Nghề Lạ

Càng uống cô chủ càng tỏ sức lôi cuốn, nhiều lúc tưởng là tôi đã ôm chầm lấy cô vậy. Chất cay như khua động trí não cả hai nên cô chủ huyên thuyên nói năng và xê dịch đi lại. Tôi lầm thầm cầu mong cô chủ trượt chân để tôi có cớ đỡ và dĩ nhiên là cố tình chạm vào những nơi tôi đang nhắm.

Còn đang lơ mơ thì cô chủ đòi về, bước loạng quạng chân nam đá chân chiêu. Tôi theo cạnh bên để chực chờ đỡ. Thấy tôi lẽo đẽo theo sau, cô thúc bảo quay vào lo cho vợ đi, còn cô tự chủ được. Tôi vẫn không nghe, cô phải dùng tay xua tôi.

Cánh tay cô vung vẩy làm cô càng không vững. Cô vừa giúi tôi chưa kịp kìm người lại thì đã chới với hụt tay, cô bước xô tới trước, vấp vào mũi giày muốn ngã. Tôi vội vàng đưa hai tay giữ cô lại.

Chính lúc đó tôi cố tình đặt một tay phía trước, một tay phía sau bíu lấy cô. Hơi rượu làm cô mất thăng bằng chao đi thêm mấy cái, tôi vội ôm lấy cô níu lại. Cánh tay phía trước tôi chặn ngang hai bầu ngực cô, tôi lôi giật ra sau, cô chủ ngã tựa vào ngực tôi.

Tôi đang phừng phừng sức nóng của chất cồn mà cũng thấy mát rượi. Dù mới chỉ được chạm vào bên ngoài áo cô mà hai bầu vú cô đã nghe râm ran đè lên làn da tôi làm mơn man nhoi nhói.

Tôi vờ sợ cô chủ rụi xuống nên xiết ôm thêm. Cánh tay tôi giờ ép hẳn lên hai bầu vú cô, chất lụa mịn trơn làm nổi lăn tăn sự tiếp xúc. Cô chủ lè nhè : nào tôi có say mà phải giữ tôi thế. Còn tôi thì phân trần : cô mệt rồi, đừng cố, dựa vào tôi một lúc cho đỡ.

Cô chủ quơ hai tay làm khoảng ngực lượn bơi như sóng. Cơ bắp mềm rục rịch ở chỗ da non phía sau cánh tay tôi. Như phiêu du, tôi chuyển nốt cánh tay phía sau ra trước để phụ giữ cô chủ được vững.

Ở đoạn này, phải nói tôi lưu manh vô vàn. Tôi không dùng cánh tay chặn giữ nữa mà giờ dùng chính hai bàn tay để bụm lên vai cô. Thăm dò thấy cô không trách cứ hay phản đối, thế là tôi rụt tay thấp xuống cốt ụp lấy hai vú cô mà rịt.

Cô chủ chả rõ có hay biết gì không mà êm ru, tôi cứ ôm ngực cô như thế mà đưa lại chiếc ghế gần đó. Một hai cô đòi về, tôi không chịu vì sợ cô bị rầy rà khi lái xe khi uống rượu. Tôi phải khuyên cô ngồi nghỉ bớt hơi rượu hãy về, mãi cô mới nghe ra.

Tôi đặt cô chủ hơi ngửa người nơi chiếc ghế bọc da rồi chạy đi nhúng nước chiếc khăn đem đến lau cho cô. Tôi lau trán, lau mặt, lau má cô và vòng xuống quanh cổ. Tôi chần chừ không biết có nên lau thêm ở đâu để cô mát dễ chịu mà phân vân quá sức.

Tôi ở giữa hai ý, một là nếu không thừa lúc này để thực hiện ý mình thì còn lúc nào may nữa. Giả như cô có cự nự, tôi cũng vờ như muốn săn sóc cô thôi, chứ ngoài ra không có ý gì khác.

Cho nên lưỡng lự vài giây thì tôi cứ vòng quanh chỗ cổ áo cô mà lau đi lau lại. Thấy cô lè nhè những lời gì, tôi vừa lau vừa mở cúc áo cổ ra mà lòn khăn lau trệch xuống dưới. Nước mát làm cô chủ thấy êm nên để yên.

Tôi như tay du kích lấn dần, cứ lau cứ mở thêm hạt cúc áo nữa và lau xịch xuống phía ức. Dần dần đường rãnh sâu chia hai vú đã mở rộng hơn và chiếc xú căng đã lấp ló thì tôi như nín thở.

Làn da trắng muốt cùng với mùi nước hoa và mồ hôi đàn bà, lại thoang thoảng hơi hướm của phái nữ khiến tôi hết còn tự chủ. Tay vẫn xoa lau mà mắt thì nghiến ngấu ngắm vồng ngực của cô.

Hơi thở cô dập dồn làm chiếc áo nịt lụa màu đen sóng sánh như rưới mỡ. Hai bát vú úp gọn thấp thoáng dễ yêu. Như không nhịn nổi, tôi nhẹ lùa đầu khăn vào lau chỗ gồ lên đó. Cô chủ có vẻ dễ chịu, nên rướn ngực lên để tôi giúp.

Tôi mạnh dạn lau sâu xuống và khi qua làn vải khăn tôi thấy chạm vào đầu vú cô chủ thì tôi bị điếc đặc. Tôi đè cho lụa áo nịt đằn xuống và muốn đẩy cho nó thoát xuống giải tỏa cho chiếc vú bị nén bên trong nhưng vướng víu cái áo ngoài.
Vậy rồi tôi cũng mằn mò kéo ra được, một bên vú cô chủ đã bày ra dưới mắt và tay tôi. Như đứa trẻ say vú mẹ, tôi xòe rộng bàn tay mà xoa trong khi chuyển khăn sang lau bên phía vú còn che kín.

Hình như cô chủ ríu mắt lại nên tôi làm mà cô không biết. Đến khi tôi dần mở thêm vài cúc áo ngoài và mở phanh cái nịt ngực ra để tự do bóp cô cũng ừ ào sơ sơ. Thú thật, tôi mò bóp bậy mà vẫn rét, lỡ ra vợ tỉnh dậy bắt gặp thì đúng là oan gia tội lỗi. Nên vừa mằn cô chủ mà mắt lấm lét trông chừng, y như có gan ăn trộm mà nhát gan bị đòn.

Đó là lần đầu tiên tôi bóp vú không lấy công, mà dẫu có bị đòi tiền chắc tôi cũng chẳng tiếc.
Bằng cách nào cũng được, miễn khi người đàn ông hoặc tán tỉnh, hoặc thuyết phục, hoặc ngấm ngầm lột được áo người nữ ra mà không hề bị cô ta thưởng cho cái bạt tai hay chửi mắng là coi như anh ấy đã thành công và giỏi rồi.

Đó là tâm trạng của tôi khi gài đưa cô chủ vào chỗ bị tôi kết hợp giữa sự làm hỗn và săn sóc mà cô chẳng sao cất tiếng xỉ vả được. Có thể là rượu say, có thể là cái nóng hừng hực trong người, gì thì gì, tôi cũng đã mày mò cởi được áo cô.
Kể ra tôi cũng hơi tham, được đằng chưn lân đằng đầu, thấy cô lơ mơ thì đã lỡ đi phải cố đi cho trót, chẳng lẽ còn lần khân gượng nhín lại sao. Tôi đã chẳng hằng ước ao được xem bên trong người cô thì đã cởi được áo ngoài còn chờ gì không lăn vào cố đấm ăn xôi để thỏa sự tò mò luôn thể.

Nhìn cô chủ thập thò dưới những món nịt đắt tiền, tôi nghĩ có khi vì quá yêu mà tôn vẻ đẹp của cô lên cái giá không thực của món hàng, chứ chắc gì cô toàn hảo như ý tưởng. Nào dè khi run tay mở được chiếc nịt vú của cô ra rồi, tôi mới quả ngẩn ngơ hết sức.

Hai vú cô dầy, đầy, chắc, thẳng, căng, lù lù như phẩm xôi đơm đầy đặn. Không to đùng như các bà các cô bơm độn thêm, lại cũng không nhăn xệ như những bà sanh lắm con nữa.

Hai trái vú mum múp, mịn, mọng căng, láng như da trái dưa hấu, tròn quay, vừa đủ năng mà vẫn vươn cao lên. Da bóng lưỡng, trơn tru, chẳng có chút dấu nhăn, hằn, dù là do sợi dây áo cấn làm in vương lên đó.

Quầng vú vừa tròn mịn, không quá lớn, không quá bé, giống như chiếc chóp xinh xinh tụm trên đầu quả dâu chin, hay giống như cái mũ bé xíu vừa che kín cái thóp đứa bé mới xinh.

Đầu vú nhọn, chuốt, mang dáng dấp rất quí phái, với hai chũm rất xinh không nhón hơn hạt lựu. Màu không hẳn là hồng, cũng không hẳn là nâu, nhờn nhợt như chất cà phê sữa pha rất loãng, trông đã muốn ghé môi vào hùp một ngụm nóng bỏng tê đầu lưỡi.

Khi tôi vờ lau mát cho cô, nhìn thấy cô chủ lan man không phản kháng, tôi run vô cùng. Nên đầu nghĩ là phải cởi nhanh, cởi vội cái áo nịt ra kẻo không còn dịp may nào khác mà lòng rộn ràng, hồi hộp còn hơn đứa bé bắt gặp chính vú mẹ mình lần đầu.

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35Next page
Back to top button