Nghề Lạ

Thấy tôi ngần ngừ, cô lại nhắc : sao ông kín tiếng thế, vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Tôi mạnh miệng nuốt ực đám nước ứ trong họng và ỡm ờ nói nước đôi : cô rất đẹp. Cô chủ có vẻ hài lòng, nhưng lái sang một ý khác : không, tôi muốn hỏi là ông thấy ngồi xe này thế nào cơ.

Tôi cũng mượn bóng gió ý đang ngồi trong lòng cô mà đáp tía lia : êm lắm, mát lắm, giá được cô cho ngủ luôn một mạch còn tốt nữa. Cô chủ cười khạch khạch : ông thật khéo nói, hèn chi bà nhà cứ giữ rịt lấy ông.

Tôi lại đẩy đưa : thật ra tôi vụng về lắm, thưa cô. Có lẽ vì thấy tội nên bà xã thương chịu cưu mang làm phúc. Nhất là trước chiếc xe đẹp, êm, mịn, láng, thơm, mướt thế này thì tôi càng ăn nói loạng choạng, mong cô tha lỗi.

Cô chủ hơi ngả ngửa ra cười, cái áo bị kéo căng, dồn đôi vú cao nhọn lên lồ lộ. Sợi dây ngang của chiếc nịt vú hằn sâu cơ bắp ở gần nách làm tôi chỉ ước mong sao những hạt núi bé tí teo ở đó bật bung ra thì hay vô cùng.

Chừng cô chủ đoán được ý tối mò mò của tôi nên lại trêu : xem ra, ông đang ngắm cái gì ở đâu đó thì phải. Tôi lại ong bướm thả ra theo : nói cô chủ đừng chấp, chả trước nhà tôi có gieo giàn bầu, ngày nào tôi cũng ra ngắm. Lạ cái cả giàn chỉ có hai quả, càng ngày càng nở lớn và trĩu nặng. Có lần thích quá, tôi áp má và mũi vào hít lấy hít để, ai dè vợ tôi bắt gặp mắng cho một trận. Bà ấy la trái bầu mà anh tưởng là vú đàn bà cứ ệt mặt ra hít, không sợ người ta cười cho à. Tôi bẽn lẽn quá, cô chủ.
Sieupham.net
Nghe tôi hót tỉnh bơ, cô chủ lại càng khích bác : ông đúng là giàu tưởng tượng, đang ngồi xe mà lại tưởng đến giàn bầu, ông hãy cố nhịn chốc về nựng cũng còn kịp. Và như phòng hờ thời gian kéo dây dưa, cô chủ phạng luôn : nếu tối quá không thấy bầu thật thì ông tạm nựng bầu của bà nhà, chắc cũng như nhau. Nói xong, cô cười có vẻ thú vị.
Tôi quê bằng chết, nhưng đã lỡ vứt con bài tẩy lên bàn thì đâm lao phải theo lao. Tôi ví von đến hay : ối, bầu với bì của bà vợ tôi chán chết, qua bao mùa giờ nhăn nheo hết, cô ơi. Vả lại, chưa đụng đến bà ấy đã giãy nảy : nhột mà, làm tôi cụt cả hứng.

Cô chủ thấm đậm lối pha trò của tôi nên còn hỏi nữa : thì bà nhà không cho, ông tìm đâu đó dùng đỡ. Tôi lại tố thêm cây bài nữa : tôi cũng đã cố chứ, nhưng người thì chưa chịu, người thì dứ dứ làm tôi muốn điên cái đầu.

Tôi thấy cô chủ liếc tôi một cái loằng ngoằn như chớp rồi cô dỗ ngon dỗ ngọt tôi : ông đừng hấp tấp, đàn bà chỉ thích một vừa hai phải, từ tốn nhẹ nhàng, mưa lâu thấm đất, Dục tốc bất đạt, ông cứ rỉ rả chừng các bà xuôi lòng thì trái rụng hái không kịp đấy.

Nói xong, cô thở phào phào, kêu mỏi, hơi ưỡn người ra làm hai bầu vú như muốn xé áo nhảy ra ngoài. Tôi bắt quàng việc này cướp lời nói ngay : ấy, cô đừng vươn mạnh nhỡ cúc áo bật tuột thì rầy rà lắm.

Cô chủ lại liếc tôi một cái và đẩy đưa : cám ơn ông nhắc, nhưng không sao, tôi đã chọn loại khuy tốt, ông chả sợ chúng rớt rơi đâu. Tôi sao nhanh trí thế : nói vậy thôi, chứ tôi nào dám để chúng rớt, phí đi, phải không cô.

Hôm đó, tôi ngồi ăn với cô chủ mà xững đi chẳng thưởng thức gì cả. Cô phải nhắc đi nhắc lại mấy lần, mà ăn nào có ngon, trong tâm chỉ ước ao được ăn hai quả bầu cô đang treo trong áo chắc là no ngay liền.

Tối về, vợ đón thấy mặt tôi rầu rầu, chả hiểu lý do ra sao. Tôi cũng làm mặt ngầu, la toáng lên về bạn. Cô hỏi tôi lâu thật lâu, tôi mới nói nửa sự thật với cô : mình thì thích ăn bầu mà các bố lại đòi bánh chưng, bánh tét.

Vợ tôi ngả ngớn cười to : tưởng gì, có thế mà anh cũng giận. Nhà ta có sẵn bầu, anh ăn một lúc hai quả cũng được và thế là vợ lôi tôi sềnh sệch rất vui : vào đây, em dọn bầu anh sơi. Sợ anh ăn đến ứ cổ rồi không nuốt được.

Tôi líu ríu theo nàng. Vào phòng, tôi nhét vội cái phong bì vào sợi giây đeo quả bầu và khi vợ tôi hớn hở như điên thì tôi bắt đầu tháo giây bầu đề ôm hít hai quả nhủng nhẳng đeo xệ cả ra đó.

Vợ tôi bị nhột rúm người lại, nhưng vẫn nhong nhỏng : ới ới, hít thôi, đừng cắn vỡ toang cả bầu ra thì lần sau lấy gì mà hít. Tôi lảng vảng thấy đang ôm hai trái bầu của cô chủ.
Không biết khi đi ve gái các vị có gặp may mắn, dễ dàng không chứ sao tôi bầm trầy hết sức. Ngay đến người hiện trở thành vợ tôi ngày nay mà tôi cũng trọc đầu, lao đao mãi mới đạt được. Trước nghe các cụ lớn tuổi than “ nhất chặt tre, nhì ve gái “, tôi cho là các cụ nói quá đáng, chứ đàn bà con gái đâu quá khó khăn đến vậy.

Cho nên khi bặp được em và hẹn hò cô ấy đi chơi, tôi láu táu muốn đốt nhanh giai đoạn, xun xoe cầm tay cầm chân, rồi a thần phù hôn đại lên má lên mặt cô ta. Thấy cô thẹn thùng khép nép, tôi nghĩ chắc mẻm đến nơi, nên quơ tay chụp đại vô ngực, bị cô xáng cho một cái nổ đom đóm mắt.

Tôi chợt tỉnh, bàng hoàng thì nàng vùng chạy thoát, tôi phải níu giữ lại, năn nỉ ỉ ôi xùi bọt mép nàng mới tha thứ. Tôi ca bài ca “ ông đi qua bà đi lại “ muốn khản cả cổ, khô cả họng, thê thiết hơn bị bồ đá, nàng mới ngo ngoe dặn : anh mà còn ẩu tả chụp bậy chụp bạ là tui cho rớt luôn.

Khiếp quá, tôi ngồi đâu mọc rễ ra đó, cóc dám nhúc nhích cục cựa thì lúc ấy cô nàng lại gắt : sao bỗng dưng ì ra như đá vậy. Các vị có nghĩ là phụ nữ rắc rối, kỳ cục thế nào không. Tấn công thì bị mắng là bốc hốt mà ngồi im thì bảo là đần độn.

Thì ra nghệ thuật cua gái mỗi người có cách riêng. Phụ nữ thích mềm mỏng và mình càng tỏ ra ngây ngô bao nhiêu thì họ càng thương tội bấy nhiêu. Cho nên lần đó, tôi khóc lên rưng rức thú thật với nàng : anh bị em dằn mặt một lần nên không dám cà rà. Bồ tôi ngày đó (vợ tôi bây giờ) cũng nấc theo : chèn ơi, sao anh hổng nói, tại khi không anh ôm vô chỗ độc làm em quính lên, sợ anh lấn tới.

Rồi nàng ôm chầm lấy tôi, kéo vít đầu tôi giúi vào ngực nàng. Tôi thẫn thờ không hiểu ất giáp gì hết. Nhưng mà dễ dầu gì được nàng cho tựa vô cái chỗ mà tôi mong bằng chết, nên tôi im re cứ lẳng lặng gục vô.

Chao ôi, mùi gì thơm còn hơn Channel # 5, lại êm còn hơn gối bông, mềm còn hơn xu xa và ấm còn hơn bánh ít. Toi giụi giụi hoài, nàng xoa đầu tôi ra rít, âu yếm như mẹ yêu con, tôi thích quá như rúc còn hơn rúc mẹ nũng nịu.

Hôm đó, chẳng cần tôi ngỏ lời “ xin “, cô ấy cũng lẳng lặng “ cho “, cho hết, cho hết, tất tần tật. Tôi như con heo hùng hục bú mớm mẹ, rồi còn bày đặt leo lên bụng cô mà làm gì hổng biết nữa. Đến khi cả hai buông nhau ra thì trời tối mịt tối mù, quần áo hai đứa vất bừa bãi khắp nơi.

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35Next page
Back to top button