Tôi mệt quá, chân tay và cả toàn thân rã rời như muốn tan thành từng mảnh nhỏ. Tôi nằm yên rồi thiếp vào giấc ngủ thật say.
Đêm đó tôi không còn sức để ngồi dậy xuống phòng ngủ của tôi nữa , tôi nằm suốt đêm với Tâm và cháu tôi đã đụ tôi thêm 2 lần nữa, mỗi lần sau tôi nghĩ kéo dài cả tiếng đồng hồ.
Buổi sáng tôi thức dậy sớm, lê thân thể mình xuống phòng riêng của mình và nằm ngủ vật vã cho đến quá trưa, lúc được người làm đánh thức dậy để ăn cơm.
Những dòng chữ của người mẹ
Tôi không kịp về để gặp mặt đứa con trai duy nhất lân cuối trước khi cháu vĩnh biệt cuộc đời, sau khi tôi rời Việt Nam được gần một tuần lễ thì được điện tín của mẹ tôi nói Tâm đã vĩnh biệt cuộc đời trong giấc ngủ. Xác cháu được đưa vào nhà thương khám nghiệm. Báo cáo của bác sĩ cho biết máu không truyền được lên đến não bộ điều khiển hệ hô hấp.
Đám táng của cháu đã được cử hành lặng lẽ.
Tôi sẽ ỏ với mẹ tôi trong căn nhà quá rông này không biết đến bao giờ nữa. Có thể tôi sẽ nhận lời cầu hôn của một trong những người đã theo đuổi tôi. Nhưng với một điều kiện: tôi sẽ không sanh con nữa !