Rời vùng quê biên giới An Giang trở về nhà sau khi chia tay với chị Thương-người tình thứ bốn mươi bốn-Lợi trở về nhà và quả thật là nó không thể nào ngờ được rằng nó lại tiếp nối tái ngộ một cuộc tình loạn luân gia đình. Nhớ lại truyện Đóng phim, ta thấy chị Tám Hồng Chi và nó bị bọn xã hội đen bắt cóc, ép buộc phải đóng phim sex cho chúng bán thu lợi nhuận vì thế chị đành trót lỡ mang thai với thằng em út của chị rồi sau đó để có thể không có gì ảnh hưởng đến học tập cũng như tương lai rạng rỡ của một bác sỹ y khoa, chị đã theo bốn người bạn nữ ở cùng chổ trọ đến giải quyết hậu quả nhanh gọn tại một phòng mạch tư. Tuy trinh tiết-cái đáng giá ngàn vàng- không còn nữa nhưng dẫu sao thì cùng thời gian vùn vụt trôi qua, ngày hết ngày, tháng đoạn tháng, lúc đầu chị còn cảm thấy ưu phiền riết rồi cũng nguôi ngoai, tự coi như đó là một tai nạn khó lòng mà tránh khỏi mà cuộc đời đã xếp đặt ; những bài học nơi giảng đường, những chuyến đi kiến tập tại bệnh viện, những buổi dạo phố ăn hàng cùng bạn bè, …giúp chị phần nào quên đi cơn ác mộng đó. Mặc dù chị không hề giận thằng em chị chút nào nhưng quả thật chẳng hiểu sao mỗi lúc về thăm nhà, bất chợt nhìn thấy mặt nó là lần nào cũng như lần nào, chị cũng đều có cảm giác khó chịu đến nỗi chị phải tránh đi, không muốn chạm mặt nó chứ đừng nói chi là ngồi chuyện vản thân tình ; tình cảm giữa hai chị em đã hoàn toàn khác hẳn với lúc trước và thực sự có nhiều điều bí ẩn trong mối quan hệ giữa hai đứa mà cả chị lẫn em đều không ai có thể giải thích cho nổi. Mặc dù chẳng có đứa nào dám hé răng khai ra câu chuyện tai nạn trên cho một người thứ ba nào đó biết nhưng mỗi lần bắt buộc phải gặp gỡ nói chuyện với nhau, cà hai đều cùng tỏ vẻ ngượng ngùng, bẽn lẽn, thiếu tự nhiên làm sao ấy ; bình thường, nếu em ở trên lầu thì chị xuống tầng trệt hoặc ngược lại và tuyệt nhiên không còn cảnh em chạy xe đạp đèo chị đi chợ hay đi dạo phố như trước kia nữa. Cũng may là mỗi năm chị Chi chỉ về nhà vào dịp nghỉ Tết còn lúc nghỉ hè chị không về vì chị bận phải đi làm nhân viên tiếp thị cho một số cửa hàng bán các sản phẩm như dầu gội, dầu xả, bột giặt, kem đánh răng,… để kiếm thêm tiền đóng học phí chứ nếu không thì chẳng biết là tình hình Cuba giữa hai chị em căng thẳng đến mức độ nào? Chuyện đời mà ai đâu thể nào xếp đặt theo đúng ý mình được? Dù không dù muốn, dù có tránh nhau cả đời đi nữa mà tạo hóa, ông trời đã tiền định thì vẫn không thể nào cải lại được số kiếp an bày, vẫn không sao chống chọi nổi cuộc tình trái ngang bà nguyệt ông tơ se nhầm kết lẫn không có đường tháo gỡ ; do đó hai chị em chỉ trong một đêm thôi run rủi tự nguyện kết nối mối tình đầu đời cách đây hai năm về trước lần thứ hai với nỗi niềm ngây ngất, đắm đuối, say sưa, mê mệt. Khi ấy, Lợi vừa ở vùng quê biên giới An Giang trở về, cả gia đình nó đều đã đùm túm nhau ra Quảng Trị để tảo mộ ông bà và chỉ có mỗi một mình chị Chi là ở lại để lo cơm nước cho nó, hơn nữa chị lại đang có việc quan trọng trong sự nghiệp học tập của chị đó là tham gia sáu tháng kiến tập tại Bệnh viện Bà Rịa ; điểm đợt kiến tập này sẽ được ghi trong thành tích biểu của chị trong suốt quá trình đào tạo tại trường Đại học Y khoa cho nên cũng như bạn bè, chị không thể nào bỏ đi cho được. Lúc nó về đến nhà thì bố mẹ cùng các chị đã ra đến quê và chị Chi đã trở thành bác sỹ kiến tập được một tuần ; mỗi sáng, nó vẫn đều đi chạy xe ôm đều đặn còn chị vào bệnh viện trên chiếc xe đạp điện từ bảy giờ đến mười giờ trở về lo chợ búa, cơm nước rồi đến hai giờ chiều lại trở vào nơi kiến tập đúng năm giờ chiều mới hoàn tất một ngày học thực tế đặng mà trở về nhà nghỉ ngơi, giải trí. Trưa cũng như chiều, hai chị em ăn cơm nói chuyện với nhau một cách bình thường, vui vẻ chứ không gượng gạo, thiếu tự nhiên như lúc trước nữa ; buổi tối, sau khi xem tivi xong, chị Tám lên ngủ nơi phòng trên lầu còn thằng em út thì ngủ dưới nhà trệt. Sự thực là lúc Lợi mới ở An Giang về, mấy đêm đầu chị ngủ không thẳng giấc, cứ chập chờn nữa tỉnh nữa mê vì chị sợ thằng em nữa đêm nổi hứng bất tử mò lên lầu thì tội lỗi biết chừng nào nhưng những gì chị cảnh giác, lo âu đều là hảo cả vì tuyệt nhiên hoàn toàn chẳng hề có đêm nào xảy ra cớ sự cả ; đêm nào cũng như đêm nào, thằng em ngủ dưới nhà đều ngáy khò khò đến sáng trước cả chị bởi vậy nó không đụng chạm gì đến bà chị thứ tám trong nhà mà hai năm về trước đã trót lỡ thất thân với nó. Thực sự ra, nhiều đêm trằn trọc, chợt nhớ lại những gì hai chị em đã cùng thực hành đóng phim với nhau tại Sài Gòn, chị không khỏi tự cảm thấy ngượng ngùng, e thẹn với chính mình lẫn lộn nỗi niềm nhớ nhung, bâng khuâng, rạo rực, hưng phấn cao độ ; có thể nói rằng trong tinh thần cảnh giác, lo sợ thằng em nổi máu xâm phạm mình, một chút ít nào đó chị mong mỏi nó đến với chị để trái tim chị, tâm hồn chị được vơi đi phần nào lòng khắc khoải ham muốn yêu đương thường tình tự nhiên của một con người đã một lần bước vào ái tình nhục dục. Đương nhiên là con gái, chị làm sao dám chủ động trước đặt vấn đề tỏ tình cùng nó, làm vậy coi sao được? Làm sao để anh chàng hiểu được là mình đã bật đèn xanh cho phép xe được đi thẳng tới rồi đây ta? Nghĩ ngợi mãi cuối cùng rồi chị Chi mặc kệ, buông xuôi vì chị không tìm được kế sách nào hoàn hảo cả, chị đành phó thác cho số phận cuộc đời nếu sau này ngẫu nhiên có dịp nào đó được gần gũi, chung đụng với nó thì chị sẽ gật đầu đồng ý đồng lòng ngay ; vì những bài học lý thuyết nặng nề, bởi những phần thi thực tế nghiệt ngã, chị dần dần quên bẵng đi giấc mộng ám ảnh tình yêu của thằng em và rồi bẵng đi, chị cũng tự tìm cho mình một giấc ngủ riêng êm ái, dễ chịu.
Cuối cùng, cái ngày định mệnh của hai chị em cũng đã đến theo quy luật của tạo hóa (đúng vào ngày thứ mười lăm gia đình đang ở quê Quảng Trị), vào lúc gần 4 giờ chiều, sau khi chở khách đi Long Sơn về, thấy mệt mỏi nên Lợi dọt xe về nhà sớm ; lúc này chị Chi chưa về cho nên sau khi tắm rửa xong, nó vo gạo rồi cắm nồi cơm điện, hâm lại thức ăn lúc trưa chị nấu gồm có canh khổ qua nấu tôm, thịt gà kho sả ớt, giá xào gan. Chợt điện thoại di động nó để trong túi áo vang lên tín hiệu có tin nhắn gửi đến, nó lấy ra xem thì ra chị Ba Hường ngoài quê nhắn nó “hôm nay sinh nhật Hồng Chi, em mua bánh về chúc mừng nó giùm chị, yêu em nhiều”. Té ra hôm nay là một ngày rất trọng đại của chị Chi vậy mà từ sáng đến giờ, chị ấy chẳng hề nói gì cả, có lẽ chị ấy bận trăm công nghìn việc nên quên bẵng đi ngày chào đời của mình chăng? Nhìn đồng hồ treo tường ở nhà trên, thấy mới có 4h15’, nó bấm điện thoại gọi tới tiệm bánh Hoàng Phương đặt một ổ bánh giá 150.000đ khoảng 7 giờ tối nay mang đến địa chỉ nhà nó. Thông thường, mấy ngày trước, ngày nào cũng như ngày nào, cứ đến đúng năm giờ là chị về đến nhà nhưng hôm nay, đã năm giờ hơn rồi năm rưỡi, sáu giờ vẫn chưa thấy bóng dáng chị đâu, Lợi cứ hết đi ra lại đi vào, lại gọi điện thoại cho chị cuộc này đến cuộc khác ; đầu dây bên kia mặc dù vẫn có tín hiệu đổ chuông nhưng lại chẳng hề nghe thấy ai bấm nút trả lời. Khi đồng hồ điểm bảy giờ, nóng ruột quá, nó mặc quần áo, khóa trái cửa lại rồi nổ máy chiếc xe Cub cánh én 70 chạy tà tà về phía xóm Cát ; nó vừa đi vừa dòm ngóng sang phía trái đường để xem chị có chạy ngược đường về không nhưng tuyệt nhiên không thấy ai có dáng dấp như chị chứ đừng nói là chị. Có khi nào xe đạp điện của chị ấy bị hư không nhỉ? Mãi đến khi đến ngã tư đèn xanh-đèn đỏ, nó mới phát hiện ra chị đang dắt xe lững thững lội bộ trên vỉa hè, nó vội tấp xe qua trái rồi ngừng lại cạnh chị…
-Xe bị hư hả chị?
-Bánh trước… bị thủng… lốp rồi em! Chị Chi vừa lấy khăn thấm mồ hôi trán vừa nhìn em trai cười nói.
-Chị ngồi sau em chở chị tìm chổ vá xe. Nhanh lên, tối rồi chị. Về nhà em có chuyện bí mật chỉ cho mỗi một mình chị biết thôi đấy nhé!