Chạy xe ôm chở khách đi đâu cũng được nhưng hễ mỗi lần đi ngang qua vùng Đất Đỏ là Lợi lại bị dị ứng nhạy cảm với câu chuyện tình của nó để lại nơi này cùng một người phụ nữ hơn gấp đôi tuổi nó ; mặc dù trong tình huống quan hệ xã hội này, nó chẳng phải là người có lỗi vì chị cũng như bố chị thảy đều tự nguyện đồng tình, hai người tự động xếp đặt cho nó gặp chị vào một đêm cuối tháng không trăng không sao. Chị phụ nữ này hay dắt xe đạp thồ chở chuối sứ từ rẫy ra bán nơi chợ Đất Đỏ mỗi ngày kiếm hai ba chục ngàn, chị có chồng đã mười hai năm nay nhưng chưa hề có được mụn con nào và đấy chính là nguyên nhân mà ông bố chồng phong kiến đã đuổi hai vợ chồng chị ra khỏi mảnh đất hai sào ở Long Tân cách nay ba năm, ông cũng không quên tuyên bố là khi nào có con thì không những ông sẽ đón hai vợ chồng trở về mà còn cho không hai sào đất. Thắng về nội, thối thì về ngoại, do vậy nên vợ chồng chị đành phải khăn gói quả mướp về nhà cưu mang núp bóng ông bố vợ tuổi già sức yếu tại quê hương chị Võ Thị Sáu từ dạo ấy trở đi ; ông cũng nghèo chứ đâu có giàu có gì nên hai vợ chồng không cầu cạnh được gì cả ngoại trừ một căn nhà nhỏ bằng cái lổ mũi trong góc vườn chuối của ông. Vì tuyệt nhiên chỉ có một đêm thôi thành thử ra Lợi cũng chưa kịp biết tên chị mà chỉ nhớ được khuôn mặt nhỏ nhắn, gầy gò của chị ; khuôn mặt ấy thật chẳng hiểu vì sao không thể nào xóa nhòa đi được giữa nhân tình thế thái quá nhiều nghiệt ngã này mặc dù không những không có gì đặc biệt mà trái lại còn đen đúa, xấu xí. Quả đúng như người ta thường nói, tình yêu không phân biệt tuổi tác, nghề nghiệp, địa vị xã hội…và kể cả nhan sắc nữa ; nói như vậy có nghĩa là không phải người nào có sắc nước hương trời thì mới có tình yêu. Phải nói là nó và chị tuy từ trước đến giờ chưa hề gặp mặt nhau chứ đừng nói là quen biết nhau ấy vậy mà hai chị em yêu nhau thật sự và trong đêm tình đó, cả hai đã cho nhau hết những gì mình có chứ không hề giấu giếm nhau cái gì cả. Trong chuyện này, người đầu tiên nó gặp gỡ, quen biết không phải là chị mà chính là bố đẻ của chị…Một buổi sáng khoảng 9 giờ, như thường lệ, nó chạy đảo vòng ngoài bến xe Bà Rịa ( nó không dám vào bến vì sợ tụi đầu gấu bến xe làm “luật”) thì phát hiện có một ông già trạc tuổi lục tuần tay xách giỏ bố tời đứng khóc bên lề đường như một đứa trẻ, xung quanh có vài ba người dân hiếu kỳ xúm lại. Tò mò, nó cũng dừng xe lại, ngóng chuyện thì mới biết là ông già đi Sài Gòn về tới đây vừa mới xuống xe thì mới hay chiếc ví của ông trong đó có một triệu đồng mà người con trai cả làm việc ở Quận 5 cho ông đã không cánh lại biết bay đến nỗi ông không còn một đồng để đi xe về nhà huống hồ chi là….Có hai ba người hảo tâm gom góp lại cho ông 30.000đ rồi đám người hiếu kỳ kia dần dần cũng tản đi lo việc của mình, khi ông già cũng không còn khóc nữa và chuẩn bị băng qua phía bên kia đường thì Lợi lên tiếng :
-Thưa bác, nhà bác ở đâu để cháu chở bác về!
-Cám ơn cháu. Cháu chạy xe ôm hả? Bác ở tận Đất Đỏ lận. Bác chỉ có 30.000đ người ta mới cho đây vậy trả đủ tiền xe cho cháu không? Thôi để bác đi xe lam vậy
-Cháu chở không lấy tiền bác đâu!
Ông già rối rít cảm ơn nó, đội chiếc mũ bảo hiểm nó đưa lên đầu, ngồi lên yên sau xe Honda rồi nó mở công tắc, lên ga chạy về phía bùng binh ngã ba rạp hát Châu Thành, rẽ phải về phía Long Toàn. Không đầy nữa tiếng đồng hồ sau, nó và ông đã có mặt tại chợ Đất Đỏ, ông nói nó ngừng lại để chờ ông vào chợ mua ít đồ ăn về nhà nấu bữa trưa ; nó móc bóp lấy tờ 50.000đ chị Hoàng cho hôm qua dúi vào tay ông già, ông cầm lấy không ngớt lời cám ơn nó. Vì vậy đó chính là lý dẫn dắt, đưa đẩy Lợi từ chổ được biết chị để đi đến tình yêu ; bữa trưa hôm ấy, nó vui vẻ nhận lời ở lại ăn cơm với bố chị-ông già bị mất ví, chị tuy không đẹp nhưng trái lại chi nấu ăn rất ngon vì mâm cơm chẳng hề có cao lương mỹ vị chi cả, chỉ có đậu que xào lòng gà và canh chua cá đuối nhưng quả thật là dù cho có ai khó tính mấy cũng phải gật đầu khen ngon. Trong bữa cơm ấy, nó đã được bố chị tâm sự kể lể về hoàn cảnh của gia đình bác nhất là về chị, người con gái thứ ba của bác năm nay đã ba mươi bảy tuổi, mặc dù chị có chồng đã lâu nhưng vẫn chưa có được đứa con nào lại còn bị bố chồng xua đuổi rẻ rúng. Nhiều đêm bác cứ mãi thao thức, trăn trở vì chẳng biết cách nào để giúp đỡ chị cho qua cơn hoạn nạn, khốn khó này ; dĩ nhiên là hai vợ chồng đào đâu ra nhiều tiền để mà đi bệnh viện Từ Dũ thụ tinh nhân tạo như người ta? Ở trong xóm có khá nhiều đàn ông tuổi trạc từ 35-45, tay nào tay nấy đều mập mạp, khỏe mạnh ; bố chị liền nghĩ đến việc bảo chị chấp nhận làm bé một ông nào đó may ra có được mụn con. Nhận lúc chồng chị về quê nội ở An Giang chơi (sở dĩ nhự vậy vì không những không còn khả năng truyền giống mà hơn nữa anh ta còn quá đỗi ghen tuông, vả lại dù sao thì giải quyết tế nhị khi không có mặt anh vẫn hơn), bố chị đã đi cầu cạnh hết người này đến người khác nhưng chỉ toàn nhận được những cái lắc đầu từ chối.
Có người sợ gia đình họ bị xào xáo lộn xộn nhưng đa phần đều nói rằng do nhan sắc chị kém cỏi nên họ không có hứng, thậm chí có ông còn tuyên bố rằng nếu chị mà được mắt một chút thì có lẽ nhiều khi khỏi phải cần ông bố phải đi năn nỉ như thế này đâu. Chồng chị năm nay tuy mới bốn mươi mốt tuổi nhưng nhìn thoáng qua như là sáu mươi mốt bởi dáng dấp xanh xao, gầy guộc sau khi trãi qua một trận bệnh sốt rét ác tính gần chết hai năm về trước ; còn chị thì trước kia cũng đâu đến nỗi tệ hại như bây giờ, vào năm ba mươi ba tuổi chị bị viêm ruột thừa phải mổ và điều trị hơn nữa năm mới khỏi cộng với gió mưa cuộc đời liên tiếp lần lượt trút xuống thân thể người phụ nữ ngày này sang tháng khác cứ mãi miết quần quần trên thửa ruộng bốn sào ba vụ/năm của nhà chồng, bao nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho Tây Thi xuống sắc chứ đừng nói chi là chị. Kể từ dạo ấy cho đến bây giờ, căn bệnh liệt dương của chồng chị càng ngày càng nặng dần cũng như nhan sắc chị kém cỏi đi là hai trở lực rất lớn khiến hai vợ chồng chị tuy ở chung một nhà, ngủ cùng một giường nhưng lửa tình giữa hai trái tim hai vợ chồng hoàn toàn bị tắt ngúm, không thể nào bùng cháy lên được nữa. Thấy cầu cạnh hàng xóm láng giềng không xong, túng quá làm liều, bố chị liền nghĩ đến chấp nhận sự loạn luân trong gia đình ông ; số là chị có hai người em trai, người thứ năm hai mươi tám tuổi và người kia thứ sáu hai lăm tuổi, đầu tiên ông nhờ anh thứ năm thì ông bị ta mắng cho một trận thất kinh sau đó anh thứ sáu do ít tuổi hơn và tuy đã có vợ con song vì thương chị, anh nhận lời bố ngủ với chị ruột mình nhưng số đời éo le, anh ta nói với bố vào lúc trưa là tối nay sẽ đến nhà chị ba nhưng khoảng ba giờ chiều, lúc chạy xe ngoài đường chẳng may tông phải một con chó chạy ngang qua, anh bị ngã chấn thương sọ não qua đời cách nay hơn ba tháng. Sau khi kết thúc câu chuyện, bố chị hạ thấp giọng như là không muốn người ngoài nghe thấy mặc dù chỉ có mình ông và Lợi ; nó nghe ông nói một cách quá đỗi ngỡ ngàng và đúng như theo dự đoán của nó từ nãy đến giờ, thật không ngờ mới gặp nó lần đầu tiên, chưa biết đầu cua tai nheo về nó như thế nào cả mà ông lại dám nhờ nó ra tay giúp giùm cho chị gái nhà ông có được một đứa con, nếu thành thì ông sẽ hậu tạ nó muốn gì được nấy. Lời nài nỉ hết sức chân thành của ông già chứng tỏ tuy ông không phải là hạng người trịch thượng nhưng vì hoàn cảnh quá đỗi ngặt nghèo chắc hẳn là gia đình ông không còn con đường nào khác để mà đi nữa do đã bế tắc cùng đường ; nó không nhận lời ngay mà cũng chưa từ chối, nó lễ phép nói với ông là để nó về suy nghĩ ít hôm nếu được thì sẽ trở xuống tìm chị. Nó ra về bẵng đi hai tuần lễ, nó hoàn toàn không nghĩ ngợi, không nhớ nhung gì về hai cha con ở Đất Đỏ cả ; nó đâu ngờ hai cha con chị đang khắc khoải ngày trông đêm chờ nó nhất là chị khi nghe bố nói chuyện lại, chị cảm thấy rất đỗi vui sướng hoan hỉ vô cùng, bao ưu tư phiền muộn bấy lâu nay cả thảy đều bị xua tan khỏi cỏi lòng chị, chị cảm thấy yêu đời vô cùng và chị hy vọng một ngày gần đây, cậu thanh niên mặt mày còn non choẹt dễ thương kia sẽ quay trở xuống tìm chị. Thật chẳng khác gì thần giao cách cảm giữa chị và nó, một buổi chiều sau khi chở khách đi Vũng Tàu, lúc chạy một mình trên đường về, bỗng nhiên nó cảm thấy lòng trĩu nặng xuống vì một nỗi buồn mang mác từ đâu len lõi vào trái tim nó. Nó vừa cho xe chạy chậm lại vừa suy nghĩ miên man, quả đúng là lâu lắm rồi chưa hề có tiếng gọi tình yêu nào vang lên bên tai nó hay nói cách khác là không có bóng hồng nào lọt vào vòng tay nó. Nó ngẫm nghĩ chị Luyên thì đã ra Đà Nẵng, chị Nương có thai rồi thì làm sao quan hệ với chị được nữa, trong nhà tuy có đến bốn chị gái sẵn sàng làm chuyện “ấy” với nó đó là chị Hai Hảo, chị Ba Hường, chị Năm Hoàng và chị Bảy Sương nhưng không có cơ hội, không có điều kiện thì làm sao thực hiện được ; ngộ nhỡ làm bậy thì rất dễ bị phát hiện chứ chẳng chơi, khi ấy chắc chắn thế nào cũng sẽ bị cạo trọc đầu trét dầu hắc lên sau đó là bị đem đi câu sấu. Lợi bỗng chợt nhớ hiện giờ ở Đất Đỏ đang có một người phụ nữ mà hai tuần nay đêm chờ ngày đợi nó đến một cách tự giác tự nguyện, vậy thì có lý nào nó lại phụ lòng người ta làm gì cho mang tội cơ chứ? Dù sao đi nữa ít nhiều gì thì chị ta cũng giúp cho nó thỏa mãn phần nào nỗi niềm cô đơn khao khát dục vọng của nó chứ chẳng lẽ không được gì hay sao, nếu không được cá thì cũng được tôm tép đại loại ai đâu xách đó về không? Lưỡng lự, phân vân giây lát rồi nó chặc lưỡi “Thôi kệ! Cứ xuống đại Đất Đỏ đi rồi được gì hay nấy, biết đâu?”; sau khi đã quyết định, nó bắt đầu cảm thấy máu trong người sôi lên, khi chạy đến ngã ba rạp hát, nó lấy điện thoại di động ra nhắn tin về máy chị Ba Hường là “em ngủ lại nhà bạn ở Vũng Tàu tối nay” rồi rẽ phải rồ ga chạy thẳng một mạch về Đất Đỏ. Trời càng lúc càng về chiều, hoàng hôn dần buông phủ bao trùm vạn vật, do cảm thấy buồn ngủ nên Lợi tấp xe vào một quán café bên đường, gọi một ly café đá và mấy điếu Jet nhâm nhi, phì phèo ; nó không ngồi lâu mà chỉ khoảng 15-20 phút sau đã gọi tính tiền, ngồi lên xe đi tiếp, nhà chị tuy ở sâu trong ngõ hẻm cách đường lộ khá xa nhưng không phải là không dễ nhớ vì lối vào rất thẳng. Nó vừa ngừng xe trước nhà bố chị thì lập tức con chó phèn lông vàng hoe từ trong nhà phốc ra sủa inh ỏi, ông bố cũng vừa mới ăn cơm xong vì khi ấy trời đã tối hẳn vả lại mắt ông cũng đã quáng gà chẳng nhìn rõ ai nên ông phải bước hẳn ra ngoài cửa để coi ai lại tới giờ này ; ông bỗng thốt lên vui mừng :
-Tưởng ai hóa ra là cậu! Tôi biết thế nào cậu cũng tới cho mà coi.