Tôi thấy mừng vì thoát được một lần trả bài cho bà xã
P32
Vợ tôi nằm quay cu lơ tại chỗ, mệt ngất ngư con tàu đi, tôi cũng bải hoải bỏ bu, nhưng màu mè nói lấy điểm : cưng à, anh vọc em ra chắc là em còn nứng, để anh chơi một phát cho em tới luôn nghe.
Bà xã tôi la quầy quậy : mệt rồi, em tưởng chết luôn, anh ác quá, càng ngày càng làm em rã rượi, anh móc em chảy khí so gấp mấy lần leo lên nắc, giờ mà anh leo lên bụng em chắc đi luôn, thôi ngủ đi cho em nhờ.
Các cụ thấy tôi láu cá chưa ? Đúng là giỏi ăn vụng thì phải biết chùi mép, chớ không mấy bả nhằn chịu gì thấu. Tôi còn vờ sờ sờ lấy lệ lên vú vợ, nắn bóp te te, vợ tôi hất tay ra : em nói để em thở mà, ngộp muốn chết còn bóp xịt xịt rêm hết ngực.
Tôi yên chí lớn quay ra đánh một giấc ngay. Vợ tôi cũng nhanh nhẹn đi vào giấc ngáo. Tôi nằm mơ bò vô nhà cô chủ, ti toe mò phá cổ, tay chưn thọc mó tùm lum. Cô chủ cũng đang chờ nên tôi làm gì cũng chịu. Cổ còn hỏi tôi : sao mới về nhà mà trở lại liền, bộ bị bả đuổi hả. Tôi cười khục khục : ở đó mà ham, tui nắc bả một quả, bả ngủ lăn quay rồi, giờ tới cô làm phùa khác.
Cô chủ nửa khen nửa cản : ông cũng giỏi à nhe, nhưng mà không được đâu, đêm khuya bả mò tới, thấy ông với tui đang xà nẹo nhau chắc bả gọt đầu bôi vôi và xẻo béng cái vòi chữa lửa mất. Cô lòn người trốn, tôi nắm áo váy rị lại, tôi thọc tay vô chiếm lĩnh ngay một vú và bịn ở lồn và cả hai tay đồng thời bóp măn làm cô chủ đổ phịch xuống.
Tôi thấy cô uốn éo mà vui. Như vậy là cổ cũng muốn tôi nghịch ngợm cổ đó chớ. Tôi vạch áo cổ ra, một đằng vùng vằng chống đỡ, một đằng lăn xả vô ngậm lấy vú nên dính nhằng nhau như chó mắc lẹo.
Cuối cùng thì cô chủ thua. Cổ nằm nhào trên sàn nhà, tôi lồm cồm đè lên ngang người cổ mà bú vú, còn tay thì móc lồn cô mà vọc. Cô chủ ngúng nguẩy như đuôi thằn lằn rồi cũng nạnh chưn ra cho tôi móc vô sâu.
Tôi nhằn cái đầu vú mọng sưng lên và ngón tay ráy tưng tưng tựa ráy dế làm cô chủ quíu xà cảng. Khí nhớt thấm dính đầy, ngón tay tôi vào ra nghe lách chách. Tôi cố ấn ngón tay vô xa mà cào thì mông cô chủ uốn cong lên làm ngón tay tôi chết ngộp trong lồn cổ.
Tôi hăng máu quá, tôi cắn nhay cái núm vú và ngoáy tròn ngón tay, cô chủ hết cuộn người ở trên lại uốn người ở dưới. Tôi gồng ngón tay bẻ cong cào lên vách lồn cô rào rạo như mưa. Cô chủ bung đít lên dập dình và miết lồn vô mu bàn tay tôi tới tấp.
Đang khi tôi mải miết làm việc thì bỗng nghe có tiếng ai lay gọi : anh, anh, dậy em hỏi chút. Tôi cáu vì bị người đến phá đám nên i ỉ nhừa nhựa. Chừng nghe rõ tiếng bà xã, tôi tỉnh rụi ngay. Tôi ra vẻ xi nẹc : sao biểu ngủ mà còn phá lôi đầu dậy.
Bà xã tôi cự nự lại : ngủ gì ngủ hoài. Gần sáng rồi tía, cha ngủ mà sao một tay thu vô ngực bóp ẹc ẹc, còn một tay bụm lấy cu vọc như điên. Thiệt là may, tôi mớ nhưng chưa bị bể ổ, nên nhơn đà tôi kể lể thảm thê : chèn ơi, người ta đi gặp cô chủ bàn chiện mần ăn, về ti toe muốn ôm một chút mà bà hổng chịu, nên mớ xài may tay tạm chớ biết làm sao.
Vợ tôi nhìn chằm chằm, chừng như ướm cân thử coi lời tôi nặng cỡ mấy cà ram và chẳng hiểu sao bả lơ lửng con cá vàng : muốn ăn gỏi thì dzìa cha sáp vô liền đi, còn bày đặt mò mò khiến người ta ra hết trơn, lấy sức đâu mà ham nữa.
Tôi nghe vậy, xun xoe gạ : vậy bi giờ mình ấy nghe cưng. Bà xã nói : ấy thì ấy, nhưng ông phải để tui hỏi đã. Thấy tía rồi, công an thẩm vấn sắp thi hành hỏi cung tới nơi. Tuy vậy tôi cũng mạnh dạn hối : hỏi gì hỏi đại đi, còn để tui nắc kẻo sáng tới nơi, sức đâu mà đi bóp vú.
Bà xã nắm lấy cổ tay tôi hỏi dồn : đâu ông nói lại chiện bàn bạc với cô chủ tui nghe coi. Tôi mừng húm cà kê kể ra hết. Vợ tôi có vẻ không tin : ông làm như tài ba lắm mà cổ giao chức quản lý khơi khơi. Đây rồi cha nội làm bể vốn của cổ lấy gì bù.
Tôi nghĩ bụng : vốn cổ bể chắc rồi và tôi đã bù đầy lỗ có sao đâu (nhưng tôi cóc dám nói ra vì sư tử Hà Đông đang ngồi trước mặt). Tôi phải huê dạng nói với vợ : thì tui cũng từ khước mà cổ đâu chịu, một hai bắt phải nhận.
Chợt bà xã hỏi phang ngang bửa củi : bàn có nhiêu mà sao ông ở đó lâu dữ, bộ hai người ăn chè, ăn cháo sao mà. Tôi làm nghiêm nẹt bà xã : bà đừng nghi bậy, tới tai cổ không hay. Tại một đằng tui thối lui, một đằng cổ ép tới nên mới lâu.
Vợ tôi cười mím chi cọp hỏi giỡn mà đau đầu tổ chảng : hổng lẽ hai người cù cưa cú cứa có vậy mà thời gian kéo nhằng. Tôi lại phải mở máy đấu hót : thì cũng lai rai ba sợi cho câu chuyện dễ đậm đà.
Bà xã tôi nói bâng quơ : ở đó mà tía non hiền lành, họa chăng tui là con nít. Kiểu cha quơ tay quơ chưn, chưa chừng lợi dụng va chạm tà la tá lả. Và bả buông một cú tưởng là sấm động : coi bộ cô chủ ưng ông đó nghe.
Tôi bắt ù tai, hét rinh : nói bậy nói bạ. Bà xã ôn tồn giảng giải : tui nhận ra ý này từ bữa cổ tới ăn cơm nhà mình. Ngó tướng cha lăng xăng bên cạnh cổ là tui biết cha mê cổ lâu rồi.
Đã vậy vợ tôi còn đẩy cây một câu nữa mới chết : tui thấy cha dòm vú cổ mà nực. Giá tui vắng nhà, cha dám bốc hốt cổ chớ tha sao. Tôi làm mặt giận nói lớn : mình đi làm cho người ta thì phải xun xoe nịnh chủ để giữ việc. Bà nghi lung tung thì để tui xin nghỉ quách ở nhà cho rồi.
Vợ tôi phải vội can : giỡn chút mà cũng giận. Giỡn kiểu đó có ngày tôi dám đứng tim nên phải dập tắt ngay : để mai sáng tui vô xin thôi việc, tui dzìa ở miết bên bà cho khỏi lộn xộn ghen tương gì hết. Vợ tôi giãy nảy lên : đừng khùng, cha nội, cha hổng đi bóp vú thì lấy gì ăn.
Xong bả lăn xả vô tôi câu giờ : nè, bây giờ còn muốn ấy nữa hay ghét tui mà liệt xuội rồi. Tôi khỏa lấp bằng lời ngang phè, nhưng tay thì giơ ra đón vợ ngay.
Phần 33
Như một con mèo ngoan, bà xã rúc vô người tôi nũng nịu ì xèo : em nói rồi à nghen, anh đi làm quản lý thì được, nhưng chỉ lo quản lý cơ sở của cổ thôi, còn đừng quản lý cuộc đời cổ là em hổng chịu đâu. Cô nàng ngả ngớn kề vai cọ vế, ngước cặp mắt bồ câu đen nhánh tha thiết nhìn tôi.
Tôi tuột cái áo váy ngủ đêm của bả hồi nào đâu biết, giờ bàn tay đang tí toáy vò nghịch hai cái vú của bà. Tôi măn tới nước hai cái núm nổi sần như viên sỏi, vuốt kéo dài như vặt kẹo kéo chớ chơi đâu. Bả rên ư ư như con mèo được chủ nựng, hai giò đạp lịch xịch trên nệm giường. Tôi dòm mớ lông phất phơ mà lòng lênh đênh lãng đãng.