Nhà Chung Cư (Truyện Les)

-mời vòa – tiếng gõ cửa kéo cô ra khỏi công việc-

-chị vân chúc mừng chị công ty đã chính thức đề bạt chị lên chức trưởng phòng đây là giấy của cấp trên gửi xuống . cô văn thư cười hớn hở rồi đưa cho vân phong thư của giám đốc

-cảm ơn em, vân hờ hững và mỉm cười nhạt nhẽo, cô không hề ngạc nhiên về điều này , tăng lương theo chế độ và thăng chức theo thời hạn, tất cả là cái vòng quay lởn vởn của các công ty nhà nươc, vân là một người có tài và rất giỏi với khả năng của cô nếu ở một công ty nước ngoài có lẽ cô đã là giám đốc lâu lắm rồi, nhưng ba mẹ cô muốn cô làm cho nhà nước, chồng cô muốn cô không phải vất vả,anh chị cô , bạn bè cô đều nghĩ thế là đúng, còn cô thì nghĩ gì nhỉ, cô muốn gì nhỉ, cuộc đời này họ có sống thay cô được đâu! ném phong thư của giám đốc vào góc bàn cô quay lại bàn làm việc, tự hành hạ mình với đống giấy tờ và những con số chán ngắt trên laptop

gỡ đôi giầy cao gót ra khỏi chân cô để chân trần nhẹ nhàng bước từng bước trong phòng làm việc của mình, nền đá mát dượi nó làm những mệt mỏi trong cô như tan biến, đó là cách mà cô giúp mình giải tỏa, dừng lại bên bức tường kính cô phóng mắt xuống khoảng không rộng lớn phía dưới, một con chim liệng ngang chước mặt đôi cánh yếu đuối vô tình bị gió đẩy đưa chao đảo……..bất giác cô thương cho cuộc đời thầm lặng sau tấm kính của mình, cô ước mình được như cánh chim được thỏa sức bay lượn giữa đời dù gió kia có mạnh đến đâu cũng được một lần đối đầu một lần chống chọi,dựa đầu vào một góc kính,cô nghiêng người nhìn xuống khoảng không trống giỗng phía dưới

-côc….cốc. thưa chị em có thể vào không

tiếng gõ của kéo cô chở về với thực tại, cô khẽ nheo mày khó chịu rồi đeo lại guốc trở về chỗ ngồi

-mời vào

-chào chị em là nhân viên mới và ngày mai em sẽ chính thức chở thành nhân viên của chị rất mong được sự giúp đỡ của chị,

giọng nói vui vẻ và hai lúm đồng tiền của cô gái làm cho khuôn mặt lạnh lùng của vân cũng phải giãn ra nhường chỗ cho 1 nụ cười

-là em sao. bất ngở nhỉ em lại làm cho công ty này

-hihi em cũng rất ngạc nhiên khi gặp chị,và càng ngạc nhiên hơn khi được làm cấp dưới của chị, rất mong chị giúp đỡ

thương cười rất tươi đôi mắt lấp lánh sau gọng kính trắng

-giúp đỡ à.chị không giúp không công đâu nha

-ok vậy xếp muốn chả công j nào em mời xếp đi ăn nha

-hihi thôi chị đùa em thôi mà không cần thiết đâu

-ồh không! thật sự là em muốn mời chị mà, em muốn xin lỗi chị chuyện hồi sáng,thương khẽ liếc nhìn suống phần ngực của vân . rồi ngước lên bắt gặp ánh mắt vân cả 2 bất giác ngại ngùng, thương cúi mặt xuống bối rối vân vê tà áo, nhìn điệu bộ đó của thương như thế làm vân phải phì cười

-chông em kìa giống con nít mắc lỗi quá, được rồi chị nhận lời đi ăn với em, nhưng với điều kiện là để chị mời ok

-sao thế được em muốn mời chị mà

-hihi chỉ là một bữa ăn thôi mà, mai chị mới chính thức nhận chức và làm xếp em, vậy coi như chị khao nhận chức đi ok

-ok vậy cũng được nhưng lần sau là để em mời nha

-ok vây hẹn em mấy giờ nhỉ

-7 giờ tối được không chị

-ok giờ em về trước đi khi nào làm việc song chị về wa nhà rồi đón em luôn ha

-vâng vậy em về trước, bye chị

-bye em

thương bước ra khỏi phòng. Vân vẫn còn mỉm cười lác đầu- con nít wa- rồi cô trợt nhận ra mình hôm nay thật lạ hôm nay cô nói hơi nhiều thì phải, chưa bao giờ cô cười thoải mái như thế với bạn bè mình,huống chi một người mới quen như Thương vươn hai tay rồi ngả đầu ra phía sau ghế cô xoay ghế một vòng tròn tự hát vu vơ một câu j đấy rồi thấy mình tự nhiên hơi có vấn đề tâm lý cô cười tủm tỉm rồi lại vùi đầu vào đống hồ sơ và màn hình vi tính

đường phố hà nội về tối thật tấp nập trên một góc của nhà hàng mang cái tên thật lạ’Êm_Như_Du’ bên bức tường kính trong suốt nhìn suống dưới từ tầng thứ 25 con người và xe cộ như những đàn kiến vội vã sô bồ chạy đua với cuộc sống, trái ngược hoàn toàn với cái không khí tĩnh lặng nhẹ nhàng của 2 con người phía trên này………

-em thích nơi này chứ

vân hỏi rồi nâng ly rượu vang nhấp một ngụm rồi lơ đãng nhìn ra khoảng không bên ngoài

-chị có vẻ rất thích độ cao đúng không chị

-sao em hỏi vây, có lẽ thế……….chi cũng không chắc nữa nhưng ở những chỗ như thế này cho chi cảm giác bình yên

-và cả tự do nữa_thương nhìn thẳng vào mắt vân, ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa một cái gì đó làm cho cô cảm thấy mình bé nhỏ, bé nhỏ trong cả một biển trời tâm trạng……..

-tự do!……..sao em nghĩ vậy

vân khẽ mỉm cười rồi lại quay đầu nhìn ra phía ngoài

-à em chỉ cảm thấy thôi, khi em nhìn thấy chị ở phía ngoài ban công……,ừm! em cũng không dõ nữa lúc đó em thấy chị dường như có rất nhiều tâm trạng

vân không trả lời chỉ nhẹ nhàng nhấp những ngụm rượu vang và im lặng, cô cảm thấy Thương có nhiều điều thật thú vị,không ngờ nhìn vân vô tư như vậy mà cũng rất sâu sắc,trong ánh đèn lung linh của nhà hàng cô bỗng phát hiện ra Thương thật đẹp, hàng lông mi cong vút khuôn măt tròn bầu bĩnh, và tóc cột cao với mái chéo tinh nghịch, hôm nay thương mặc quần ngố, áo thun đen và khoác ngoài một cái áo cánh rơi màu xanh lơ, nhìn rất năng động và cá tính trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài nghiêm túc của cô, cô tủm tỉm cười và nghĩ thầm có lẽ mình già thât rồi. thấy Vân không trả lời vẻ mặt suy tư chầm ngâm,Thương cũng không nói gì cả, cả 2 tôn trọng những giây phút riêng tư của nhau, đôi lúc thương ngước lên nhìn vào ánh mắt Vân bắt gặp vân cũng đang nhìn cô, nở một nụ cười rất nhẹ nhàng, nó làm tim cô xao xuyến một cảm giác thật lạ lùng má cô khẽ ửng hồng trong ánh đèn,hôm nay Vân măc một bộ đầm công sở màu đen cổ và eo có vài nét hoa văn màu trắng làm điểm nhấn,một vẻ đẹp cổ điển và quý phái, ngồi trước Vân cô cảm thấy mình như một đứa trẻ con vậy,thương thấy vân cũng thật đẹp cái vẻ đẹp mặn mà của người phụ nữ trưởng thành.Và cô thích nhất chính là cái vẻ măt lạnh lùng chầm tư của vân, nó có một sức mạnh kỳ lạ nào đấy làm cho cô có cảm giác muốn khám phá, muốn làm cho khuôn măt ấy cười, muốn xoa dịu tâm hồn đầy nỗi buồn kia……

-em thấy đồ ăn ở đây thế nào. câu hỏi của Vân đưa thương ra khỏi những suy nghĩ miên man

-rất tuyệt ạ, em rất thích nơi này, cảm ơn chị đã cho em biết một nơi thú vị như thế vậy

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8 9Next page
Back to top button