Tôi bú no cành hông thì nhả vú ra, nhưng hai tay vẫn măn vê hai đầu vú hay bóp nắn vào hai bầu. Chị nằm im lim dim, tôi để mặc mà chỉ lo nghịch vú cũng đủ. Một lúc tôi nghe chị thở đều khe khẽ, biết là chị lơ mơ chìm vào giấc ngủ, tôi nhẹ nhàng ngồi lên nhìn thông thống vào bộ ngực trần một cách mê mị.
Tôi lướt dài từ mái tóc đến mặt mũi, xuống ngấn cổ, trượt trên ức và lùm lũm hai cái vú vểnh lên, long bong như thớt mỡ. Tôi đưa mắt dịch xuống, ôi cái rún như hạt nút gắn vào khoảng hóp thẳng băng rất đẹp. Tôi chực đưa tay xoa lên cái bụng trắng đó nhưng sợ khuấy động giấc ngủ chị đành thôi.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Tại Sieupham.Net
Nhìn chị nằm ngủ hồn nhiên, thoải mái, tôi vừa thấy thương vừa thấy tội. Chị Miệt nào phải xấu xí cho cam, đằng này những gì người nữ cần có thì chị đều có sẵn, nếu không nói là còn ngon lành hơn chán vạn các bà, các chị. Vậy mà số chị hẩm hiu, dạo còn làm chung với nhau, chị vẫn hay than van với tôi như thế.
Có lẽ vậy mà chị xàng ràng bên tôi luôn, khi thì nói để đỡ tay cho tôi việc này, khi thì đề nghị giúp tôi việc khác. Nói nào ngay thấy chị tự nhiên và bặt thiệp, mấy phen tôi cũng muốn chờn vờn, nhưng nghĩ người ta có chồng, có con, mình ghé vô chia chác coi dị hợm nên tôi cố lảng ra.
Qua nhiều lần tiếp xúc, chị biết tôi cu ki nên gạn hỏi nhà cửa và bất đồ chị đến giúp lo sửa sang, dọn dẹp, thu vén. Chị vẫn chê tôi hoang đàng chi địa, ăn ở dơ hầy, chẳng ra làm sao. Thế nhưng chị dọn bữa nay thì bữa sau tôi đã bày ra lại, tính con trai cẩu thả, nào sá kể gì.
Có bận chị thấy tôi mặc cái quần lấm lem, tôi kể tìm không ra cái nào còn sạch nên vớ xỏ đại cái đang bỏ giặt, chị bịt mũi kêu rầm : bẩn quá, bẩn quá. Vậy là chị gom thu đồ tuần hai lần đem về giặt cho tôi. Tôi ngại sợ anh chồng hầm hè, chị bảo đừng lo chị sẽ nói nhận giặt thuê thì lão chẳng hé răng vào đâu được.
Nhờ vả chị tôi vô cùng áy náy. Lại thêm mẫu người chị tròn lẳng, vú mớm đơm như mâm xôi, đít đoi có vòng có rộ như lồng thúng, tôi sợ có ngày không giữ được vơ quàng vơ xiên thì hỏng ráo.
Ấy thế mà chị thì dung dị, xả láng. Có lẽ chị coi tôi như em nên choàng tới choàng đại để thu cái chăn tôi đang đắp đem về giặt. Tính tôi ngủ chỉ mặc độc cái xì, giá biết chắc chị đừng đến bất chợt thì tôi cũng cởi quách luôn, để truồng cho nó khỏe. Chứ tới lui nhìn thấy chị, đêm nằm mộng mị bứt rứt làm sao.
Năm ngày ba bữa lại bắn vung bắn vít, lười chẩy thây tuột ra thò vứt ngay vào gầm giường là xong. Khi chị cầm lên còn nhoe nhoét ướt, khi lại khô rang như mảng tường vôi, chị cằn nhằn ở dơ thấy khiếp. Tôi bâng quơ nói trây với chị : bà có chồng, bảo sao chẳng sạch, còn tui có chi mô mà chẳng ói tùm lum.
Chị giảng giải cho tôi : ai chẳng biết con trai cường lực, nhìn đàn bà con gái cho lắm, đêm vớ vẩn nằm mơ. Thế nhưng trớ ra phải thu gọn, vứt bừa vứt bãi, dây dính ra sàn nhà tanh khiếp. Một hôm, tôi đánh bạo giỡn chị : hay là bữa nào chị cho tui hưởng ké một lẹo, chị ngúng nguẩy la : nói bậy và chỉ qua quit thế thôi.
Bữa nay tai dòm thấy hai quả vú chị tung tăng dưới cổ áo rộng, lại thấy cái của quỉ của chiếc xú đen làm tôi choáng váng. Còn thêm đường vòng đôi mông chị lúc lắc, lúc lắc nữa nên tôi mới chết. Tôi thành bạo cùng mình, ôm mò chị, tiếng là chị cũng chống đỡ cho phải phép, song khi tôi đã tốc được cái xú và áp tay vô vê vò hai vú thì chị thua. Chị ú ớ kêu : này cậu làm gì thế, nhưng chưa kịp rầy được dăm câu thì đã hít hà như ăn ớt.
Thú thực, tôi bóp vê hai núm vú thiệt đã, nó lầy nhầy nổi cục dưới da tay nên xe đến nổi hòn, chị rên rít : cậu ơi, cậu làm chị điêu đứng hết trơn. Khi tôi thè lưỡi liếm lên mỗi cái đầu vú thì người chị nổi gai. Chị lắc hông, lắc lưng làm cái vú lầy huầy đầy trong họng. Tôi ngoạm lấy, mút, sữa ọc ra, chị lịm dần rồi thả uỵch người ra cho tôi vần tôi bú.
Ấy đấy, tôi làng xàng chị dữ quá nên chị mệt (và đã nữa). Giờ buông ra chị ngủ tỉ tê. Tôi ngồi nhìn thôi cũng đủ no vì chị đẹp quá. Lúc chị nằm ngửa hay xoay nghiêng, vị thế nào cũng làm cho đôi vú trở thành tuyệt diệu. Tôi không phải là người nặn tượng, nhưng tôi nghĩ tay nghệ sĩ nào vớ được cặp vú này chắc là nặn say sưa không để ngày nào chị được nghỉ.
Nằm ngửa thì hai vú đàn bè bè, trông tựa cặp bánh dầy trắng nõn. Nghiêng nghiêng thì chúng thành hai trái chin mọng trĩu sa nghe nằng nặng. Hai bầu vú lúc nãy tôi bú cạn kiệt hơi dẹp xuống, giờ sữa phục hồi lại đầy lên nung núc. Tôi mà không dằn tâm thì chắc cũng đã soạng đại rồi.
Chị ngủ miệng còn chu chu như con nít mút mát lại chất sữa vương nơi môi. Tôi nhìn rõ một cái lỗ con con xinh xắn, thỉnh thoảng lại mút mút nghe lách chách. Tôi có vẻ lạ, cái thằng tôi được bú mà cũng không để xảy ra cử chỉ vô thức như vậy, còn chị là người bị tôi bú lại nút nút miệng là sao.
Chao ôi, lúc chị nằm tênh hênh chẳng e dè mới đoảng. Cái quần tơ tằm mềm dán sát vào, gió phất phơ thổi, nó dợn sóng lăn tăn đến hay. Thằng cu con của tôi tự dưng gật gù lia lịa, tôi sợ nó nổi loạn bất chợt nên răn đe : này không được láu táu khi tao chưa cho phép.
Mắng thì mắng chứ nó cũng tội. Thứ nào nhìn các bà/cô/chị phây phây mà bắt nó đừng nhúc nhích, có họa là nó liệt. Còn tự nhiên thì nó phải phản xạ lung tung thôi. Tôi phân vân, nửa muốn bỏ đi, nửa lại chùng chình nán lại. Tôi đâm tâm phục, khẩu phục bà nữ sĩ Xuân Hương vì ví von cái cảnh “ đi thì không nỡ, ở không xong “, chán mớ đời.
Chị Miệt ngủ lâu lâu thì tỉnh dậy. Thấy tôi còn ngồi ỳ tại chỗ, chị hỏi : cậu không đi đâu sao mà ngồi chễm chệ ở đó. Tôi đùa với chị : đi sao nổi mà đi, trông cặp vú bà thênh thang tôi chưa mò rờ là phước. Chị nhăn nhăn mặt, tôi phải nói chữa : vả lại bà ngon lành quá cỡ, tui bỏ đi, rủi thằng nào lẻn vô thấy hai vú thây lây nó vần nó bóp rồi đè đại bà thì uổng.
Chị Miệt hất hất tay như xua ruồi, phỉ phui chuyện bá láp của tôi. Được trớn tôi gạ gẫm : hay là chị thí đại cho tui một lần để tui hết còn ấm ức, thèm thuồng. Chị nguýt tôi sắc lẻm : cậu lúc nào cũng rỉ rả buộc con gái vào tội lỗi. Chị nói rồi vơ lấy cái xú định mặc vào, tôi cản ngay : nỡm, để chườn ra cả buổi còn lo bọc bọc che che. Bà cứ để đó cho tôi dòm đỡ ghiền. Chị nghe vậy lại đùn cái xú ra xa như cũ.