Tôi nặn vuốt từ sát bụng ra đầu vú làm sữa ọc tóe loe, rơi vào xô nghe rổn rảng. Tôi thay phiên bóp hết vú này sang vú khác, khi thấy sữa tia ra ở đầu vú nào thì dí phía vú đó vào xô cho sữa chảy. Chỉ một loáng đã được gần nửa xô, cái chất lỏng béo ngậy dập dềnh trong xô làm tôi thèm cách gì.
Tay thì bóp, miệng thì nhóp nhép như đang bú mẹ. Con bò thỉnh thoảng lại be lên một tiếng có vẻ thích thú việc tôi bóp vú. Tôi làm hùng hục, thay đổi xô vì đầy. Càng bóp càng nghĩ là đang bóp vú vợ mình, có khi cao hứng còn địa là đang bóp vú cô chủ làm tôi quên béng luôn thì giờ và mệt mỏi.
Đến nỗi cô chủ đến đứng thanh sát từ hồi nào tôi cũng không hay. Chỉ nghe tiếng cười rinh rich của các bạn đồng nghiệp, lại cứ nghĩ họ vừa làm vừa pha trò với nhau cho đỡ nản. Đôi lần con bò quỉ quái bị tắc sữa, ì ạch rặn phè phè, tôi phải kê luôn vú nó vào môi cà đi cà lại, hôn và mút chụt chụt. Nó còn bướng bỉnh thì tôi phải ỏn ẻn kêu lên với nó : em giúp anh tí đi, đừng làm khó anh mà, anh bóp vú em mà em cứ xà lơ thì sao được. Mãi tới lúc nghe cô chủ khen : trông hai tay ông bóp dẻo quá, hèn chi nãy giờ sữa ra nhiều. Ông bóp vậy vú nào mà lì lợm cho được. Rồi chẳng hiểu là cô ta muốn khuyến khích hay muốn nói ý gì, chỉ thấy cô sán lại gần như dò xem sữa trong xô ra sao mà tỉ tê với tôi : nhìn ông bóp vú, tôi cũng muốn nhộn nhạo nữa là bò. Chắc là bà nhà mỗi lần được ông bóp hẳn thú vị lắm nhỉ ?
Tôi lan man bay bổng chín tầng trời, dường như tôi vừa được bốc lên khỏi mặt đất, bị ném vào không gian, chẳng có dù có lọng, làm tôi quay cuồng không bén rễ. Tôi cảm thấy hai vành tai nóng bừng, máu chạy rậm rựt trong huyết quản. Tay tôi khựng lại, con bò phải nện chân xuống sàn chuồng nhắc nhở, còn cô chủ thì bảo : ông tiếp tục bóp vú đi chứ, sao lại ngưng.
Tôi ngước nhìn lên, thân hình cô chủ lừng lững như bức tường chắn nghiêng trước mặt, cả một vùng ngực ngồn ngộn như núi, tôi phải nhắm mắt lại để dằn cơn thèm muốn xé lột áo cô ra.
Đến đây, cô chủ xem ra đã đủ, nên lẳng lặng bỏ đi, cái đít ngúng nguẩy, hai mông cồm cộp, cặp ngực lắc lư, thấy dễ giận vô cùng. Anh bạn ngồi cạnh thấy tôi nghệt mặt thì la hơi lớn : cô chủ đi rồi, ta làm thôi kẻo hết giờ.
Tôi bàng hoàng tỉnh lại, chộp vào vú bò bóp xoành xoạch làm hai chân nó gõ cành cành lên ván. Tôi trút hết giận hờn vào nó, thật vô duyên làm sao.
Biết tôi đi gặp chủ và lâu lâu không thấy tôi trở về, vợ chắc là tôi đã qua sự tuyển chọn và nhận việc ngay. Chả thế mà khi tôi về nhà buổi chiều thì đã thấy có bóng dáng ai ở trước cửa đợi. Tưởng là khách tìm hỏi nhà, lại gần mới rõ là bà xã. Chèn ơi, bả diện tôi nhìn hổng ra. Bộ quần áo sa teng đen mướt láng lẩy làm nổi bật thân hình của cô biết bao. Dù là vợ chồng sống với nhau cũ mèm cũ mẹp mà cô sửa soạn coi cũng bày ra nét lôi cuốn ra rít. Phương chi cô nàng còn cố ý hổng bận lót ngực nên hai vú đùn ra căng cả áo, cái núm nho nhoe nở đội cả ngực áo lên.
Lại nữa, vợ còn hào phóng chẳng nề hà thưởng cho tôi một nụ hôn say đắm ngay bực cửa làm tôi lủng củng lảng cảng hết trơn. Hai bàn tay dù bóp vú cả ngày ê ẩm hết mà thấy hai vú vợ dềnh dang cũng muốn rờ bóp liền. Cô nàng thấy ánh mắt bị ma hớp hồn của tôi, phải dè chừng : nè đừng lạng quạng bóp bậy bóp bạ ngoài đường, hổng được đâu nhe. Vô nhà đi, em thưởng.
Tôi choáng lên vì một bữa tiệc bày ê hề trên bàn đủ món : giò, chả, nem, thịt nướng, lại còn một tô dái dê hầm thuốc bắc và một cút rượu màu hồng đào sóng sánh nữa. Tôi chưa kịp hỏi thì nàng đã tía lia : em biết anh có việc làm nên mừng và thưởng công cho anh. Nàng ríu rít kể về hiệu lực của các món ăn và làm dáng khoe : rượu này nghe nói là thứ “ ông uống bà khen hay “ nên em mua anh uống thử. Tôi mừng rơn trong bụng nên cũng hỏi chọc : em cho ăn dái dê lại còn tống thêm thứ độc tửu, bộ em hổng ngán sao. Vợ cười xả láng : sợ thì cũng sợ, nhưng có cản cũng hổng thoát được anh. Cái mặt anh đêm nào cũng ti toe ai chẳng biết, thà là em cung phụng anh cho rồi, để chèo kéo anh cũng bốc hốt có tha đâu.
Tôi xà vô ôm cứng ngang hông, vợ la bải hải cản : đừng mà anh, lo rửa ráy còn ăn uống đi đã mà. Tôi chưa kịp chạy đi rửa mặt mũi thì nàng đã lấy khăn nóng lau khắp chỗ cho tôi. Cái bà này bữa nay lạ dữ, cho ăn, phục dịch lại còn diện nữa. Tôi bây giờ mới để ý là cô có bôi tí son, dặm tí phấn và làm duyên kẹp mái tóc ở trước đầu nữa. Tôi tớp tớp khen : ui cha, vợ tui bữa nay xinh quá, chắc là sang năm lại có thêm nhóc nữa. Nàng xỉ vô trán tôi : anh nói lãng nhách, nhưng tôi cầm lấy tay thì nàng im re.
Cô giúi tôi vào ghế ngồi, lấy đũa gắp miếng chả cá tiếp tận miệng, còn đưa ly rượu mời uống. Tôi nũng nịu bắt cô uống trước mới làm theo, tưởng là vợ chối từ, ngờ đâu cô uống ngoan ngon. Tôi chưng hửng, nàng giải thích : anh vui, em cũng tới bến luôn, sợ gì. Nhìn vết son của cô lưu lại nơi miệng ly, tôi muốn đè cô ra cắn hôn ngấu nghiến mới đã.
Cô kéo tôi về thực tế, hỏi han việc chủ gặp ra sao. Tôi nhứt nhứt kể, chẳng hề dấu diếm một chút. Vợ có hơi e dè : té ra là cô chủ hả, sao phụ nữ trẻ mà lại chọn cái nghề kỳ cục. Tôi bỏ lơ không đi vào bàn luận, nhưng lại nói với vợ : em biết không, lối cô chủ hỏi sơ vấn lắc léo lắm, chưa gì đã bắt anh đưa hai tay ra bóp bóp, còn bắt lật qua lật lại. Anh nôn bằng chết, lúc đầu ngượng nghịu làm sao, sau phải vận dụng trí tưởng tượng mới lọt qua. Vợ tôi hỏi : anh tưởng tượng cái gì ? Tôi nói liền : thì phải cố nghĩ là đang bóp vú em mới diễn tả hết nét thực cho cô chủ thấy. Anh thấy lúc đó cô trố mắt ra nhìn, giờ phần vợ cũng tỏ vẻ tò mò mắt mở to, tôi đâm khựng.
Thấy tôi chợt im, vợ tôi khích bác : rồi sao nữa, anh tiếp đi, khựng ngang vậy. Tôi hơi lúng túng, cô càng nôn nóng : anh cứ kể huỵch tẹt mọi chiện, em hổng giận đâu. Tôi gãi sau gáy mở lời : anh xin lỗi em, lúc đó anh sợ bị rớt nên phải cố dòm vô cặp vú cô chủ mà nghĩ anh đang bóp tè tè mới nổi hứng. Anh bóp nhàu, bóp nhỉ, bóp lòi phèo cặp vú cổ ra, bóp từ trong ra ngoài, bóp từ ngoài vô trong, bóp còn măn, còn vê, còn xoa, còn nắn cả bầu lẫn quầng, lên tận đầu vú khiến cô chủ đỏ rần mặt lên.
Vợ tôi đứng rột lên khỏi vòng tay tôi. Cô tru tréo : vậy là cổ cởi áo cho anh bóp vú hả, sao anh lại làm vậy. Tôi chưng hửng hổng dè mới nói thôi mà vợ đã ghen búa xua, nên tôi vội đính chánh : hổng có đâu, anh nói là phải tưởng tượng mà. Nàng nghe ra nhưng còn phụng phịu : tưởng tượng gì ác ôn vậy, sao không nghĩ đang bóp vú em được rồi, còn muốn bóp luôn vú cổ nữa. Tôi lại phải giảng giải : bộ em tưởng muốn bóp vú ai là bóp được sao, bóp bậy có ngày ăn cây chớ bộ, để “ lỗ mũi ăn trầu, cái đầu xức thuốc “ coi kỳ cục lắm. Nhưng khi đó nếu anh không nghĩ là đang bóp vú cổ thì không hứng.