Cô chủ đang chờ được xỏ xâu nên vừa nhen thấy đầu cu tôi rọ rạy nơi cửa khe vội nhanh tay ôm lấy thắt lưng tôi mà giật ào xuống. lồn cô nhớt nhợt nên cặc vào dễ dàng, tôi chưa hành động, cô đã quặp vít hai bên hông tôi mà ngoáy lia lịa lồn cô. Thằng nhỏ tôi hưởng hơi ấm của lồn nên thảnh thơi nằm thụt vô thụt ra trả lễ.
Cô chủ vừa cuốn vòng mông vừa bợ lấy giò cho tôi dọng binh binh. Tôi sướng quíu cả lại nên nắc cú nào cú nấy thật sâu và mạnh. Tôi ngẫm động tác đụ chỉ đơn giản có chừng đó mà sao lần nào cũng thấy là lạ vô cùng. Cô chủ cũng vậy, ăn cặc tôi ngày bữa chớ ít chi mà sao tôi nắc cô vẫn tóe lửa, kêu lên ông ổng. Tôi đụ cô vừa đâm vừa bóp, hai vú cô ọp ẹp dưới da tay, cô chín nhừ vì khoái.
Thản hoặc tôi có nghỉ ngưng để thở thì chưa chi cô đã hối tức thì : nắc đi anh, sao đang làm em sướng, anh ngưng lại vậy. Nhìn tôi thở rốc, cô tỏ ra thương an ủi : em biết anh mệt vì ngày nào cũng phải phụng sự tới hai cái lồn, nhưng ráng đi anh vì em đang nứng.
Cô không phân bì, nhưng điều đó làm tôi càng thương tội cho cô. Một chút nào tôi cũng trách mình, gặp ưa giỡn hớt để cô nứng nên mới ra nông nỗi. Nhưng tôi nhịn sao nổi khi mà vú cô đầy nung núc chực xé áo chui ra. Cũng định chỉ nghịch bóp chơi chơi lên cái vú mà sa đà rồi cũng lột luôn váy cô ra vọc nữa. Thành ra cả hai khó giữ được cơn giày vò, lồn cặc con người chớ phải gỗ đá đâu trơ trơ ra đó.
Tôi xốc hai giò cô cố giúi con cặc vào sâu tận tử cung, cô chủ miết mạnh nên tôi biết cô bị chạm đúng điểm nhạy. Cô ưỡn lên, đeo cứng và giập giập cái lồn, tôi vòng bợ lấy mông đẩy cho cô sát vào tôi mà hứng nhịp tôi nắc.
Có lần tôi nghe cô phụng phịu : anh nắc em đã đời rồi lại bỏ em chèo queo, về lại với chị. Anh có biết đâu là đêm đó em thức gần tới sáng luôn. Cứ nghĩ giờ này giờ kia anh lại mò vú chị hay đang leo lên nắc chị mà buồn. Em không dám trách anh mà chỉ hận sao đa mang vào anh chi cho khổ.
Tôi vội ôm lấy khuôn mặt cô hôn tới tấp lên mắt, lên môi. Tôi đặt môi kín hết miệng để cô không phàn nàn nữa và tăng sự mơn trớn cho cô thanh thản. Nhưng tôi biết khó mà dập tắt được ngọn lửa tình đang thiêu đốt phừng phừng trong lòng dạ cô. Cho dù cô hòa nhập với tôi bằng cách thỏa hiệp để tôi sờ bóp bú thì vẻ ngượng ngập vẫn hiện ra rõ rệt kia mà.
Phần tôi, nhiều khi chợt nhớ cô, dù vợ nằm bên cạnh cũng nghĩ đang vầy vò nghịch ngợm cô chủ. Thế nên, xác thân là xác thân vợ mà loe hoe vẫn chập chờn bóng dáng người tình. Tôi đến quên cả giờ giấc khi ở bên cô chủ, đầu óc tôi thành mụ mị, chỉ muốn ở luôn tại đó. Tội nghiệp cô chủ bịn rịn mà vẫn phải nhắc nhở để giữ cho sự lui tới của tôi còn được kéo lâu hơn.
Thấm thoắt tôi đi bóp vú cũng đã vài năm rồi. Ai dè từ bóp vú bò tôi đã trở qua bóp vú chính cô chủ thân yêu. Một đằng tôi được trả lương hậu hĩ, còn một đằng tôi được trả công bằng những buổi đụ túi bụi với cô. Chắc là mấy anh bạn đồng nghiệp đều nhận ra cái chỗ quẩn quanh này, nhưng thế gian “ đèn nhà ai nấy rạng “, các ông cũng chẳng bép xép để tan vỡ hạnh phúc của người. Thành ra chuyện tình của chúng tôi vẫn dấu được kín bưng. Vợ tôi có phần nào loáng toáng mò đoán, nhưng cũng không lấy đâu ra bằng cớ xác thực để ghè tương đập phá.
Tôi xin cám ơn trời đất gia ân cho tôi. Cầu xin sao tình cảnh này luôn vẫn giữ như thế để cô chủ và tôi vẫn gần cận bên nhau mãi. Tôi cũng sẵn sàng hứa sẽ chăm lo cho vợ hầu thực hiện đúng câu “ làm trai hai vợ phải thương cho đồng “.
Hết
Sieupham.net