Ngôi Nhà Ba Tầng

Con cặc bât giờ đã vô sâu gần hết trong lồn, mặt con tôi trông thạt si mê, hơi thở của nó trở nên hổn hển, nó ấn cặc vô sát người tôi nữa, đầu cặc chạm vô cổ tử cung của tôi, nước trong lồn tôi lại chảy ra linh láng trợ lực cho chất nhờn của vaseline, tôi không cảm thấy đau đớn gì hết, miệng tôi vẫn rên rỉ :
-Thụt ra thụt vô đi con…nắc đi con..đụ mẹ đi con…

Con tôi nắc nhè nhẹ rồi bắt đầu nắc mạnh hơn nữa, tôi la lên:
-Nắc nữa đi con, nắc mạnh đi con…aaaahhhh…vậy đó con…mạnh đi con
-Trời ơi…chết…aaaaahhhhh

Con tôi nắc mạnh quá, cái giường rung chuyển theo nhip nắc của con tôi, những giọt mồ hôi từ trán con, từ ngực con chảy ròng ròng xuống người tôi, tôi co hai chân lên cao nữa để rộng chỗ cho nhịp nắc của con tôi vô sát lồn hơn nữa. Con cặc thật lớn tôi tưởng không chịu được bây giờ là cả một cảm khoái tôi chưa từng được hưởng. Con tôi vẫn nhịp thật nhanh, thật mạnh con cặc khổng lồ cua nó vô lồn tôi, con tôi rên lên hừ hừ theo từng nhịp đập và theo tiếng rên rỉ của tôi:
-Aaaaahhhhh…aaaaahhhhh…mẹ thích quá con ơi…ui da…thích quá … aaaaahhhhh!!!!

Bỗng tôi thấy con cặc nở lớn thêm ra trong lồn tôi, giựt giựt, tôi biết là con tôi sắp ra, tinh khí từ cặc nó bắn vô tử cung tôi từng đợt, âm khí của tôi cũng ào ra cùng một lúc, tôi duỗi hai chân xuống , kẹp chặt hai đùi lại, xiết con cặc trong lồn, bắp thịt lồn co dãn thật chặt, hai tay tôi bấu chặt lấy ngườI con, móng tay tôi cào lên lưng nó trong khi con tôi áp sát mặt vô ngực tôi rên lên theo từng đợt tinh khí bắn vô lồn tôi:
-Con thích quá…con thích quá…

Con tôi vẫn ở trong trạng thái vô thức, làm tình theo bản năng của giống đực, tội nghiệp cho nó, đâu biết là đang làm tình với mẹ … Tôi không biết nếu con tôi đụ tôi trong lúc tỉnh táo hay khi tỉnh lại, biết mình đụ mẹ mình, phản ứng của nó sẽ ra sao.

Tôi chắc là con tôi không biết gi đâu, nó vẫn trong trang thái bồng bềnh của trí nhớ…

Khi tinh khí đã ra hết, con cặc của nó mềm trở lại, nó nằm lăn ra giường một lát rồi ngủ say. Tôi cũng muốn nằm tận hưởng những giây phút rã rời sau cuộc làm tình, nhưng sợ nó tỉnh dậy với đầu óc tỉnh táo, tôi ngồi dậy, nhặt cái áo màu xanh lạt của tôi còn nằm dưới đất rồi trở về phòng mình sau khi đã khóa thật kỹ lối đi xuống tầng dưới.

Tôi lăn lên giường, mệt mỏi, thỏa mãn và thiếp vào giấc ngủ…trong đó, tôi thấy con tôi lành mạnh chạy tung tăng giữa miền hoa cỏ. Tôi đứng nép bên chồng tôi, chúng tôi nhìn con cười rạng rỡ.

Ngày hôm sau, cháu hơi tỉnh lại được một chút, nó không biết đến chuyện gi đã xảy ra ngày hôm trước, tôi mừng thầm vì có sự tiến triển trong cách bổ sung âm khí cho cháu và nhất là nó không biết chuyện hai mẹ con đã ngủ với nhau. Buổi trưa, cháu ngồi ăn cơm trưa với tôi và nói chuyện như một ngưới bình thườn, tôi thấy hôm nay nó có khoảng thời gian tỉnh táo lâu hơn mọi ngày, đến chiều thi nó lại trở lại tình trạng như bồng bềnh như cũ…

Những dòng chữ của bà ngoại

Tôi là mẹ của Hoa và bà ngoại của Lâm. Sáng nay, con gái tôi đã ra phi trường Tân Sơn Nhất sang Bắc Kinh để lo cho Lâm sang bên đó trị căn bịnh hiểm nghèo của cháu. Hoa đã dặn tôi rất kỹ về việc chăm sóc cho Lâm và đưa cho tôi một phong bì dày cộm, Hoa dặn tôi hãy đọc kỹ những gì chứa đựng trong phong bì để có thể chăm sóc Lâm. Tôi đã mở ra và đọc khi con gái tôi rời khỏi nhà. Tôi đã hoàn toàn sửng sốt và tê tái trước tất cả mọi sự việc đã xảy ra cho con và cháu ngoại tôi. Vậy mà Hoa đã không hề hé môi cho tôi biết, ngay cả bịnh trạng của Lâm, tôi cứ tưởng căn bịnh của Lâm chỉ la nhất thời, co thể chữa khỏi được, nhưng không ngờ lại bi đát như vậy, con tôi đã hy sinh quá nhiều, hy sinh hết cả thân xác mình cho con, đã phạm đến một cái tội rất lớn, đã ngủ với con ruột mình để mong một chút hy vọng cho mạng sống của con. Hoa đã một mình chịu đựng, săn sóc cho con từ 3 năm nay, không phiền hà đến bất cứ người nào, kể cả tôi là mẹ ruột và là bà ngoại của Lâm.

Tôi không biết phải làm sao đây, trí óc tôi đang làm việc thật nhiều, tôi đang ở trong một tình trạng khó xử, nan giải. Khi để lại thư này cho tôi, Hoa hy vọng tôi sẽ tiếp tục săn sóc và cho Lâm những hy vọng để sống. Tội nghiệp cho con gái tôi, Hoa cho tôi biết tình trạng của Lâm dã có phần khá hơn một chút, sau hơn một tháng giúp con, Lâm đã có được thời gian tỉnh táo, tuy không nhiều chỉ khoảng một giờ trong ngày, nhưng đỡ hơn là trước đó, Lâm ở trong tình trạng vô thức kéo dài cả đến mấy tháng, phải bỏ dở những dòng chữ mà Lâm đang viết.

Mười mấy năm nay, khi chồng tôi mất, tôi đã về ở chung với gia đình con gái tôi, tôi chỉ có một mình Hoa là đứa con duy nhất mà chúng tôi đã thương yêu, nuôi nấng và chiều chuộng hết lòng va ngược lại Hoa đã rất có hiếu với cha me. Nhà tôi đi cải tạo về, một tay Hoa lo lắng và chu cấp cho cha me.. Tôi chẳng làm gì được cả, sống trong đời sống trưởng giả từ bé dến khi sa cơ thất thế, tôi không phải đụng đến móng tay bất cứ một việc gì ngoại trừ chau chuốt sắc đẹp của mình để chồng được hãnh diện có người vợ đẹp và duyên dáng trong những buổi tiếp tân lễ lộc toàn những giới trưởng giả, mệnh phụ phu nhân và tai to mặt lớn .

Tôi không muốn suy nghĩ nữa, từ xưa đến giờ tôi có phải suy nghĩ nhức đầu về chuyện gì đâu, sẽ tùy cơ mà ứng biến vậy.

Những dòng chữ Hoa viết làm cho tôi sờ sợ bây giờ phải lên lầu 3 để chăm sóc cho Lâm. Nhưng tôi cũng phải làm trọn lời hứa với con gái tôi, phải chăm sóc cho đứa cháu ngoại khốn khổ, bịnh tật duy nhất của tôi. Những dòng chữ Hoa viết đã làm cho tôi bị khích động nhiều, những hình ảnh trong đó đã ám ảnh tôi suốt cả một buổi sáng. Tôi cũng chỉ là một người đàn bà yếu đuối, tôi cũng chưa già lắm để không còn những ý muốn về dục vọng, tôi mới ngoài 50, người tôi vẫn còn cân đối, tuy không bằng những người đàn bà trẻ, nhưng tôi có dáng dấp của một mệnh phụ …

Buổi chiều tôi đem cơm lên cho Lâm, Lâm đang ở trong trạng thái không biết gì cả, tôi đặt cơm lên bàn, Lâm đang đứng nhìn ra ngoài của sổ, không chú ý đến sự có mặt của tôi. Tôi phải gọi:
-Lâm, ăn cơm đi con.

Lâm không nói gì cả, từ từ quay lại, ngồi xuống bàn và ăn cơm. Tôi ngồi ăn với Lâm, nó ăn chậm rãi và không nói năng gì cả. Khuôn mặt Lâm thật ngây thơ và thật đẹp, giống mẹ nhiều hơn là giống ba. Tôi vừa ăn vừa nhìn Lâm, thật tội ngiệp cho cháu tôi, khuôn mặt thật ngây thơ vô tội. Tôi không cầm được những giọt nước mắt của mình, nước mắt tôi chảy dài nhạt nhòa trên mặt. Tôi lau mắt, cố nhịn sự thương tâm của mình ngồi ăn cho hết chén cơm, chờ Lâm ăn xong rồi dọn dẹp xuống nhà. Lâm vẫn ngồi yên trên ghế miệng lẩm bẩm:
-Con uống nước.

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8Next page
Back to top button