-làm j vậy chánh ra,nhưng rượu làm cho cô yếu quá tiếng nói cũng không thể to được nữa, quán rất đông người, nhạc to quá nó làm cô nhức đầu kinh khủng, có bàn tay ai đó đang rừu cô, cô không nhận biết được nữa, là Vân ư, nỗi nhớ làm cho cô không còn biết j nữa…………vân ơi………….vân ơi……….sao giờ vân mới tới…………..em nhớ vân lắm…………cô thì thào những không ra tiếng, đôi bàn tay thô bạo kéo cô lên một cái ô tô, không không phải vân………….tay vân không thô bạo như thế, cô sợ ! ý thức chỗi giậy , cô vùng vẫy không chịu lên xe, nhưng cô không nghe thấy j nữa, cô chóng mặt quá cô ngã vật vào taxi, nghe tiếng đàn ông vang lên
-chạy xe
chiếc taxi dùng lại ở một nhà nghỉ……………..Thương đã tỉnh được phần nào nhưng đầu óc cô vẫn còn quay cuồng lắm,bỗng có ai đó bịt một chiếc khăn vào mặt cô, cô ngất lịm…………
đau đầu quá, cô cảm thấy khó chịu lắm,từ từ mở mắt ra, cô thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ, chuyện j thế này, cô sợ hãi nhớ lại mọi chuyện, cô nhìn xuống thân thể mình, vẫn còn quần áo, tại sao cô lại ở đây, kẻ khốn đó là ai, cô cuống cuồng tìm điện thoại, không thấy đâu cả, tiếng bước chân ai đó…………có người mở cửa…………..Thương sợ hãi dán mắt vào cánh cửa, cô chỉ mong đó là hình dáng của vân,vân ơi! cô gọi tên vân trong tâm thức, hai tay bấu chặt vào khăn chải giường………..cánh cửa bât mở……….ánh sáng bên ngoài làm cô cảm thấy chói mắt……….cô nheo mắt lại cố nhìn vào mặt kẻ bước vào………………một giọng nói êm ái vang lên làm cô bất ngờ……………..
-cậu tỉnh rồi à làm mình lo quá
-cậu……….là cậu sao
-uống cốc cafe này đi rồi mình nói chuyện nha
-DU!………thương đón lấy cốc cafe nóng từ tay Du, mắt cô nhìn chằm chằm đầy ngỡ ngàng, bộ mặt đó làm Du phì cười
-ok! mình sẽ giải thích sau khi cậu uống hết cốc cafe này được chứ
-cô gật đầu đưa cốc cafe lên miệng, vị cafe làm cho cô tỉnh táo hơn Du bắt đầu thuật lại chậm rãi
-mình vào bas cùng với bạn của mình, và mình đã thấy cậu, mình thấy cậu say quá rồi và có một người đàn ông nhận đưa cậu về, nhưng mà lúc mình ra bãi xe mình đã thấy cậu vùng vẫy, mình nghi lắm nên đã bám theo, mình thấy hắn đưa cậu vào một nhà nghỉ ở đường phan châu chinh, mình bám theo, và bây giờ là cậu ở đây, an toàn rồi cô bé ngốc
-Thương giật mình, bất giác lạnh sương sống_hắn hắn là ai, hắn đã định………….
-Du đưa ngón tay lên môi ra ý thương đừng nói ra cô dịu dàng nhìn thương, ánh mắt ấm áp của tình bạn, Du đã nói là không sao rồi mà, cậu nghỉ ngơi đi rồi Du sẽ kể lại tất cả cho cậu nghe
-thương cảm thấy mệt mỏi quá, đầu cô đau nhức vô cùng, cô nhìn vào ánh mắt Du, nở một nụ cười biết ơn rồi chìm vào giấc ngủ
một giọt nước mắt lăn xuống môi Vân mặn chát, cô đưa tay giữ chặt lẫy miệng mình cố không để phát ra tiếng nấc……… nhẹ nhàng vuốt từng cọng tóc vướng trên mặt thương mà lòng cô đau như cắt, thiên thần của cô đang ngủ, giấc ngủ không êm ái nữa, đôi mắt nhắm hờ, đôi môi mấp máy và khuôn mặt hoảng loạn như đang trong cơn mộng mị, rồi như có cái j đó rất khủng khiếp làm mắt thương bật mở, nhìn thấy vân cô ôm chầm lấy như sợ đó chỉ là ảo giác trong giấc mơ
-vân ơi em sợ, em sợ quá…….
-không sao đâu mà, chị đây, chị sẽ không để ai làm hại em, Vân siết chặt thương vào lòng trái tim cô đau như ngàn mũi giao đâm
-chị đừng đi, đừng để em một mình, em nhớ chị lắm, thương khóc, nỗi nhớ nhung lẫn hờn ghen vỡ ào trong làn nước mắt
-chị xin lỗi chị xin lỗi thương, chị sẽ không bao giờ để em một mình nữa, vân ôm thương và bát đầu nhẹ nhàng hát, những giọt nước mắt yêu thương cứ chảy mãi thấm vòa lòng 2 người con gái yêu nhau, tiếng hát trầm ấm ngọt ngào, chua xót
nếu như em,tình yêu của tôi là bến bờ cát trắng , tôi nguyện làm hạt nắng………….. sưởi ấm trái tim em, để mỗi tối bên ánh đèn chầm lặng, nụ hôn ấm nồng của tình yêu dâng tặng, tôi lại có em trong những giấc mơ…………….tôi lại có em những đêm buồn đời ưu tư chăn chở…………………tôi lại có em giữa đời khốn khổ………….. hạnh phúc nào hơn ban mai sớm mong chờ, có thể tình yêu đôi ta là đau khổ…………………có thể tình yêu đôi ta là dày vò nỗi nhớ…………nhưng chẳng sao đâu em vì tình yêu là chẳng bao giờ có cớ……………thật tuyệt vời tôi đã yêu em………………..!
.
.
.
2 ngày trước đó
bên cánh của kính của căn hộ thứ 5 tầng 22 trong tòa nhà trung cư
đôi mắt Vân lo lắng cứ nhìn hoài về ban công căn hộ bên cạnh, chờ một ánh đèn, chờ một bóng người, sao thương chưa về, đã muộn lắm rồi, cô lo quá, lúc thương gọi cho cô thì cô đang ăn với chồng cô và lại để máy chế độ im lặng, lúc biết có cuộc gọi lỡ của thương thì cô đã cố gọi lại cả chục lần nhưng thương không bắt máy, cuối cùng là tiếng tổng đài viên ………….thuê bao quý khách…………..thương đang ở đâu giờ này, thương có sao không, hàng trăm ý nghĩ làm đầu cô muốn nổ tung, cô lo lắng đến nỗi, không thể ngồi yên một chỗ làm anh phải cất tiếng hỏi
-hôm nay em sao vậy, anh thất sắc mặt em không được tốt lắm, hay em thấy không được khỏe
-em không sao đâu anh ngủ trước đi, em phải đi có chút việc, không để anh kịp phản ứng, Vân lao ra khỏi nhà,nghe tiếng anh gọi với theo
-em đi đâu vậy, khuya lắm rồi……..
trên xe máy Vân lao như điên trên đường hà nội, cô gọi điện cho nhóm nhân viên đi cùng thương rồi lao xe đến đó, nhưng thương không còn ở đó nữa, cô lại lao đi trên đường như có tìm kiếm một bóng người trong vô vọng, em đang ở đâu vậy, xin em nghe máy của chị đi thương, ý trí cô rối loại, lo sợ tuột cùng………………..
anh đã ngủ rồi, cô mệt mỏi lê mình ra sân thượng bóng đèn cao áp hàn lên trong đôi mắt cô bao nỗi lo lắng ui tư trong bóng đêm thổn thức
-Thương em đang ở đâu?………………
tiếng chuông điện thoại vang lên là trên màn hình hiện chữ ‘kẹo ngọt’ Vân vội vã nhấc máy
-thương à em đang ở đâu vậy
-chị là chị vân đúng không em là Du bạn của thương, chị có thể đến đây không, thưong gặp chút chuyện rồi……………….
-chiếc xe lao đi trong bóng tối, giọt nước mắt thấm vào lòng vân xót xa hai tiếng
-thương ơi
dựa má mình vào má thuơng thật gần vân vòng tay ôm thuơng thật chặt như sợ thuơng sẽ tan biến đi mất vậy, cô sẽ không để những việc như thế này sảy ra nữa cô muốn có thuơng chọn đời, sẽ chẳng là công bằng với cả anh và thưong nếu chính cô không giứt khoát chọn cho mình một con đường, cô sẽ không thể sống nối nếu mất thuơng, nhưng còn anh thì sao, người chồng, người bạn, người tình của cô bao năm qua liệu có là quá tàn nhẫn, liệu có là quá ích kỉ…………..bao ý nghĩ soay tròn trong đầu vân, những iu tư hiện lên nét mặt đọng lại trong đôi mắt ưu tư, vân ghé mặt sát lại mặt thương, ngắm nhìn từng đường nét của người cô yêu thuơng mà trái tim rạo rực nhớ thương, phải chăng tình yêu là nỗi nhớ, nhớ ngay cả lúc ở bên nhau, cô yêu thuơng nhiều đến nỗi chính cô cũng không sao đo hết nổi, chỉ biết rằng nó chiếm chọn trong trái tim cô và đủ lớn để làm cô vỡ ào trong cảm giác của nó…………….trái tim cô đã quyết định rồi một điều cuối cùng thốt ra nơi sâu thẳm