Tôi không giận mà lại nói để chị hiểu : tui muốn nắc lại rồi, nhưng phải bú, mút, liếm sơ sơ nhập đề thì chơi mới đã. Chị Miệt ngần ngại rồi cũng vâng. Chị nằm mở hé hé hai chưn ra hỏi tôi vậy được chưa. Bước đầu thế đã, kẻo đòi hỏi chị sợ, tôi ừ à được rồi.
Tôi thò tay vạch mớ lông sang hai bên, liếm mép như mèo thấy cục mỡ. Tôi e hèm một tiếng rồi liếm dọc cái khe. Chị Miệt tịch tang lấy gồng hai bắp vế. Tôi liếm lết và táp luôn một bên mu nhằn nhằn bặp bặp. Chả cần xúi, chả cần đòi, chị Miệt xoạng toạc chưn ra liền và cái lồn banh đầy ra một nạm.
Tôi vội nút cái mu lâu lần nữa và cắn nhẹ luôn cục thịt lồi nhay nhay. Chị Miệt bưng lấy háng đu đưa, trong khi tôi nút ực ực và thọc lưỡi đâm vùi vùi nơi cái lỗ. Chị Miệt quíu thấy rõ. Tôi day chót mũi một hồi rồi tha tha như để hạ giảm cái cồn cào trong người chị.
Chị dò hỏi tôi : sao chơi được chưa, anh nút sâu em cấn quá. Tôi nói lằng nhằng : để nút thêm chút nữa, cho cục thịt cương ra, anh nắc em mới thấu vô tim. Tôi không để ý lần đầu tôi kêu Miệt bằng em, có lẽ tại bú chị tôi thấy nứng tới.
Chị Miệt hồi hộp đón coi tôi làm gì nữa vì tôi thấy chị nấc nấc từng cơn. Tôi phải khuyên lơn : không sao đâu mà, đừng hồi hộp, mất hứng đi. Cứ để anh o bế thì em mới tận hưởng sự sướng mà.
Tôi lại chúi vào cạp, cào, chị Miệt te tua gào oai oải : nứng quá, cha ơi, tui muốn được đút vô nắc, chớ chịu hết nổi rồi. Tôi vờ không nghe, cạp liên chi hồ điệp đến nỗi chị vung người lên hích hích. Tôi ào trườn lên mình chị, xóc hai giò gác lên vai và đâm chí chát vô cái lỗ tèm lem nước.
Chị Miệt quặn mình, lòn tay bợ dưới mông thành cái nạng bưng húm cao lên, tôi đâm tới lui nghe ọp ọp. Mắt chị sáng rực, tóc bết mồ hôi, miệng hả ra túc tắc. Tôi chụp vào đôi vú mà ấn hết mình giập mạnh. Chị Miêt chỉ còn biết kêu : chết, anh ơi. Đã quá, anh chơi em đã quá, em quíu thằn lằn hết trơn.
Chị vơ bậy vơ quàng, hai tay múa may như say rượu. Tôi ghì chặt lấy vú, giện lóc chóc vô cái khe. Tôi đè bẹp dí hai mu mà cọ như xát bã rượu. Chị ú ớ, nói năng lộn xộn, tôi chỉ cho chị : sướng thì kêu toáng lên, bể nhà cũng được, đừng ráng nín mà óc ách.
Như được mở toang cửa, chị la lên : đâm thấu vô, đâm nữa đi, mạnh bạo vào, rách bim ra cũng được cho đã ngứa. Bóp vú em đi, đâm thủng người em, đừng sợ em đau, em đang sướng, muốn được anh chơi tàn bạo mới đã.
Tôi chịu hết thấu bà chằn. Tôi hì hục vò nát hai vú và giáng chày bình bịch mà bả còn kêu không ăn thua. Chả trách chồng bả chơi lông bông làm sao bả chịu chớ.
H ế t