứ văn minh. Cô Tâm có lối kể chuyện rất có duyên làm tôi thực sự thích thú. Hèn chi anh có biết bao anh chàng đã chết mê chết mệt. Phần tôi, tôi cũng kể cô nghe một vài mẩu chuyện vui của tụi sinh viên chúng tôi. Chúng tôi cứ nói chuyện như vậy cho tới lúc tôi ra về. Chẳng có vẻ gì là “tâm lý trị liệu” cả. Sau vài buổi như vậy, cô Tâm dần dần chiếm được lòng tin của tôi. Cho tới một hôm tôi quyết định kể hết cho cô nghe những nổi ám ảnh của tôi. Cô lắng nghe rất chăm chú và hoàn toàn không tỏ ra thái độ gì là kinh ngạc hay ghê tờm như tôi tưởng tượng cả. Sau khi nghe tôi kể xong cô nói: – Những chuyện như vậy cũng vẫn thường xảy ra. Không có gì ghê gớm lắm đâu. Luân đừng có lo quá. Cô sẽ có cách chữa cho cháu. Nghe như vậy tôi rất mừng vì lúc nào cũng mang mặc cảm phạm tội như tôi thì thiệt là khổ sờ. Tôi cũng chưa biết là cô Tâm sẽ dùng phương pháp gì vì khi tôi hỏi cô không chịu nói. Nhưng dù sao kể ra được tôi cảm thấy như trút được một gánh nặng và cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi tự an ủi như vậy là cổ cũng giúp mình rồi. Tôi cũng cố gắng thử đoán coi cô Tâm sẽ dùng phương pháp gì. Dùng thuốc? Nếu có viên thuốc nào uống vô mà hết thì đỡ quá. Dùng lời khuyên? Chắc không ăn thua. Dùng thôi miên? Cái này có vẻ hấp dẫn. Chắc phương pháp này rồi. Tôi tự nhủ. Nhưng tôi lầm. Chẳng có cái nào đúng cả. Tôi không thể nào tưởng tượng nổi cái phương pháp mà cô Tâm thực hiện vào chiều hôm Chủ nhật đó. Chiều hôm đó tôi thật sự là hồi hộp và thích thú khi nghĩ đến việc cô Tâm sẽ chữa khỏi cho mình. Tôi đến có hơi sớm. Nhưng khi tôi theo cô Tâm bước vào phòng làm việc thì tôi như đứng chết trân vì trong góc phòng là … mẹ tôi. Bà đang ngồi đó vẻ chờ đợi pha lẫn chút hồi hộp. Tôi sợ muốn chết và thiếu chút nữa là tôi đã bỏ chạy với cái ý nghĩ là cô Tâm đã kể cho mẹ tôi nghe và bà đã biết hết. Tôi đang tính nếu mẹ tôi mà la lên một tiếng là tôi co giò chạy ngay. Nhưng không, mẹ tôi chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt thương yêu như mọi khi. Chắc mẹ tôi chưa biết. Nhưng tại sao mẹ tôi lại ở đây? Và ở đây để làm gì? Cô Tâm đến bên bàn làm việc ngồi xuống và mời tôi và mẹ tôi ngồi đối diện. Cô nói: – Chị Hồng, em mời chị và cháu đến về việc hôm bữa chị có nhờ em xem giúp tại sao cháu Luân có vẻ sống khép kín và không thích có bạn gái. Và nhờ em tìm cách giúp cháu. Em đã nói chuyện với cháu và Luân cũng tâm sự với em. Nghe đến đây tôi sợ đến xanh mặt. Chẳng lẽ bà này đem chuyện mình kể ra nói cho mẹ nghe. Tôi cố gắng xua tay và thậm chí còn đá vào chân của cô Tâm để ngăn không cho cô ta nói. Nhưng cô ta cứ lờ đi như không biết. Tôi như người ngồi trên đống lửa. – Luân tâm sự với em là nó bị ám ảnh bởi những hình ảnh hở hang của chị khi chị mặc váy áo ngủ mà không có đồ lót bên trong, đó chị Hồng. Những lời nói đó vang vào tai tôi chẳng khác nào những tiếng sấm. Tôi giận muốn điên lên, ước gì mình có thể tống vào mặt “con mẹ Tâm” mấy cái đấm. Mặt khác tôi cũng xấu hổ kinh khủng, mong cho mặt đất tét làm hai cho tôi chui xuống cho rồi. Thế là tôi chỉ biết cúi gầm mặt xuống, toàn thân tôi nóng bừng, toát hết mồ hôi. Tôi rất lo sợ không biết mẹ tôi sẽ nói gì. Niềm hy vọng duy nhất là mẹ tôi không tin và bỏ về. Nhưng mọi việc đâu có được như tôi mong ước. Mẹ tôi thì lúc đầu ngơ ngác, có vẻ như không hiểu gì hết và ngập ngừng hỏi lại. – Tâm, em nói gì, chị không hiểu gì hết. Em đang nói giởn hả? – Em nói là “Luân tâm sự với em là nó bị ám ảnh bởi những hình ảnh hở hang của chị khi chị mặc váy áo ngủ mà không có đồ lót bên trong”. Nó bị lâu rồi, từ lúc còn nhỏ lận. Chính vì như vậy mà nó không thích đến những người con gái khác. Ngay cả lúc nó thủ dâm cũng nghĩ đến chị đó. Như vậy là chị cũng là nguyên nhân làm cho nó cảm thấy không thích có bạn gái đó. Lúc này thì mẹ tôi quay sang tôi nhìn tôi chằm chằm. Mẹ vẫn có vẻ không thể tin nổi và cố gắng nghĩ đây chỉ là trò đùa. Mẹ nâng bộ mặt đang cúi gầm của tôi và nói: – Luân, nói cho mẹ nghe đi. Cô Tâm nói có đúng không con. Mẹ muốn nghe con nói. Có đúng vậy không? Thấy tôi vẫn im lặng, mẹ tôi quát lên: – Trả lời cho mẹ. Tôi sợ muốn chết. Đây là lần đầu tiên mẹ tôi quát tôi như vậy. Mẹ tôi rất thương tôi. Ngay cả nói nặng tôi mẹ tôi cũng ít khi lắm. Nhưng tôi cũng không đủ can đảm nói một lời nào mà chỉ dám gật đầu và trả lời bằng một tiếng “Dạ” thật nhỏ. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ làm mẹ tôi nhảy dựng lên, mặt mẹ tôi trắng bệch như người thiếu máu. – Trời ơi, con ơi. Chắc tôi điên mất. Cô cháu hai người điên rồi. Tôi không thể ở đây với những người điên. Nói tới đó, mẹ tôi đứng phắt dậy, chộp lấy găng tay và nón trên bàn đi thẳng ra cửa. Lúc đó cô Tâm vội lên tiếng và chạy theo giữ chặt cánh tay mẹ tôi lại: – Chị Hồng ơi, chị từ từ nghe em nói nè. Chị đừng có bỏ đi như vậy. Chuyện này quan trọng lắm. Em đang cố gắng chữa bệnh cho thằng Luân mà. Chị không thương nó sao? Chị không muốn nó khỏi bệnh hả? Em cần có sự giúp đỡ của chị. Không phải tự nhiên mà em kêu chị lại để nói chuyện này đâu. Mẹ tôi vẫn cố gắng gỡ tay ra khỏi tay cô Tâm, miệng thì lắp bắp nói: – Tôi, tôi, … tôi không thể ở đây thêm một chút nào hết. – Chị trở lại ngồi xuống ghế đi. Để em nói cho chị hiểu. Vừ nói cô Tâm vừa kéo mẹ tôi trở lại và ấn mẹ tôi ngồi xuống ghế. Lúc này thì mẹ tôi như người mất hồn. – Chuyện là như thế này. Ở xã hội của mình, những chuyện như vậy thường ít khi có ai dám đề cập tới. Nhưng ở những nước văn minh, những vấn đề như vậy đã được các chuyên gia tâm lý nghiên cứu và chứng minh, đó không có gì là quá đáng cả. Ước muốn loạn luân, em tạm dịch chữ “incestuous desire” với mẹ của con trai chị là rất thông thường và phổ biến nữa. Có điều nó hơi nặng hơn ở trường hợp con trai chị. Cần phải được chữa trị. Xã hội văn minh của chúng ta cần phải thừa nhận là những ước muốn như vậy là bình thường. Mặc dù em không hề tán đồng hành động loạn luân. Chị hiểu không? Sau một lúc im lặng, mẹ tôi nói: – Ừ thì cứ cho là như vậy đi, nhưng công nhận điều đó cũng đâu có giải quyết được việc gì. Có điều chuyện này bất ngờ quá đi. Chị không thể nào tưởng tượng được. – Em nói ra là có lý do chứ. Đó cũng là bước đầu tiên để loại bỏ những ám ảnh và suy nghĩ lệch lạc cho con trai chị đó. Thôi bây giờ không nói dài dòng nữa, em hỏi chị nè, chị có thương thằng Luân không? Chị có muốn cho nó hết bệnh không? Ngập ngừng một chút rồi mẹ tôi nói: – Có chứ, có người mẹ nào lại không thương con. – Chị có hứa là sẽ giúp em chữa bệnh cho nó không? – Tất nhiên rồi, nếu chị có thể làm được điều gì, chị không ngại đâu. – Vậy thì được rồi. Cô Tâm quay về phía tôi và nói: – Luân, cháu có muốn cô chữa cho cháu hết bệnh không? Tôi đáp lí nhí trong miệng: – Dạ có. – Vậy thì từ lúc này trở đi, chị và cháu phải nghe theo lời của em, hai người có hứa như vậy không? Cả tôi và mẹ đều gật đầu. – Bước đầu tiên là tất cả sự thật phải được nói ra. Cháu Luân, có phải chỉ có hình ảnh của mẹ cháu mới làm cho cháu cảm thấy kích thích về tình dục không? – … – Luân cứ nói, mẹ cháu không la đâu. Chị Hồng, chị có hứa là sẽ không la rầy trách phạt cháu chứ. Cô Tâm hỏi mẹ tôi. Bằng một giọng thì thầm, mẹ tôi nói: – Chị hứa. – Vậy thì cháu nói đi. Đừng quên là cháu muốn được khỏi bệnh và cháu đã hứa với cô khi nãy. Cháu trả lời câu hỏi của cô đi. Im lặng một lúc, tôi thấy mình không còn cách nào khác là phải nói sự thật, hơn nữa, phản ứng của mẹ cũng không ghê gớm như tôi nghĩ. – Đó là sự thật đó cô. Mỗi khi con nghĩ tới mẹ, hoặc lúc nhìn thấy mẹ mặc đồ mỏng không có đồ lót là con cu con cương cứng ngắc. Cô Tâm ngắt lời tôi, quay sang mẹ: – Đó chị thấy chưa. Chính Luân nói với em là chị thường hay mặc đồ ngủ mỏng mà lại không mặc đồ lót khi đi lại, nằm ngồi trong nhà, đúng không? Mẹ tôi nói như rên lên: – Đúng rồi, nhưng mà lúc nào chị cũng nghĩ là mẹ con mà đâu có sao. Chị đâu có biết là như vậy làm cho con chị bị kích thích đâu chứ. – Nhưng mà bây giờ mọi chuyện đã xảy ra rồi. Luân nó chỉ thỏa mãn khi tự thủ dâm với những hình ảnh đó thôi. Nói gì thì nói, chị là nguyên nhân chính đó. Với một giọng nói nừa như buồn rầu, nừa như xin lỗi, mẹ tôi quay sang tôi: – Mẹ không biết, Luân ơi. Mẹ đâu có biết là đã làm cho con bị như vậy. Mẹ hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đó. – Không sao đâu mẹ. Sau khi nói ra rồi con cảm thấy nhẹ nhõm, con sẽ cố gắng xua đuổi những hình ảnh đó đi. Con sẽ hết thôi. Cô Tâm cắt ngang: – Không đâu Luân. Những ham muốn tình dục loạn luân như vậy không có tự hết được đâu. Mà để càng lâu càng có hại thôi. Luân sẽ cứ tưởng tượng đến bộ phận kín đó của mẹ Luân mãi mãi trừ khi nào … Nói đến đây cô Tâm bỏ lửng. Mẹ tôi sốt ruột hỏi: – Trừ khi nào … sao? Bây giờ làm thế nào? Cô Tâm ngập ngừng rồi nói: – Có một cách, nhưng không biết là chị có chịu cố gắng giúp cháu không? – Thì Tâm cứ nói đi. Chị đã nói là chị sẽ hết sức mà. – Nếu chị đã nói vậy thì em không ngại nữa. Con của chị cần phải được thấy tận mắt cái mà nó hằng ao ước, tưởng tượng. Nó phải thấy để nó nhận ra là con chim của chị cũng không khác gì của người khác, không nhất thiết cứ phải nghĩ đến cái của chi. Khi mà nó đã thấy con chim của chị, con chim bự, đầy lông, như nó hằng tưởng tượng, nó sẽ hiểu rằng tất cả đàn bà con gái đều có con chim. Và con chim nào cũng giống nhau thôi. Lúc đó thì nó sẽ hết bị ám ảnh mà sẽ cảm thấy thoải mái đi tìm những người con gái khác. Mẹ tôi kêu lên một với giọng vừa đau khổ vừa có vẻ bị xúc phạm: – Trời ơi, không được đâu, làm sao chị lại có thể tuột quần ra, phô bày cái chỗ kín cần che dấu nhất của người đàn bà cho con trai chị coi được? Thôi em kiếm cách khác đi. Chỉ cần nghĩ tới là chị đã cảm thấy ngượng chín cả người lên rồi. Cô Tâm cố gắng thuyết phục mẹ tôi: – Chị làm được mà. Nếu thực sự chị thương thằng Luân và muốn giúp nó. Những người mẹ mà thực sự thương con thì đâu có từ chuyện gì. Huống chi chuyện này đâu có khó khăn gì chứ. Luân nó đã bị hình ảnh về con chim của chị bám chặt trong trí óc. Có thể gọi đó là một sự ám ảnh. Bây giờ đã đến lúc con chị phải đối đầu với nó và bằng mọi giá loại bỏ nó đi. Chị đâu có muốn con chị phải khổ sở suốt đời đâu chứ. Cô Tâm đứng dậy và đi lại trong phòng vẻ suy nghĩ. Sau một lúc cân nhắc, cô lên tiếng: – Thôi bây giờ như vầy, nếu chị ngại thì để em làm trước vậy. Em sẽ cho Luân nó nhìn thấy cái âm hộ của em trước rồi chị sẽ cho nó thấy sau. Em chỉ vì mục đích chữa bệnh và trên phương diện khoa học thôi chứ không có ý gì khác cả. Mục đích của em là muốn cho Luân nó nhận ra là mọi cái đó của đàn bà là như nhau hết. Khi nó nhận thức được điều đó thì tự nhiên nó sẽ hết thôi. Mẹ tôi cứ ngồi thừ người ra đó vẻ mặt hết sức đăm chiêu. Chắc là trong lòng bà đang có sự tranh đấu dữ dội giữa một bên là lòng thương con và một bên là sự e thẹn, mắc cỡ của bất cứ người đàn bà nào. Tôi đang sợ lắm nhưng ý nghĩ là mẹ tôi đồng ý cho tôi thấy trọn vẹn cái *** mà tôi hằng ao ước bấy lâu làm tim tôi đập thình thịch và con cặc tôi tư từ cứng lên. Qua một lúc lâu, mẹ tôi mới lên tiếng: – Thôi không cần đâu, để chị tự làm một mình cũng được. Chị sẽ cho nó thấy. Lúc nói câu này, tôi lén nhìn mặt thấy mặt mẹ tôi đỏ lựng lên. Sau khi nghe xong, tim tôi muốn nhảy ra khỏi ***g ngực và không tin ở tai mình nữa. Không biết mẹ tôi cởi truồng ra thì như thế nào. Trời ơi, chỉ chút xíu nữa đây tôi sẽ được thấy cái *** bự đầy lông của mẹ tôi! Chắc là đã lắm, mẹ tôi da rất là trắng, cái *** ờ chính giữa nhìn chắc là hấp dẫn lắm. Tuy nghĩ vậy nhưng tôi không dám nói gì mà chỉ ngồi cúi mặt xuống đất. Cô Tâm mỉm cười rồi nói: – Em cũng tin là chị sẽ bằng lòng. Trong phòng làm việc của cô Tâm có một cái ghế xa-lông lớn dùng để cho khách tới ngồi chờ. Cô Tâm kêu mẹ tôi tới ngồi trên chiếc ghế đó. Tôi thì ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ đối diện với mẹ tôi. Cô Tâm nói với tôi: – Luân, bây giờ tới phiên cháu đó. Cháu hãy nói ra tất cả những gì cháu muốn. Những lúc thủ dâm, cháu nghĩ tới những chuyện gì, bây giờ cháu hãy nói lớn lên. Có như vậy việc điều trị mới có hiệu quả được. Bây giờ cháu kể cho cô nghe, lần gần đây nhất cháu tưởng tượng làm gì với mẹ nào. Sau một vài lần thúc dục của cô Tâm, và mẹ tôi cũng hứa là sẽ không la rầy tôi, tôi bắt đầu nói, lúc đầu thì chỉ nho nhỏ thôi, nhưng càng về sau, tôi nói càng lớn và càng say mê những ẩn ức trong lòng bấy lâu nay được dịp thố lộ. – Tối qua, cháu nằm trong phòng thủ dâm, lúc nào cũng tưởng tượng ra nhiều chuyện với mẹ cháu lắm. Cháu tưởng tượng ra cháu đi học về, đi vào toilet thì thấy mẹ cháu đang ngồi tiểu trong đó. Cháu đi từ từ vô. Mẹ cháu không la cháu, đuổi cháu ra ngoài mà lại còn dang cặp đùi rộng ra cho cháu được thấy nguyên một cái *** bự chằm vằm, lông mọc ra tới tận khe đùi. Cháu ngồi xuống để nhìn cho kỹ một dòng nước vàng vàng từ trong cái khe *** của mẹ cháu bắn ra. Sau đó mẹ ngồi xổm dậy lấy khăn giấy lau sạch xong rồi lấy tay vạch hai mép *** ra cho cháu thấy cái hột le đỏ hồng nằm ngay phía trên của hai mép *** nhỏ bên trong. Mẹ kêu “Bú đi” và cháu le lưỡi ra liếm rồi nút nguyên một cái hột le to bằng hột đậu của mẹ vô miệng. Lúc đó thì mẹ nắm chặt đầu của cháu đè vô. – Tốt lắm, Luân. Cháu càng nói thật bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu, đừng giấu diếm gì cả. Cô Tâm quay về phía mẹ và nói: – Chị Hồng, chị cởi đồ ra đi chứ, cho nó thấy con chim của chị. Nhớ là cho nó thấy thật rõ đó, đừng có che đậy gì hết.

Previous page 1 2 3Next page
Back to top button