Cô thấy tôi im thì lặng lờ hỏi : ở nhà mọi việc tốt đẹp chứ. Làm như tôi là quản lý của cô không bằng, tôi ngúng nguẩy không trả lời. Cô nhắc lại, tôi bẳn gắt : tốt đẹp thế nào được khi mà ai cũng đồn đoán cô sắp bán xí nghiệp.
Cô cười khà khà trêu : có chuyện đó sao. Mà dẫu có như vậy thì ông có gì phải lo, ông bóp vú khéo như thế sợ gì thất nghiệp. Tôi quặc lại : sao đang tiến triển cô lại tính sang tay cho người khác hưởng. Cô trấn áp lại : tôi có nói với ông việc này chưa mà ông đổ diệt cho tôi.
Thấy vẻ mặt cau có của tôi, cô thay đổi thái độ : tôi cần nhờ ông tí việc. Tôi mới đi thăm nhà về, nếu ông được bà nhà cho phép, tối nay đến nhà tôi. Cô nói và tự nhiên đưa cho địa chỉ đã chuẩn bị sẵn, dường như cô đã có chủ đích từ trước.
Tôi định không cầm, cô phải nhỏ giọng : tôi có làm gì đâu chứ. Tôi định nạt : không làm gì hả, mà khi không bỏ đi một nước chẳng cho ai biết, song tự thấy vô lý nên lại thôi. Cô không vừa, lẳng lặng để rơi tờ giấy rồi đi một nước.
Tôi nửa mừng, nửa giận. Mừng là cô về, còn giận là chuyện vu vơ ở đâu. Tôi vơ tờ giấy, xoay trong đầu cách nói năng xin phép vợ. Tôi vội vàng bóp vú nặn nốt mớ sữa của con bò, rồi quay nhìn chẳng còn ai, tôi hôn chụt lên mõm nó : mày có duyên lắm bò ạ. Con nỡm be một tiếng như ô kê.
Tôi về, ăn vội ăn vàng, tắm rửa rồi báo với vợ định đi. Vợ gọi giật lại : anh đàn đúm với ai mà hấp tấp thế. Tôi phải giảng giải chuyện cô chủ nhờ và đưa cho ẻn xem tờ giấy ghi địa chỉ, còn hồi hộp gạ : hay là em cùng đi với anh luôn thể. Vợ tôi giẫy nẩy lên : cô chủ nhờ anh chắc là việc em không làm được, em tới đó để lẩn quẩn chân tay anh thì cô chủ giận chết.
Tôi mừng húm, đàn bà kỳ cục vậy, mình dấu diếm là họ nghi ngay, song mình cứ làm như rủ rê họ là y như các bà từ chối liền. Tôi mở cờ nên lái nhanh cái xe ì ạch mong cho chóng đến.
Nhà cô chủ sang, đẹp và rất quí phái. Tôi vào phòng khách, ánh sáng từ ngọn đèn mỹ thuật gắn vào tường hắt lên nóc làm tăng vẻ huyền ảo lung linh. Lại thêm tiếng hát nhừa nhựa của Nat King Cole được mở vừa đủ nghe dìu dặt một bài tình ca lãng mạn.
Cô chủ đón tôi trang trọng. Cô vẫn chưa thay cái củng ngắn cũn cỡn ban chiều. Cho nên khi cô ngồi xuống sofa thì đùi cô uốn cong như một phiến cẩm thạch bọc trong chiếc vớ màu nâu non tuyệt đẹp.
Cô chủ thân mật hỏi tôi : ông uống được tí rượu chớ. Không chờ tôi đáp, cô rót chất rượu màu nâu đậm ra chiếc cốc pha lê trong vắt đưa mời tôi. Chưa gì tôi đã chuếnh choáng như say nên uống xoạch một hơi cho đã nư.
Cô chủ im lặng theo dõi rồi hỏi : hình như ông có việc không vui. Tôi cáu tiết hét : vui gì nổi khi mà sắp mất việc đến nơi. Cô chủ gặn : ông nói sao, ai dọa dẫm ông. Tôi sẵn bực từ mấy hôm nên trút sạch ấm ức : cô lẳng lặng bỏ đi làm đồn đoán lung tung, ai cũng châu châu hỏi tôi, làm như có gì cô cũng cho tôi biết hết. Thế mới bực, tôi đá con bò cũng vì tức tối mà nó cứ lì lì.
Cô chủ ngả người ra cười, chân hơi ghếch lên, tía má ơi, cái củng nó đùn lên há toác khoảng trống, tôi muốn chóng mặt luôn. Cả một vùng háng no ức bọc bởi lớp quần liền vớ ni lông coi ngon và láng coóng hết lẽ.
Lại thêm mấy cái hoa văn mắc dịch chằng trên áo như hai bàn tay úp chụp đôi vú cô chủ khi cô ưỡn mình nó rung rung thấy tắc tiếng làm sao. Cô chủ thấy tôi lom lom dòm không chớp thì ghẹo : tôi mời ông đến để nhờ chút việc, chớ có phải mời ông đến để chết sững ra đâu.
Tôi mắc cỡ cách chi. Đã thế, cô còn vặn người một cái, vô tình hai giò mất thăng bằng chao đi, há xoạc cái miệng củng, cua cáy gì bị bung ra khỏi giỏ bò lồn ngổn hết cả.
Thấy tôi đứng mãi không chịu ngồi vào cái ghế sô pha, cô chủ nói giỡn : ủa, tôi mời ông đến nhờ chút việc, hóa ra ông tập đi làm rể. Tội không, hèn gì anh nào đi ở nhà vợ cũng cun cút như mèo lấm lét bên chủ.
Tôi đã nổi khùng nên nói trả treo : không làm rể cũng như làm rể. Nhìn kiểu ngồi trịch thượng của cô, tôi không đáng là một trang nam tử vì dù gì cô cũng là chủ, còn tôi phận là tớ.
Cô chủ chặn lập tức : ông không được tự ty, tôi lúc nào cũng quí mến ông, sở dĩ hôm nay tôi mời ông đến cũng muồn đề nghị với ông một chuyện quan trọng. Cô im lặng để xem lời cô thấm sâu vào tâm tưởng tôi đến đâu rồi tiếp : ông nghĩ sao nếu tôi nhờ ông cai quản hộ chỗ làm ăn hiện giờ.
Tôi giật bắn người, không tin vừa nghe một lời ướm hỏi như thế. Tôi tròn xoe mắt và hơi sẵng giọng hỏi ngược lại : tại sao cô lại giao việc này cho tôi. Cơ sở đang tiến triển, sao cô lại giao cho một tay gà mờ như tôi, lỡ tôi vụng về làm hao mòn, thất thoát công lao, của cải thì cô tính sao.
Cô chủ ôn tồn nói : con người có những tài năng thầm kín, chỉ phát tiết khi cờ đến tay. Tôi đã ngầm theo dõi, xét đoán thấy ông có khả năng làm chủ. Vả lại, tiếng là giao, nhưng tôi đâu có bỏ bẵng hết, tôi vẫn đứng cạnh ông. Chẳng qua tôi muốn được rảnh rang, thảnh thơi một thời gian. Hơn nữa, tôi cũng muốn…
Tôi trám ngay chỗ ấp úng của cô : lánh xa tôi để đừng bị rơi vào khó khăn tình cảm hẳn vậy. Cô chủ ngước mắt nhìn tôi, một cái nhìn đăm đăm, xa xôi. Không khí chợt nặng nề, cô ngồi không yên trên chiếc ghế. Sự xê dịch thân hình của cô làm cho cái củng vốn đã hở càng thêm rộng hở. Lại nữa chất vải dầy của loại jean làm cho phần háng cô chủ thoáng đãng và mát mẻ hơn, mỗi khi cô đổi thế ngồi là mọi sự đều triển lãm tuốt tuột.
Tôi nuốt nước bọt ực ực, cô chủ nói kháy : ông bị nghẹn à, chắc là hấp tấp chạy đến đây nên ăn không kịp nuốt. Cơ khổ không, ông có cần tôi đãi ông thêm ly rượu nữa chứ. Tôi dí dỏm chọc cô : một là cô khép bớt hộ cái váy hở như miệng cá ngão kia, hai là cô cởi toẹt nó ra, chứ cô cứ ỡm ờ còn muốn chuốc rươu cho tôi, chắc cô muốn tôi quay cu lơ tại chỗ cũng nên.
Cô chủ cười hề hề : lúc nào ông cũng chọc ghẹo tôi được. Tôi bám vào cái sào cô vừa đưa ra để nhử câu theo : hôm nay cô chủ diện quá, cái áo với hoa văn xòe to như hai bàn tay ôm choàng lấy ngực cô làm tôi muốn sốt rét. Tôi đã phải nín thở khi cô chủ đột ngột xuất hiện ở chuồng lúc chiều. Làm tôi nhớ chi nhớ lạ…
Cô chủ hồng sắc mặt, vẻ thẹn thùng rất đáng yêu. Tôi ngắm không thấy chán. Vẻ hồi hộp làm ngực cô nhấp nhô, hai trái vú nhồi nhồi dưới lớp vải, trông nung núc như hai quả soài tượng chin tới.