Sực nhớ hôm nay đến ngày chị Miệt đến giúp dọn căn phòng trọ, nên tôi hớt hải vội nhỏm dậy. Tôi hất tung chăn thì đã thấy chị có mặt từ lúc nào rồi. Chị đang moi móc cái mớ rối nùi quần áo tôi thay và vùi nhét dưới gầm giường nên chưa hay tôi đã tỉnh. Chị xoay lưng về phía tôi, lom khom đẩy đưa lôi kéo ba thứ lùng nhùng dưới đó.
Nhìn cái lưng chị chúi nhủi về đằng trước, mông đít cong vồng như hai cái lồng bàn to bự, tôi không khỏi lao xao. Chị nhún nhẩy làm cho đôi mông rung rung thật bắt mắt. Tôi mải lo nhìn mà quên rằng trên người chỉ còn độc cái sịp vì khi ngủ tôi thường đánh trần như thế.
Tôi hết hồn nên nhẩy nhổm kéo mền che, nào dè chị Miệt nghe lẹt xẹt quay phắt nhìn, làm tôi mắc cỡ muốn chết. Chị lầu bầu : cậu tào lao và bầy hầy quá. Tôi không hiểu chị đánh giá cái sự bầy hầy của tôi là vì mớ đồ tôi nhét đại nhét để dưới giường hay là vì cái gì khác.
Cho nên tôi căn vặn hỏi lại, chị trả lời ron rỏn : thứ gì cậu cũng bầy hầy hết. Thanh niên sống cu ki thì không tránh được phóng túng, song mấy món cậu ọc ra mà liệng dưới đất, rủi con sâu, con chuột nó bu cắn thì lấy gì bận. Vừa nói chị vưa chìa cái sịp dính khô đặc cái món con trai ngủ mớ ói ra, giờ khô cong cứng một cục.
Chị kết tội sang sảng : tôi không trách cậu mơ, tưởng tượng rồi phún bậy ra, nhưng lỡ có bị thì cũng quăng vô chậu, vô giỏ, chớ sao bày tè le ra đây. Rồi chị còn phê phán thêm : ngủ ngáy còn đeo ba cái món đằn đằn như vậy hèn chi mà chẳng ói, có ngày nó còn ngứa ngáy làm lở tét ra mới tởn.
Tôi biết chị muốn đề cập đến cái sịp (vì chị đã nhìn thấy) nên tương kế tựu kế tôi đía chọc chị : chớ hổng lẽ chị biểu tôi ở truồng ngủ hay sao. Chị bặp vô luôn : ờ cậu ở một mình thì có ở truồng ngủ cũng đâu có sao. Nó vừa thoải mái, khỏi lo cấn cái rồi làm lấm lem hết trọi.
Chị nói mà xoay qua phía tôi. Ái chà, đâu dè bữa nay chị bận thứ áo thun cổ khoét tròn rộng nên tôi dòm suốt thấy chị có bộ vó coi cũng gồ ghề đó chớ. Tôi chọc : bà đến đây nhiều lần nhưng phải nói bữa nay tôi mới đã à nghen. Bà có cặp xôi cũng bự đó chớ, chưa gì tôi nuốt ực ực.
Chị Miệt hiểu ra, cúi nhìn xuống cũng thấy rõ hai lúp nịt vú đen láng lẫy úp lên hai gò thịt trắng nhách nên hơi ngượng. Chị vội đổi thế xoay người, tôi phải trấn an : chị có xoay chiều nào thì tui cũng dòm được rồi.
Và tôi khen rụm : thịt bà trắng phau, bà lại tương cái xú cheng đen vô thì thằng nào mà chẳng chết. Tui hổng phải khen nịnh, chớ ai mà hít được cặp bầu của chị chắc là no ngang, khỏi cần ăn cũng sống.
Chị Miệt hứ há nhưng xem ra có vẻ bằng lòng. Tôi còn vồ vập đía thêm : đít ra đít, vú ra vú, đúng là hết xẩy. Chị nguýt tôi một cái còn sắc hơn lưỡi lam. Tuy vậy chị cũng tá ơm : tui mà đẹp chỗ nào đâu chớ, con gái còn no gọn hơn tui nhiều.
Tôi hiểu tâm lý đàn bà, có mụ nào dám nhận mình đẹp nên lại chua vô : con gái họ đẹp một kiểu, còn đàn bà như chị đẹp kiểu khác. Tui thì tui thích các bà hơn vì qua hương lửa, thứ gì cũng no tròn đã điếu. Chị Miệt thấy hai cổ tay tôi xoay tròn tròn như biểu diễn đường kỷ hà của cặp vú thì chị ngúng nguẩy lắc vai.
Nào dè hành động vô thức đó làm cho hai cái vú rung còn hơn phong linh bị gió thổi. Tôi la lên : đó chị dòm coi, chị lắc lắc mà hai vú nhẩy lia coi đã hôn. Chị Miệt càng đỏ mặt, bẽn la bẽn lẽn. Tôi lại ca cẩm tới : kiểu này chắc tôi phải tốc dậy dông cho rồi, chớ nằm đây chịu gì thấu.
Nói thì nói vậy, khốn nỗi tôi nào dám xốc lên đâu. Bởi nhìn thấy chị rồi thì cái thằng chó chết của tôi nó cứ sừng sững vác mặt lên, không chịu nằm xuống nữa. Tôi vừa sượng vừa giận, có đời nào tôi đớn hèn như thế. Chị Miệt tưởng là tôi nói cho có mẽ nên khích bác : ủa chớ cậu nói dông mà sao còn lần chần ở đó ?
Tôi ấp úng như gà nuốt giây thun. Tôi ọ ọe rặn mãi mới ra câu : tại tui đang bị kẹt, đứng lên coi kỳ lắm. Chị Miệt ngớ ngẩn than : chớ sao dại dột nằm đúng chỗ khe giường chi cho bị kẹt.
Tôi nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Tôi cố giải thích : hổng phải kẹt vì vạt giường mà kẹt vì cái sịp làm tui nghẹt thở quá. Chị Miệt nói tỉnh bơ : thì cậu cởi liệng nó ra, nhà có ai đâu ngoài cậu với tôi, sợ nỗi gì.
Tôi như được đổ nước nên nghĩ trong bụng : hứ, bả hổng ngán thì mình ngại gì. Thế là tôi hất cái mền ra và đứng xổng lên. Tôi nắm hai bên lưng quần lột cái sịp, chị Miệt la tá hỏa : tui nói giỡn mà cậu bặm trợn làm thiệt sao ?
Lỡ trớn, tôi vờ như không nghe cư tiếp lột ra. Chao ôi, cái thằng mặt dày nó bung ra thầng lẫng, ngúc ngắc, chùng chình. Chị Miệt nói là không dòm mà cũng lom lom coi thử ra sao. Thấy thằng cà chớn tím lịm và rung rung, chị há hốc mồm ngạc nhiên : chèn ơi, thấy ớn quá.
Tôi kêu rầm lên : chết tui chị Miệt ơi, sao mà nó đau thấu vầy nè. Tui bắt đền chị đó, ai biểu chị khích tui nên mới ra nông nỗi. Chị Miệt quính ra mặt, lùng bùng chẳng biết phải làm gì. Chị cố chống chế : thiệt tình nghe cậu kêu bị kẹt thì tui nói đại thử coi cậu làm răng, chớ nào dè cậu trơ tráo lột chi cho khổ.
Tôi bụm lấy, nhảy lò cò và rên y ỷ. Chị Miệt càng quính hỏi dồn : giờ làm sao. Tôi than : người ta đang muốn té khuỵu mà hỏi lăng xăng, bộ chị muốn tui lăn đùng ra đây sao chớ. Chị Miệt than khổ rầm trời, tôi hối chị mau cho tôi vịn nhờ để đứng trụ, chờ nó hạ bớt thì đỡ khổ biết bao.
Chị Miệt kêu như ri : đúng là cậu bắt chẹt tui. Cậu mượn hơi đụng chạm tui chớ dựa mà nó hạ được thì nói làm gì. Tôi bắt tức cười, nhưng cố nhín để dọa chị : thì thôi tui hổng đòi dựa nữa, chị lo hối hả làm rồi đi dzìa, kệ tui sao thì sao, rủi mai kia chị quay lại thấy tui xí lắc léo thì cũng coi như thường tình.
Chị Miệt phỉ phui : cậu đừng nói tầm bậy, bộ cậu tưởng có bề gì rồi tui không có trách nhiệm sao. Tôi như mở cờ trong bụng nghĩ đàn bà là vậy hết. Làm ra vẻ khó khăn, chớ năn nỉ ỉ ôi rồi cũng xuôi hết.
Tôi nhăn nhó bợ hai tay ôm một cục. Chị Miệt quăng mớ đồ trên tay, xán lại : nè, cậu dựa thì dựa cho rồi, cố mau hạ xuống cho tui nhờ. Để tui còn lo giặt giũ và dzìa lo cho mấy nhỏ nữa.
Tôi còn làm bộ mại hơi : chị cần dzìa thì dzìa đại dzìa đến đi, đồ dơ để đó cũng được, kẻo bọn nhỏ trông tội nghiệp. Chị Miệt xề cái vai, tôi ra vẻ lập cập vồ mà muốn lao chao, chị vôi đưa tay cho tôi víu. Tôi chụp hụt mà lại ôm lấy cái nây của chị, mũi dí vào bên sườn non hít chí chát.