Cô chủ có vẻ lưỡng lự, nhưng vẫn im, chỉ thấy cô hơi chuồi người ra trên ghế sô pha, đưa cái húm hướng về phía tôi. Ám hiệu ngầm này tôi hiểu ngay nên tôi phụ banh lần hai giò cô ra cho rộng.
Chỗ quần liền vớ bị xé rách, lưa tưa những lọn ni lông bị bứt lòng thòng xen với lông lá và dầu mỡ coi y hệt chiếc bánh bèo thoa đầy đủ hành mỡ và tôm chấy, coi hả hê quá cỡ.
Tôi bành bành hai mu ra và úp dần mặt vào háng cô chủ. Hơi ngai ngái của cửa mình cô kèm mùi nước hoa và lâm râm cả bụi phấn làm cho cái lồn cô nhấp nhóa mãnh liệt. Tôi chúi môi vào hôn và dùng luôn nó để tách mẩu thịt mềm mềm như gà bươi đống rác rồi giặm xoẹt xoẹt lên liên tục.
Cô chủ nhột nên hai giò đu đưa, lắc mình làm hai tai tôi bị kẹp cứng nhốt trong gọng kềm đôi háng cô. Hơi hướm phụ nữ càng ùa ra dữ tợn, tôi hết còn bình tĩnh đành xục vào hít ngửi và lơ thơ đã thè lưỡi ra quét lao xao.
Tôi phết như bôi hành lên bánh bèo, lầy nhầy khắp nơi, cô chủ phải kiễng chân lên cho chiếc bánh không bị chuệch choạc hầu tôi không bỏ sót mép cạnh nào. Khi thấy chất béo đã ngập đầy mọi nơi thì tôi bắt đầu húp xùm xụp, chấy tôm dính nhoe nhoét, nước mắm hành tỏi gì cũng văng tòm lòm, coi hề hết sức khiến cô chủ cười nắc nẻ.
Thấy cô chủ vui cởi mở, tôi hăng tiết mút cắn, nhai rau ráu chiếc bánh bèo, ăn mãi vẫn không hết mà hành nước mắm gì thấm tràn trề, ăn thiệt đã. Tôi ăn mà còn lau chiếc chén sạch bách làm cho cô chủ bày hàng không kịp, quơ tay quơ chân tía lia, tôi là khách vẫn kêu chậm.
Tôi nghĩ thằng cu quấy mẹ cũng còn thua cả tôi, lúc gặm ăn bánh lúc lại bú sữa, cả vú cả háng bị quậy đùng đùng. Cô chủ nhóc nhách như đỉa phải vôi, như giun bị xéo. Tôi ngấu nghiến hôn, ngửi, hít, bú, nút chanh chách làm ai cũng nổi điên nổi khùng luôn.
Tôi hăng hái quá mức nên cô chủ ọp ẹp như cái xe rệu rã. Tôi lùng nhùng làm hoài thì cô hết còn giữ khe mà kêu ông ổng lên : ông làm em bủn rủn hết cả người. Ông tha cho em đi hay là ông lấy hộ sự bứt rứt của em chứ lục xục như vầy chắc em ngất đi mất.
Tôi cũng thấy nhộn nhạo lên. Cái quần đang mặc bị đè nén bức bách, tôi chỉ muốn trút bỏ cho khỏe. Cô chủ thấy tôi nho nhoe thì bảo : ông mở bớt thắt lưng quần cho đỡ tức. Tôi nhờ cô giúp, cô nhận lời ngay.
Bàn tay cô lần mò chỗ bụng tôi như muôn ngàn con mọt đang bu cắn ở đó. Tận khi chiếc quần lơi lỏng và rơi tõm xuống thì tôi mắc cỡ vô vàn. Sao cái thằng em tôi trơ tráo đến thế, giữa ánh sáng đèn mà nó nổi u u làm cô chủ cũng nhìn vào không chớp mắt.
Đã thế cô còn trêu tôi : ông đi gặp tôi mà còn thủ theo cái đèn pin, sợ về say không tìm ra ngõ à. Tôi đỏ bừng mặt, nhưng chợt nghĩ cô ấy không thẹn mắc gì mình phải thẹn. Nên tôi cũng ngúng nguẩy trêu lại : tôi bảo không cần, nhưng bà vợ cứ giúi nhét vào quần, dặn dò biết đâu lúc cần lại không có. Bà ấy còn nói pin hơi yếu, thế mà chạm điện nó lại hung hăng mới chết.
Nói rồi cả hai cùng cười tồ tồ.
Phần 27
Cái cô chủ này thiệt nhỏng nhỏng thấy ghét. Chỗ nào cô cũng cà rỡn được. Nhưng chính sự châm chọc này mà tôi càng thấy yêu quí cô hơn. Đã vậy cô còn đùa tôi : ông có bà vợ biết lo toan như vậy là tốt lắm, chắc bà biết tính ông hay mò mò đi đêm nên ra cửa bà giúi vội cái đèn pin để khi ông lùng sục chỗ nào tối tăm không sợ đi lộn cửa.
Các cụ có thấy miệng cô chủ xoen xoét mà đâm nhói vào người nghe hay không, chứ tôi thì nghĩ câu của cô qua nhiều ngõ ngách càng thấy thấm thía vô cùng. Tôi vẫn không sao mở miệng, cô chủ lại tiếp : giờ ông đã vào nhà tôi có đèn sáng trưng, để cái đèn pin lận trong quần làm gì cho khó chịu, ông nên lấy nó ra cho khỏe.
Tôi đâm tiếu lâm với cô : có lấy thì cũng chờ xem sao, biết đâu nhà đèn tắt ngóm điện bất tử, lúc ấy mò mò đụng tầm bậy tầm bạ thì oan nghiệt lắm. Vả lại, tôi lận nó từ lâu và quen rồi, chẳng thấy trở ngại gì hết.
Cô chủ chúm chím cười, tôi muốn cắn một phát lên môi cô mới hả. Tôi đùng đùng bóp vặt hai vú cô và miệng lết la lên chỗ háng khiến cô vùng vẫy vung vít. Tôi lấy hai khuỷu tay đè ngửa cô ra, bú biếc, măn miếc cho chết luôn đi.
Tôi quậy chừng nào thì cô chủ rên hộc lên chừng đó. Cái hoa của cô nở tét bét y chang cái hoa con heo nái chờ nọc. Nhớt dãi coi mà khiếp, đục ngầu, rịn lung tung ở miệng lỗ, trào ra hai bên bẹn còn bôi cả lên mớ lông nữa.
Tôi nửa tức nửa cáu nên giận cá chém thớt, không làm gì cô chủ được thì tôi trút sự bực bội lên ổ mắm của cô. Tôi cạp, tôi cắn, lôi miếng thịt yếm, lại nhằn cái hạt le, nghiến cho tê, cho đứt ra cũng xong.
Cô chủ hắc hắc nhón chân giãy tưng tưng kêu ối, ối. Tôi xòe rộng hai tay vò nhồi cặp vú, đẩy đầu lưỡi mọc gai vào khoắng vũng nước lầy, cô chủ ríu tựa thằn lằn đứt đuôi, hai tay vớ vớ vào khoảng không muốn cào đất cào cát lấp đầy cái hũng bị nứt lở.
Tôi dùng hết sở trường nhay mút con sò, lôi hết ruột gan cứt đái gì ra, cô chủ uốn éo nháo nhào rồi thốt lên da diết : ông soi đèn pin cho em tí đi. Tôi đang ăn chiếc bánh mà cũng bắt phì cười, tôi vẫn làm cho cô đang từ tình trạng lảo đảo bị rụng tùng luôn cho chừa thói kênh kiệu, đỏng đảnh.
Chao ôi, hôm móc háng cô nước tưởng đã nhiều mà nay so xem ra chẳng sánh bao nhiêu. Khắp cái hố đều xọp xọp vữa cháo, quết dính bét be, mồm mép tôi chẳng còn hình dạng nguyên thủy.
Cô chủ víu lấy hai tay tôi nài nỉ : em xin ông, em hết cưỡng lại nữa. Ông giúp em lấy cục nứng ra ngay không em điên lên mất. Tôi quính quáng tưởng mình nghe lầm, song cũng phải vội vàng móc cái đèn pin ra soi lung tung.
Nhờ bà xã chăm lo xạc điện nên vừa bật ra đèn chói cực mạnh. Tôi dùng đầu rà vào hang coi cục nứng cô chủ nằm đâu, rồi cứ phải dấn sâu dần vì mò chẳng chạm chi cả. Cô chủ thấy tôi đủng đỉnh thì cáu, cô quơ quào hai tay thít tôi vào và hối : nhét đại vào đi, còn soi với rọi gì nữa. Ông làm lơ lửng, cục nứng chạy bậy hết trọi, em thốn quá.
Tôi bê người cô chủ lên, đặt mông cô đè lên hai chiếc gối chồng lên cho cao rồi dùng cây đèn đâm xói vào người cô. Hơi ấm làm cái đèn vào thun thút, lại được bôi trơn vì mỡ lẫn dầu nên nó đâm rất êm xuôi.
Cô chủ như được mở banh từng trang của quyển sách bị bỏ quên lâu ngày trong xó xỉnh nào, giờ được lôi ra đọc. Tôi xốc hai giò cô lên thành hai gọng kiềng và đẩy ra phía trước rồi dận cật lực.