Tôi lăm lăm nhìn chị, đoán định xem trong đầu chị đang nghĩ gì. Chị cũng tròn xoe mắt nhìn lại tôi. Tôi bạo dạn kể : hồi làm chung với chị, thiệt nhiều bữa tui tức đì muốn chết. Tui thì thiếu thốn mà chị cứ bẹo trêu, đi đi nhún nhún, nói thiệt lắm lúc cũng muốn bóp đại cho đỡ ngặt.
Nào dè chị Miệt hỏi cắc cớ tôi : rồi sao hồi đó cậu không thực hiện thử coi ra sao. Tôi cười cười đáp : ẩu xị để bà giáng cho cái tát, tui đâu có dại. Chị Miệt cười hì hì chê : đồ nhát. Tôi không rõ đó là tiếng chê thực sự hay tiếng khen ngầm.
Tôi nhìn sâu vào chị và vươn vai vươn cổ ngáp. Không chờ chị han hỏi, tôi cất tiếng : bà ngủ đã, giờ tới phiên tui muốn gục rồi. Bà cho tui nằm nhờ ở đùi ngáo một chút. Chị Miệt vụt đứng lên, tôi vói chụp bàn tay chị năn nỉ : nghe tui đi mà, mất gì đâu mà sợ. Chị cho tui bú vú còn được, đặt cái đầu thì có xá chi.
Chị nói cho có lệ : nhưng mà kỳ lắm. Tại cậu ẩu tả nên tui mới để cậu bú ti, giờ nương cậu nữa lỡ cậu lại ẩu tả thì có nước tui chết ngắc. Tôi hứa hẹn tùm lum, chị xuôi tai nên lưỡng lự, tôi lấn tới nữa, chị càm ràm : cậu thiệt cắc cớ, đòi hỏi ba chiện lu bu. Tôi hơi ngả ra nơi giường, chị khép nép ngồi, tôi rị kéo đùi chị lại thì chị để im cho tôi bíu.
Tôi sửa thế đặt gáy lên phía trước đùi chị, thấy chị nhúc nhích kêu : tóc cậu bờm xờm cạ tui ngứa chết mẹ. Tôi nhìn lên hai trái vú chị đung đưa phía trên, tôi hít gió mấy cái, chị nói : mùi vị gì đâu mà hít. Tôi ước lượng sức nặng hai trái vú rồi nói bâng quơ : chắc cũng cả ký là ít. Chị hỏi dồn : cái gì mà có ký cân ở đó. Tôi nhoét miệng cười : thì tui ướm thử cặp vú chị chắc nặng cũng cả ký là ít. Chị chỉ la nhỏ nhẹ : tầm bậy, ăn no rồi nghĩ chiện gì đâu.
Tôi vờ lim dim nhắm mắt lại. Thú thực không tài nào ngủ nổi. Cặp xôi của chị như giàn bầu mời gọi, tôi có là thánh cũng không ngơ được. Thế nhưng mới xoen xoét hứa mà giờ vọc bậy thì mất mặt bầu cua, nên tôi nhờ chị vói lấy cho tôi cái xú gần đó.
Chị có vẻ ngơ ngác nhưng vẫn đưa. Tôi úp từng cái lúp che vú lên mặt, dây dưa đưa đẩy nơi mũi hít hít hà hà. Chị lặng yên theo dõi và hỏi chừng chừng : báu gì mà hít say sưa mê mẩn hổng biết. Tôi diễn tả với chị : đàn bà đâu biết mấy chiện này. Chỉ đàn ông, con trai mới thưởng thức ra trò nghe chị. Mấy cái nịt vú các bà choàng vô người nó tươm đầy mùi vị, nào là mồ hôi, hương thịt da, lại còn mũi sữa nữa, đâu chị thử hít coi có ngây ngất hôn.
Chị Miệt khua tay như đuổi tà : khiếp, đừng bắt tôi hửi, chua, khét, lại gây gây nữa, cha nội. Phải gió mà đi hít cho nghẹt mũi, tía ơi. Tôi khoái chí cười rân. Mải lo giỡn nên đầu tôi trườn xê dịch trên bắp vế non của chị, chị đảo đảo người tựa bị kiến cắn. Chị lưu ý : cậu nằm yên, chớ ngúc ngắc tui chịu hết nổi, xô ra đó.
Tôi nín khe, quay áp mặt vô phía bụng chị hít tiếp. Chị lại nôn nả : cha hít nịt vú thét còn hít hít gì ở bụng nữa, nhột tổ mẹ. Tôi sợ chị bung đứng lên nên bíu chắc lấy lưng quần chị mà rị. Chị tưởng tôi muốn mò vô trỏng nên dặn khe : nè cậu hứa rồi đó nghe, đừng mé mé đút tay vô, hổng có được.
Tôi nôn lắm rồi, thằng chó chết lại ngúc ngắc đến là cơ khổ. Tôi giãy giãy lên, khúc gân lỏng chỏng quơ quơ coi kịch cợm. Chị Miệt dòm thấy đưa tay che mắt, tôi thuận đà níu lôi tay chị ra. Chị ngó trân trân khúc củi cứng của tôi, chép chép gì trong miệng. Tôi vờ kêu oe óe : sao nhức nhối vầy nè. Tôi bụm ôm tay mà nhăn nhó như phải bỏng. Chị Miệt trước còn lơ là, sau lại tỏ vẻ sợ nên hỏi han : ủa khi không rồi kêu nhức.
Tôi rên rẩm : nó cương như mụt mủ, nhức quá chị ơi. Tui điếng hết trơn không làm cho nó đỡ và tôi rên hừ hừ. Chị Miệt vội hỏi dồn : cậu biểu tui phải làm sao giờ, liệu có phải đi khám coi nó sao hôn. Tôi kêu toáng lên : chị giúp tui đè dùm nó xuống, may ra có hơi đàn bà nó dịu bớt chăng.
Chị Miệt có vẻ áy náy, tôi phải đốc thúc : tui ngặt quá, chớ không thì chẳng nhờ chị đâu. Tui giờ như đeo đá vào tay, cất hổng nổi, chị hổng giúp, nó đau dồn đau giập, chắc hết đường tương chao, chị ơi…
Chị Miệt than thở nhèo nhẹo : hồi nãy cậu biểu tui cho cậu vịn vai để đỡ đau, tui nghe lời, ai dè cậu lợi dụng lột xú tui ra vò bóp vú tui ục ục, làm tui tá hỏa tam tinh, cậu đè tui ra cậu bú, cậu nút, tôi muốn chết điếng. Giờ cậu lại cậy tui nắm con cu của cậu, liệu tui nghe lời rồi cậu mần thứ gì tiếp nữa đây.
Tôi nghe phát nực nhưng cũng phải khôn khéo để chị nghe thủng. Tôi phàn nàn : cũng tại tui hổng xây xả được mới nhờ chị. Tui xin lỗi đã làm chị mệt, nhưng chị cũng thông cảm tại chị có cặp vú bự và đẹp quá, tui chưa khi nào thấy tận mắt, nên lột ra mới hổng nén được.
Rồi tôi cũng ghép vô để chị khỏi chầm hâm : mà chị cũng chịu chớ bộ. Lúc đầu tôi bóp vê đầu vú chị còn cự nự, càm ràm, nhưng chừng tui ngậm vú chị thì chị có kêu ca gì đâu, còn rên rỉ nữa mà. Tui nói vậy hổng đúng sao ?
Chị Miệt nói : vú mớm đàn bà mà cậu làm như cao su, cao su cậu vò thét nó còn thun lại nữa là. Còn vú tui mà cậu bóp, cậu nắn, cậu nhay, cậu mút, cậu vê, cậu vò, biểu tui đừng rên lên sao được. Răng cậu bén tổ mà cậu nhè cái đầu vú mềm mềm cậu kẹp vô cậu cù cưa cú cứa, cậu lôi, cậu giựt, nó thốn ê càng, biểu tôi hổng lùm xùm là nói dóc. Nói nào ngay, tui cũng cố xiết răng chịu đựng, chớ hông thôi dám đái mẹ cũng nơi.
Tôi cố cãi : chị nói vậy chớ hồi chị cho con bú thì sao, bộ nó cũng làm chị muốn đái hả ? Chị có vẻ giận : nói chiện với mấy cha lãng nhách, con nít nó bú nó có cắn, có xào xáo, còn vê vê bóp bóp nữa chớ, bú một cái được rồi, còn bày đặt măn măn cái vú bên kia làm nhợn thấy mẹ.
Tôi coi mòi trớt quớt, điệu này chị muốn đánh trống lảng tui đây mà, nên tôi lai hét lên : ui da, thốn quá, bà con ơi. Chị Miệt như sực tỉnh hỏi giựt : đau thốn kiểu gì té ngửa vậy, tía. Ưng đau là đau, ưng hết là hết. Tôi phải chen vào : hết đâu mà hết, tại chị nói tía lia, tui lo trả lời nên mới lơ lơ, chớ nó thốn thì liên miên làm sao ngưng cái rột nổi.
Chị Miệt lại lăng xăng : rồi làm sao. Tôi cáu nạt lên : thì bà cầm đè dùm nó xuống còn sao nữa. Để nó cứ nhỏng lên, cương quá đứt mẹ nó sợi gân là hết biết. Chị có vẻ nhùng nhằng rồi cũng cố rặn : thì đưa đây tui cầm coi.
Tôi hơi cúi giùn người xuống, trật khúc gân ra, nó tím lịm và sừng sỏ một đống. Tôi giúi nó vào tay chị, chị giựt ra cái chót : nóng gì như lửa vậy cha. Đụng vô muốn bỏng tay. Tôi lại năn nỉ : khổ quá, người ta đau muốn chết mà bà còn làm duyên làm dáng. Tôi hối : nè bà cầm đại đi.